Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cao Thủ Thâu Hương

Chương 287: KHỔ NHỤC KẾ. (2)

Chương 287: KHỔ NHỤC KẾ. (2)


Lạc Băng thân hình lảo đảo, theo tình hình thì đã bị thương, không chạy bao lâu, thì nàng tự biết chạy trốn vô vọng, liền dừng lại, tay cầm song đao, đứng nhìn nhìn phía sau quan binh đang chạy tới..

Hai tên cao thủ dẫn đâu, vừa xướng vừa họa khêu khích Lạc Băng:

-Khà khà, nghe tiếng đã lâu "Uyên Ương Đao" Lạc Băng của Hồng Hoa Hội, là một nữ nhân xinh đẹp phong tao đ, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.

-Chỉ là ta nói phu nhân, trượng phu người đã bị chúng ta bắt được, bây giờ chỉ còn dư lại nửa cái mạng, nếu là ngươi đồng ý bồi huynh đệ chúng ta một đêm, chúng ta sẽ bớt tra tấn lại trượng phu của ngươi, khà khà..

-Hừ… ta xem Bôn Lôi Thủ Văn Thái Lai cũng là tầm thường, bị trúng hai chưởng của ta đánh cho thổ huyết, cái thanh danh vang dội kia đúng là hữu danh vô thực..

Lạc Băng sắc mặt tái xanh, tức giận cả người run nhưng không thể làm gì.

……………………………………………………………………………………

Sáng sớm Hồng Hoa Hội mọi người đang thương lượng làm sao dùng mỹ nhân kế để đối phó Tống Thanh Thư, thì vô số quan binh đột nhiên tràn vào bao vây, cao thủ dưới trướng Bảo thân vương phủ hầu như đều đến đông đủ, Hồng Hoa Hội mọi người vội vàng ứng chiến, nhưng rồi nhiều người thất thủ bị bắt.

-Đây là Hoằng Lịch muốn giết người diệt khẩu, che giấu bí mật thân thế của mình.

Lạc Băng hiện tại bên còn có thể vang lên tiếng hô to của Vu Vạn Đình, lúc đó quan binh công kích, Hồng Hoa Hội mọi người vốn định yểm hộ Trần Gia Lạc và Vu Vạn Đình tẩu thoát trước, thế nhưng bọn họ vừa đối mặt thì bị hàng hàng lớp lớp quan binh bao vây, bất đắc dĩ Trần Gia Lạc lấy thân mình làm mồi, tận lực kéo một đám cao thủ Vương phủ thu hút về phía mình, để các đương gia lui lại.

"Không biết cuối cùng trốn ra được mấy đương gia đây?"

Lạc Băng trong lòng phát lạnh, rõ ràng Hồng Hoa Hội sợ rằng hôm nay qua đi chắc là đã xong. Nàng muốn lưu lại cùng trượng phu đồng sinh cộng tử, nhưng lúc ấy chúng huynh đệ dùng tính mạng vì nàng mở ra một con đường máu, nàng không đành lòng để bọn họ chết trong oan uổng, liền có chủ ý, sau khi thoát ra ngoài trước tiên nghĩ đến biện pháp đem bí mật thân thế của Hoằng Lịch truyền ra, rồi sẽ tự sát về dưới lòng đất làm bạn cùng với mọi người Hồng Hoa Hội.

Chỉ tiếc là hiện nay xem ra, nàng tựa hồ chạy trời không khỏi nắng, đến bước ngoặt sắp chết, Lạc Băng đã bình tĩnh lại, tay nắm chặt Uyên Ương Đao,

"Trước khi chết cũng phải giất thêm mấy tên cẩu Thát Tử, khi nào lực kiệt thì tự mình kết thúc."

…………………………………………………………………………………..

Tống Thanh Thư nhìn thấy Lạc Băng càng lúc càng thêm nguy cấp, hai tên cao thủ vây công nàng thì dùng chiêu thức cực kỳ hạ lưu, cứ nhắm bơi trức ngực và hạ thể của nàng công tới, trong lòng hắn giận tái đi:

“ Nữ nhân này tuy rằng đáng ghét, nhưng nếu muốn trừng phạt thì cũng phải là do ta, các ngươi tính là thứ gì? ..”

Tống Thanh Thư giật lấy mảnh vái áo, che mặt rồi thả người nhảy ra ngoài, ngay một cước đá bay một tên đang chụp về phía bầu vú của Lạc Băng, đẩy nàng về phía sau lưng mình.

-Ngươi là ai?

Bọn quan binh nhìn thấy đột nhiên xuất hiện một người bịt mặt, hoảng sợ cả kinh, nhìn thấy thân thủ vừa rồi của hắn, thấy không thể khinh thường, vội vã tứ tán ra, đem hai người vây vào giữa.

Lạc Băng cũng sững sờ, có điều Tống Thanh Thư tuy rằng che mặt, nhưng nàng vẫn lập tức liền nhận ra được. Nữ nhân, đối với người nam nhân đã giao hoan cùng mình, luôn có một loại nhận dạng cảm giác quen thuộc không khác được, tuy rằng hai người đã từng chỉ có quá một quãng thời gian ngắn ngủi, nhưng Lạc Băng vẫn cứ nhớ kỹ thân hình, mùi vị của Tống Thanh Thư…

Nghĩ đến chuyện này, chợt Lạc Băng ngẩn ngơ, nhớ lại lúc trước ở trong hoàng cung, sự trong sạch của mình đã bị Tống Thanh Thư phá huỷ, nhớ lúc hắn đưa cây côn thịt nhét vào hạ thể mình, bên trong bụng dưới của nàng đột nhiên truyền đến một luồng khí tức cực nóng, cắn chặt môi, Lạc Băng cố đem trong lòng cái cảm giác đầy lửa nóng đó đè ép xuống, không biết vì sao, sau cái lần bị hắn bức ép ở trong hoàng cung trôi qua, có những đêm khuya, Lạc Băng lại nhớ về cây côn thịt mới lạ nuông chiều xuyên thấu trong thân thể mình, có lúc trong mộng giật mình tỉnh lại, thì phát hiện bên dưới cái âm hộ mình đã ướt nhẹp một đám lớn dịch nhờn, vừa kinh hoảng lại hoang mang.

Tuy rằng trong tâm trí nàng hận Tống Thanh Thư tới cực điểm, thế nhưng sự xuất hiện của hắn vẫn làm cho Lạc Băng liền thả lỏng ra, bất kể nói thế nào, thà rơi vào trong tay hắn, dù sao cũng tốt hơn rơi xuống đám quan binh Mãn Thanh như hổ như sói kia.

Nghĩ đến Hồng Hoa Hội lúc đang thương lượng nên dùng cách mỹ nhân kế như thế nào để đối phó Tống Thanh Thư, Lạc Băng đã cảm thấy được có một loại dự cảm hoang đường.

Tống Thanh Thư cùng hai tên dẫn đầu đánh qua mấy chưởng, cũng có chút giật mình nội lực của đối phương, cũng không giống với cao thủ bình thường,

-Các ngươi là người phương nào, tại hạ không muốn giết hạng người vô danh."

Hai tên cao thủ Mãn Thanh liền nổi giận mắng:

-Gia gia là Liêu Đông đệ nhất dũng sĩ Hải Lan Bật…

-Lão tử là Liêu Đông đệ nhất dũng sĩ Đức Bố….

…………………………………………………………………………………..

Lúc này cách tầm vài chục trượng, một chỗ trong bóng tối, Văn Thái Lai nhìn Vu Vạn Đình bên cạnh:

-Lão đà chủ, chúng ta dùng kế sách khổ nhục kế này để đành lừa Lạc Băng, đến tột cùng có cần thiết hay không vậy?



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch