Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cẩm Y Xuân Thu

Chương 37: Hắc Đao Doanh

Chương 37: Hắc Đao Doanh





Đoàn Thương Hải suy nghĩ một chút, lúc này mới xoay người trở lại, ngồi xổm xuống bên người Dương Ninh, tươi cười thân thiết hỏi:

- Thế tử gia, hương vị có hợp khẩu vị của ngài không?

Dương Ninh mơ hồ không rõ gật gật đầu, nghĩ thầm chắc chắn tên này muốn hỏi mình thoát thân thế nào. Quả nhiên hắn nghe Đoàn Thương Hải hỏi:

- Thế tử gia, đám cướp bắt ngài kia, hiện giờ ở nơi nào?

- Đám cướp?

Lúc này Dương Ninh đã giải quyết một con gà quay, hắn ăn nhanh, lúc này hơi khó tiêu, nấc một cái. Đoàn Thương Hải lập tức nói:

- Tề Phong, lấy khăn tới.

Tề Phong vội vàng cầm một khăn vải lau tay tới. Dương Ninh nhận lấy, lau sạch mỡ đông trong tay, lúc này mới nói:

- Ngươi là hỏi đám cướp kia đi nơi nào sao?

- Đúng vậy.

Đoàn Thương Hải nói:

- Thế tử gia trốn thoát thế nào vậy? Chúng ta trở lại cũng nên giải thích trong phủ một cái.

Dương Ninh nói:

- Chết rồi, đều chết rồi!

- Chết rồi?

Đoàn Thương Hải sững sờ:

- Thế tử gia, ngài... ngài nói là, những người bắt cóc ngài đều đã chết rồi?

Dương Ninh gật đầu. Tề Phong nhịn không được ở bên hỏi:

- Thế tử gia, họ chết như thế nào? Sẽ không phải là... Dù thế nào cũng không phải Thế tử gia giết họ chứ.

Dương Ninh cười nói:

- Họ có rất nhiều người, ta sao có thể giết họ? Là bị người khác giết chết.

Đoàn Thương Hải và Tề Phong liếc nhau, đều hơi nghi hoặc, cẩn thận hỏi:

- Thế tử gia, người khác mà ngài nói, là người nào? Chẳng lẽ... chẳng lẽ có người cứu được ngài?

Trong lòng Dương Ninh biết nếu đám người này cứu mình, sau khi trở về, chắc chắn phải có lời giải thích, vì sao mình thoát hiểm, đương nhiên phải biết rõ ràng chân tướng.

- Khi ta tỉnh lại, họ đã chết rồi.

Dương Ninh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng:

- Các ngươi muốn đi xem người chết sao?

Đoàn Thương Hải ngạc nhiên, do dự một chút, gật đầu nói:

- Thế tử gia, ngài còn nhớ rõ những người kia chết ở đâu không? Chúng ta cũng muốn biết rõ ràng rốt cuộc là những người nào trói ngài, về sau chúng ta cũng dễ đề phòng hơn.

Dương Ninh biết rõ nếu không dẫn họ đi nhìn thi thể, chỉ sợ họ sẽ không bỏ qua như vậy. Hơn nữa hắn cũng không có lý do gì cự tuyệt họ, nghĩ đến hắn chôn thi thể Thế tử gia ở rừng trúc, nếu dẫn họ tới, không thể để họ phát hiện. Hắn đang do dự, chợt nghe tiếng vó ngựa vang lên, mấy người vừa phái đi dò xét đều trở về.

- Thế tử gia, nếu như ngài ăn xong rồi, chúng ta sẽ đi xem.

Đoàn Thương Hải thận trọng nói.

Dương Ninh do dự một chút, cuối cùng gật đầu. Mọi người cũng không chậm trễ, thu dọn một phen, Đoàn Thương Hải đặc biệt sai người chừa ra một con ngựa cho Dương Ninh.

Trong lòng Dương Ninh biết những người này cũng không hoài nghi mình thật hay giả, chỉ là muốn biết rõ chân tướng mình thoát hiểm mà thôi. Đoàn Thương Hải đã sai người đặc biệt chừa ra một con ngựa cho mình, vậy nói rõ vị Thế tử gia kia biết cưỡi ngựa, hắn cũng không khách khí, xoay người lên ngựa, dẫn đường phía trước.

Trong lòng hắn cũng có tính toán, mình cố gắng để đám người này tránh khỏi rừng trúc, nếu quả thực bị đám người này phát hiện có người bị chôn trong rừng trúc, mình nhất định phải tìm được cơ hội thoát thân trước khi họ phát hiện thi thể kia là của vị Thế tử gia.

Những con ngựa này đều là ngựa tốt, Dương Ninh nhớ kỹ đường, không bao lâu liền trở về từ đường. Từ xa nhìn lại, trên đất từ đường còn có một vài thi thể.

Đám người Đoàn Thương Hải thấy thế, liền rút bội đao trên người, tới gần, Đoàn Thương Hải trầm giọng nói:

- Bảo hộ Thế tử gia!

Thần sắc gã lạnh lùng, rất khác thái độ khiêm cung đối với Dương Ninh trước đó.

Mọi người xuống ngựa, Tề Phong và hai gã đại hán bảo vệ bên người Dương Ninh, mấy người khác theo chân Đoàn Thương Hải tiến lên.

Đoàn Thương Hải ngồi xổm xuống, liên tục lật nhìn mấy cỗ thi thể, lúc này mới quay đầu lại hỏi Dương Ninh:

- Thế tử gia, những người này là đám cướp bắt cóc ngài sao?

Dương Ninh lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết, đến khi ta tỉnh lại, những người này đều là người chết.

Hắn chỉ từ đường:

- Nơi đó còn có rất nhiều người chết.

Đoàn Thương Hải khẽ gật đầu. Hán tử gọi Triệu Vô Thương hỏi:

- Đoàn Nhị Ca, có nhận ra lai lịch của những người này không?

Đoàn Thương Hải lạnh lùng, lắc đầu nói:

- Nhìn không ra lai lịch của những người này, nhưng họ chết trong tay người nào, lại có chút manh mối.

Lúc này Dương Ninh cũng đã tới gần, nghe Đoàn Thương Hải nói vậy, đang muốn hỏi thăm, nhưng cuối cùng lại thôi, cũng may Triệu Vô Thường hỏi:

- Là ai?

Đoàn Thương Hải chỉ vết đao trên cổ thi thể, trầm giọng nói:

- Ngươi xem miệng vết thương của họ, những người này gần như đều là một đao trí mạng, hơn nữa đều trúng cổ, lại nhìn vết đao... !

Triệu Vô Thương vươn tay sờ đầu một cái, cau mày nói:

- Vết đao rất mỏng, mỏng hơn đao của chúng ta không ít.

- Không sai.

Đoàn Thương Hải nói:

- Nếu như ta đoán không sai, rất có thể là Hắc Đao Doanh giết họ.

- Hắc Đao Doanh?

Lúc này chẳng những Triệu Vô Thương, mấy người khác cũng biến sắc. Tề Phong thất thanh nói:

- Đoàn Nhị Ca, huynh nói là người của Hắc Đao Doanh đến đây?

Triệu Vô Thương cũng kinh ngạc:

- Nhị Ca, có nhìn lầm hay không? Sao Hắc Đao Doanh lại có thể đến đây?

Dương Ninh nhìn thái độ của họ, cảm thấy rất nghi hoặc. Dường như mấy người kia đều hết sức kiêng kỵ Hắc Đao Doanh, trong đầu cũng nhớ tới những người cứu Tiêu Quang, nhớ tới dường như bọn họ đeo khoái đao vỏ đen, xem ra Đoàn Thương Hải đoán không sai.

Lúc trước hắn thấy Đoàn Thương Hải cung kính với mình, đám người kia hơi nịnh nọt, trong lòng coi thường vài phần, lúc này thấy gã chỉ nhìn một cái liền nhận ra lai lịch của vết đao, mới biết được Đoàn Thương Hải thâm tàng bất lậu.

- Hắc Đao Doanh đã phái người tới, cũng không phải chuyện nhỏ.

Đoàn Thương Hải trầm tư nói:

- Chẳng lẽ là cứu viện Thế tử gia giúp chúng ta?

Những gã lập tức lắc đầu:

- Tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, Hắc Đao Doanh tuyệt đối sẽ không ra tay vì Thế tử gia. Ngươi xem những vết đao này, đều một đao mất mạng, ra tay vừa ác vừa chuẩn, hơn nữa thẳng tới cổ họng, vết đao mỏng này, đều là phương pháp của Hắc Đao Doanh... !

Mấy người khác nhìn nhau, không nói lời nào.

Đoàn Thương Hải đứng dậy, bước nhanh tới từ đường, mấy người khác đều theo sau lưng. Tề Phong và hai người khác vẫn bảo vệ bên người Dương Ninh, tập trung tinh thần đề phòng.

Vào từ đường, thấy thi thể đầy đất, mọi người đều hơi biến sắc. Đoàn Thương Hải và hai người tiến lên xem xét một phen, quay đầu nói:

- Đây không phải cùng một nhóm, hẳn là có người cướp Thế tử gia tới nơi này, lại bị một đám người đánh lén, sau đó Hắc Đao Doanh lại xuất hiện ở nơi này.

- Đoàn Nhị Ca, những người này đều do Hắc Đao Doanh giết chết?

Tề Phong hỏi.

Đoàn Thương Hải lắc đầu nói:

- Không phải, đây là hai nhóm người đang sống mái với nhau, Hắc Đao Doanh hẳn không vào từ đường.

Hắn nhìn Dương Ninh hỏi:

- Thế tử gia, phải chăng ngài hoàn toàn không biết gì chuyện ở nơi này?

Dương Ninh nhìn trái nhìn phải, chỉ vào bao tải bị mình rạch lỗ nói:

- Bọn họ để ta ở trong này, khi ta tỉnh lại liền leo ra từ đó, thấy đều là thi thể, sau đó tự mình chạy, sau đó gặp các ngươi trên đường.

Đoàn Thương Hải cầm bao tải lên, xem vết đao nói:

- Xem ra có người cắt bao tải này, muốn để Thế tử gia rời đi.

Gã lập tức sờ trên người mấy thi thể, không tìm được vật gì, cuối cùng lục lọi trên người tên mập áo xám một phen, bỗng nhiên lấy ra một miếng đồng bài hình bầu dục, Dương Ninh nhìn thấy, cảm thấy xiết chặt, đồng bài kia hắn nhận ra.

Sau khi Mộc Thần Quân chết, Dương Ninh chẳng những lục soát được một túi tiền nhỏ trên người lão, hơn nữa cũng lục ra được một miếng đồng bài hình bầu dục, giống hệt như miếng đồng bài này.

- Cửu Thiên Lâu?

Đoàn Thương Hải liếc nhìn đồng bài, cười lạnh nói:

- Hóa ra bắt cóc Thế tử gia chính là người của Cửu Thiên Lâu, cũng khó trách họ trốn về phía Bắc, đây là muốn mang Thế tử gia trở về Bắc Hán.

- Con mẹ nó, hóa ra là người của Cửu Thiên Lâu.

Tề Phong gắt giọng mắng:

- Đám dồi chó này, đích thị là ẩn giấu trong bóng tối, một mực tìm cơ hội ra tay với Thế tử gia. Ông trời phù hộ, cũng may một đám người khác chạy đến, nếu không thực sự bị họ đưa Thế tử gia tới Bắc Hán, hậu quả khó mà lường được.

- Tại sao lại có một đám người khác đột nhiên xuất hiện?

Triệu Vô Thương mặt mũi lạnh băng giống như mọi người đều nợ gã tiền cau mày nói:

- Tại sao đám người này lại sống mái với đám thám tử Cửu Thiên Lâu?

Đoàn Thương Hải nghiêm trọng nói:

- Hắc Đao Doanh đã cuốn vào, chuyện không còn nhỏ, chúng ta biết Cửu Thiên Lâu bắt cóc Thế tử gia là được rồi, những chuyện khác, chúng ta không thể truy cứu quá sâu, khiến cho chúng ta cũng liên lụy vào.

Gã liếc Dương Ninh, mặt khẽ buông lỏng:

- Mặc kệ thế nào, Thế tử gia bình yên vô sự, tốt hơn bất cứ điều gì, chúng ta cũng có thể giải thích với người trong phủ.

Tề Phong cũng gật đầu nói:

- Đoàn Nhị Ca nói đúng lắm, có một số việc chúng ta không nên miệt mài theo đuổi, chức trách của chúng ta là cứu Thế tử gia trở về, hiện giờ Thế tử gia đã bình yên vô sự, chuyện khác không nên nhúng tay.

Triệu Vô Thường do dự một chút, cuối cùng không nói gì thêm.

- Tại chỗ vắng vẻ, ít ai lui tới, chắc có lẽ thi thể không dễ dàng bị phát hiện.

Đoàn Thương Hải nói:

- Hắc Đao Doanh đã không quan tâm thi thể của những người này ở bên ngoài, không chôn cất, chúng ta cũng không nên gây thêm phiền phức, nếu quan địa phương phát hiện ra, cứ để tự họ đi thăm dò, chẳng qua chắc chắn cũng không tra ra cái gì, nếu không có người phát hiện, vậy thì thôi.

Gã đứng dậy, nói:

- Nơi này không nên ở lâu, hiện giờ chúng ta rời đi.

Dương Ninh vốn đang lo lắng tên này còn muốn tìm kiếm xung quanh, nói không chừng còn phải tới rừng trúc, lúc này nghe Đoàn Thương Hải nói muốn lập tức rời đi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Đám người này làm việc cũng không chậm chạp, nói đi là đi, cũng không chậm trễ, rời khỏi từ đường, lên ngựa rời đi.

Dương Ninh hỏi:

- Đoàn... Đoàn Thương Hải, chúng ta đi đâu?

- Thế tử gia hẳn còn muốn đi tới nơi khác?

Đoàn Thương Hải vẻ mặt vốn ngưng trọng, lúc này lại tươi cười:

- Nếu thế tử gia muốn đi đâu lòng vòng, sau này tự có cơ hội. Chẳng qua Thế tử gia đã bị bắt cóc hơn mười ngày, người trong phủ đều cực kỳ lo lắng, Thái phu nhân và Tam phu nhân ngày đêm lo lắng, chúng ta vẫn nên trở lại kinh thành trước, để cho họ an tâm, Thế tử gia nghĩ thế nào?

Dương Ninh nghĩ thầm, mình muốn đuổi theo tiêu đội tìm Tiểu Điệp ở trên đường đã không thực tế, đã như thế, trực tiếp tới kinh thành cũng tốt.

Mình giả mạo Thế tử gia này, phụ thân là Nhị phẩm Vệ Tướng quân, thân phận không phải chuyện đùa, nghĩ tới thế lực ở kinh thành chắc chắn cũng rất lớn, đã như vậy, đại khái có thể mượn nhờ thân phận mới này tìm kiếm Tiểu Điệp ở kinh thành, tốt hơn rất nhiều so với mình đơn thương độc mã mò kim đáy bể.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch