Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 54: Nghĩ mà sợ (2)

Chương 54: Nghĩ mà sợ (2)
Thằng kia, bố mày ngày mai sẽ tới lò rèn nhà mày, chất thêm một đống lửa, còn có mày ....
Mấy tên Cát Hương, Thạch Mãn Cường, Lưu Dũng đều được điểm danh. Triệu Tiến nghe thấy mà chán nản, liền giơ cây gậy gỗ trong tay lên, ném thắng ra, hù cho tên Hổ ca đó không dám nói thêm nữa, dẫn người chạy ra ngoài một đoạn xa, mới quay đầu lại hô lớn:
- Chúng mày hãy chờ đấy!
- Bọn chuột nhắt!

-


Triệu Tiến cười lạnh một tiếng. Trần Hoàng và Vương Triệu Tĩnh cũng ở đó mỉm cười. Nhưng vừa rồi khí thế dâng trào như vậy cũng đã tan biến mất. Người có mặt chỉ có ba người họ đang cười. Triệu Tiến cảm thấy buồn bực, quay đầu lại nhìn, lại thấy đại đa số mọi người thần sắc đều rất căng thẳng, không ít người thậm chí còn rất sợ hãi. Tôn Đại Lôi thì chẳng buồn quan tâm tới điều gì.
Triệu Tiến lắc đầu, nói:
- Cát Hương, hai người chúng ta vẫn chưa đánh, đấu nhé!
Cát Hương vẻ mặt đầy lo lắng khoát tay đáp:
- Triệu đại ca, đệ nhận thua, huynh thắng rồi.
Trước đây Cát Hương là một người biết đánh không lại được cũng muốn đấu, hơn nữa tâm thái còn rất tốt, luôn cười hì hì nói:
- Đánh không thắng, tôi cũng có thể học được vài thứ.
Nhưng bây giờ tinh thần rất sa sút.
Triệu Tiến sửng sốt, liên tưởng lại mọi việc, nhanh chóng đã nhận ra được. Sự uy hiếp trước khi năm tên lưu manh đó đi đã có tác dụng, khiến những người này lo lắng, sợ hãi.
Lưu manh làm phiền nhiễu ở đây, bên hắn nhiều người có thể đánh thắng, nhưng không tóm được, quấy nhiễu không ngừng, người dân bình thường không có mấy người bằng lòng đi báo quan. Cho dù là đi tới nha môn kiện, những tên lưu manh này không sợ bị đánh đập tra tấn, người dân bình thường lại không có công phu để đối đầu với chúng. Mặt khác, từ cổ chí kim, người dân vẫn không muốn động tới quan, không muốn gặp quan
Thường xuyên qua lại, những tên lưu manh này thuộc loại không động tới được, động tới thì sẽ gặp rắc rối lớn
Vừa rồi mọi người đánh rất đã tay, nhưng sau việc đó im lặng nghe sự uy hiếp, nghĩ tới hậu quả liền cảm thấy nghiêm trọng rồi. Tuổi tác của đám thiếu niên trẻ con cũng không lớn, nhưng cả ngày chơi đùa ngoài đường, cũng đã thấy rồi, nghe rồi, biết là rắc rối rồi.
Nhưng năm tên lưu manh đó đã nhận ra mấy đứa Cát Hương, Thạch Mãn Cường, lại không nhận ra Triệu Tiến, Trần Thăng. Nghĩ tới những tên lưu manh này ở trong miếu Hắc Hổ Tài Thần thành nam, có ấn tượng với đám người Cát Hương, còn đám người Triệu Tiến thì lại là con của gia đình giàu có ở cửa thành phía bắc thì rất xa lạ.
Ai nói với bọn chúng, ai khốn kiếp như vậy?
Thạch Mãn Cường bên cạnh hết sức hô lớn hơi thở hổn hển. Đám thiếu niên đều cúi đầu xuống. Cuộc tỷ võ hàng ngày ở chợ này đều có phần thưởng, sớm đã được truyền khắp Từ Châu rồi, ai cũng đều có khả năng nói ra.
-
Triệu Tiến vỗ vai Thạch Mãn Cường, khuyên can nói: - Không nên truy cứu chuyện này.
- Triệu đại ca, chuyện ... chuyện này làm thế nào?
Lưu Dũng do dự một hồi, vẫn phải lên tiếng hỏi. Tuổi tác của cậu ta kỳ thực là lớn hơn Triệu Tiến, nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi, tự nhiên gọi như vậy.
Triệu Tiến quay lại nhìn, thấy Lưu Dũng cả người run lên như sắp khóc rồi. Triệu Tiến cũng đã đoán được, nhưng vẫn hỏi:


- Là thể nào?

- Chúng ở gần nhà ta, chuyện này trở về nói cho mẹ đệ biết, đệ sẽ bị đánh. Nhưng nếu không nói, chúng sẽ tới gây chuyện với nhà đệ. Đệ biết làm thế nào đây?
Lưu Dũng nói mà có chút nức nở.
Bình thường làm việc thì Lưu Dũng bá đạo như vậy. Triệu Tiến chỉ muốn bật cười, nhưng vẫn cố nín nhịn. Hắn vẫn chú ý tới, không chỉ là bộ dạng của Lưu Dũng, những đứa trẻ khác cũng đều rất sợ hãi, lo lắng.
Triệu Tiến trầm ngâm một hồi, đưa tay lên hô lớn:
- Các vị, hôm nay chúng ta đã đuổi được mấy tên lưu manh đó rồi, mọi người cũng đều có công. Nào, mọi người hãy chia những thứ này ra ăn đi!
Mấy người Triệu Tiến lấy ra không ít đồ ăn, dù bị đám lưu manh lấy đi một ít, nhưng số còn lại vẫn có thể chia cho mỗi người một phần.
Nghe nói có đồ ăn ngon, mọi người đều hứng chỉ, vây quanh mỗi người lấy một cái, ở đó cùng ăn. Bộ dạng của mấy người Trần Thăng hoàn toàn không sao cả, Triệu Tiến bước lên đài đất, cao giọng hỏi:
- Ngày mai mọi người còn tới nữa chứ?

Rất nhiều thiếu niên căn bản không có chỗ để đi, lại không muốn ở nhà, hàng ngày đều tới đây, lời này hỏi ra bằng thừa. Nhưng hôm nay thì khác, Triệu Tiến vừa lên tiếng, phía dưới đã có người chậm rãi nói:
- Ngay mai không dám tới nữa.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch