Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 67: Đồ vật nhỏ. (1)

Chương 67: Đồ vật nhỏ. (1)





Mấy chỗ có thể chơi đùa trong thành đều là vừa dơ vừa lộn xộn, còn có bọn lưu manh suy tính làm việc xấu, cũng có một số đứa trẻ lớn độc bá một phương, tuy nhiên ở nơi này lại rất an toàn, mỗi ngày lại có thể xem những màn tỉ võ đặc sắc, nếu thân thể mạnh mẽ còn có thể trực tiếp đánh một trận, nếu có thể giành được một thứ hạng nào đó thì địa vị trong đám bằng hữu tự nhiên sẽ khác đi.

Tuy nói rất khó vào tứ cường, nhưng tiến vào bát cường thì có không ít người làm được. Bọn chúng đều trở thành đầu mục có tiếng nói trong nhóm, nếu vận khí tốt mà tiến vào được tứ cường thì xem như có thể mặc sức tung hoành, được số đông thiếu niên khâm phục.

Đợi điểm tâm được lấy hết, các thiếu niên liền tụ tập thành các nhóm.

Các thiếu niên đứng thành vòng tròn, Triệu Tiến, Trần Thăng, còn có Thạch Mãn Cường, Tôn Đại Lôi, xem như là trung tâm của vòng tròn, Vương Triệu Tĩnh mặc dù mới tới nhưng cũng có thân phận cao, cũng đứng cùng với mấy người đó.

Hôm qua nói chuyện phiếm với Vương Triệu Tĩnh, biết được rất nhiều kiến thức về chốn quan trường, Triệu Tiến cảm thấy có thu hoạch lớn, nên hôm nay lại muốn tiếp tục tán gẫu. Hắn vừa định ngồi lên tảng đá, liền cảm thấy trên đùi nhói lên một trận đau đớn, lập tức không giữ được thăng bằng, ngồi thật mạnh xuống tảng đá, khiến mông lại đau nhức.

Lực mà Vương Triệu Tĩnh kích trúng hắn cũng không quá lớn, nhưng Triệu Tiến tăng tốc tấn công lại khiến cho hiệu quả công kích của đối phương tăng lên nhiều lần. Vừa rồi cùng Trần Thăng tỉ võ, hô hào mọi người ăn điểm tâm, còn chưa chú ý tới vết thương này, bây giờ mới có phản ứng.

Vương Triệu Tĩnh ngồi ở bên kia cũng không khá hơn là bao, sắc mặt thủy chung trắng bệch, cánh tay che ở ngực vẫn chưa buông xuống, y và Triệu Tiến liếc nhau, cũng đều cùng cười khổ. Triệu Tiến nhe răng, nhếch miệng, lại đứng lên rồi mở miệng nói:

- Vương huynh đệ trở về tìm người xem thương thế ra sao, ta cũng trở về xem thế nào đây, đừng để ảnh hưởng đến vết thương cũ, mấy người các ngươi cũng vậy đi.

Vương Triệu Tĩnh không ngờ vẫn không đứng lên được, vẫn là Cát Hương đi lên nâng đỡ. Triệu Tiến ở bên này cũng đứng không vững, Thạch Mãn Cường cũng phải qua dìu đỡ thì mới tốt hơn được.

Không ai ngờ có thể đau tới mức này, mọi người cũng không có tâm tư nào mà nói chuyện phiếm, Cát Hương dìu Vương Triệu Tĩnh, Thạch Mãn Cường và Trần Thăng dìu Triệu Tiến, đôi nam nữ trung niên kia tới đón Mộc Thục Lan, số khác đều tự tản ra về nhà.

Sau khi tới nơi luyện võ, đau đớn đã giảm đi không ít, việc luyện võ vẫn như bình thường, thế nhưng sau khi cầm mộc côn làm ra động tác kích sát, chân sau đạp đất phát lực là lại đau nhức. Triệu Chấn Hưng cảm thấy không đúng, tiến lên hỏi mới biết được chuyện đã xảy ra.

- Đừng cậy mạnh, các cháu mỗi ngày đều tỉ võ giao đấu, bị thương phải lập tức chữa trị.

Triệu Chấn Hưng dậy dỗ mấy câu, liền đưa Triệu Tiến theo vào phòng, bảo Triệu Tiến cởi quần. Sau khi nhìn vết thương, Triệu Chấn Hưng cau mày nói:

- Đánh như thế nào mà đến nông nỗi này.

Triệu Tiến lúc này mới để ý, chỗ bị đánh trúng đã xanh tím một mảng. Triệu Chấn Hưng sau khi nói xong liền lấy ra dầu thuốc mang đến xoa bóp cho hắn.

Triệu Chấn Hưng phỏng chừng giống như cách nói “bệnh lâu thành quen”, luyện võ lâu như vậy, đối với ngoại thương hiểu rất rõ, trong tay cũng chuẩn bị một ít dược vật thông thường.

Sau một lúc xức dầu thuốc và xoa bóp, chỗ đau đớn xanh tím dần biến mất. Triệu Chấn Hưng bảo Triệu Tiến thu dọn xong, đứng lên đi vài bước, thấy hoàn toàn bình thường. Tuy nhiên, Triệu Chấn Hưng nhíu mày nói:

- Cần phải cẩn thận, không nghĩ tới các cháu đánh nhau lại có thể gây ra thương thế như vậy, nếu chẳng may đánh nhầm chỗ thì rất dễ xảy ra chuyện đấy.

Triệu Tiến vội vàng đáp ứng. Đi theo Triệu Chấn Hưng vào trong sân, hắn do dự mở miệng nói:

- Nhị thúc, bọn cháu cả ngày ở đó tỉ võ, khí lực của cháu với Trần Thăng, còn có mấy người nữa cũng không nhỏ, xuống tay cũng không đúng mực, đích xác rất dễ xảy ra chuyện không may. Cháu nghĩ ra một biện pháp có thể bảo vệ thân thể, có thể đủ để thoải mái phóng tay tranh đấu.

Triệu Chấn Hưng kinh ngạc nhìn hắn một cái, tò mò hỏi:

- Biện pháp gì, chẳng lẽ cháu muốn mặc áo giáp bông. Cái này hao phí quá tốn kém, hơn nữa còn cần phải do thợ thủ công có chuyên môn tạo ra.

- Áo giáp bông là cái gì?

Triệu Tiến sững sờ hỏi, hắn thật sự không biết cái này.

Áo giáp bông là dùng mảnh bông được nén từ hoa bông, tầng tầng lớp lớp, bên trong còn cần gắn thêm miếng sắt, bên ngoài may dựa theo hình thức áo bông bình thường, như vậy, giáp trụ gọi là bông giáp, có thể xem như trang bị được chế tạo cho quan binh Đại Minh.

Triệu Chấn Hưng kiên nhẫn giải thích, nhưng cuối cùng lại bổ sung thêm:

- Phỏng chừng ngoại trừ thân binh của các vị chủ tướng ra, bông giáp của những người khác thuần túy chính là áo bông thôi. Thậm chí, rất nhiều người, ngay cả loại áo bông này cũng đều là loại rách nát.

Ở chung nhiều ngày như vậy, Triệu Tiến có thể cảm thấy được, thúc phụ của mình đối với trang bị của Đại Minh rất là coi thường, trong lời nói mang theo không ít oán khí, nhưng hiện tại vấn đề cần nói không phải điều này, Triệu Tiến mở miệng nói:

- Nhị thúc, người có giấy bút không?

Vừa dứt lời, Triệu Tiến liền cảm thấy không đúng.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch