Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đạo

Chương 242: Minh ước vỡ. la sát ngưng, hành tung lộ

Chương 242: Minh ước vỡ. la sát ngưng, hành tung lộ

Minh Sát kia lộ ra vẻ phức tạp, chắp tay nói:

- Thanh Vân đạo hữu, lão phu mặc dù không sợ chết nhưng Hắc Sát môn nhất phái tuyệt không thể suy tàn trong tay ta, xin lỗi!

Nói xong trên mặt lộ vẻ kiên quyết, đưa tay hung hăng vỗ lên ngực, phun ra một ngụm tinh huyết.

- Thượng cổ minh ước, thoát phá.

Người này khi nói chuyện thúc một chỉ, một đạo ô quang rơi vào đoàn tinh huyết kia.

Tiến vào ô quang, đoàn máu kia hóa thành một huyết sắc phù văn quỷ dị, rồi lập tức vỡ vụn.

Cùng lúc đó, một dải lụa kim sắc dài hơn mười trượng xuất hiện phía trên Tiêu gia, màu máu đen lóe lên, ấn kí đại diện cho Hắc Sát môn hoàn toàn vỡ vụn tiêu tán.

Làm xong việc này, thân thể Minh Sát run rẩy, hơi thở uể oải xuống, trong cơ thể tản mát một cỗ mục khí (suy yếu).

Thượng cổ minh ước vỡ nát, giảm thọ nguyên năm mươi năm.

Minh Sát không để ý phản phệ, mạnh mẽ giải trừ minh ước, sau đó dẫn đệ tử môn nhân thối lui sang một bên.

- Thanh Vân đạo hữu, lão phu cũng tuyệt đối không thể để tông môn tuyệt diệt trong tay ta.

Huyền Thanh trầm mặc nửa ngày, há mồm phun ra một ngụm máu, khí tức trên người cũng nhanh chóng suy yếu xuống. Trên ước lệnh, ấn kí Địa Linh tông cũng đồng dạng tiêu tán.

Huyền Thanh làm xong việc này, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, đệ tử phía sau nâng lên, thối lui sang một bên.

- Thanh Vân Tử đạo hữu, ta cũng xin lỗi.

Một chút trầm mặt, năm tên tu sĩ Kim Đan khác mở miệng, mặc dù thọ nguyên còn thừa không nhiều lắm nhưng cũng không chút chần chờ. Cầu tông môn bọn họ chỉ vì một cái Tiêu gia nhỏ bé mà bị chôn vùi là điều không thể.

Sau khí lão tổ Mộc gia xuất hiện, liên minh Bắc Hoa châu đối kháng Mộc gia nháy mắt tan rã, ngắn ngủi một thời gian đám đông che chở trên không trung Tiêu gia chỉ còn một hàng Lạc Vân cốc.

- Sao thế? Chẳng lẽ Lạc Vân cốc ngươi chuẩn bị cùng Mộc gia đối địch sao?

Mộc lão tổ biến sắc, một cỗ uy áp vô hình bỗng nhiên buông xuống người tu sĩ Lạc Vân cốc. Ngoài Thanh Vân Tử cùng Dược Đạo Tử còn có thể miễn cưỡng bảo trì thân hình, sắc mặt các đệ tử đều trắng bệch, lay động hai cái rồi rơi xuống mặt đất.

Thanh Vân Tử nghe vậy, sắc mặt khó coi, ánh mắt chớp lên không ngớt, tiến thoái lưỡng nan.

Nếu ngăn cản, hẳn là chết không nghi ngờ, mất đi hai người hắn và Dược Đạo Tử, Lạc Vân cốc tất sa sút.

Nghĩ đến đây, trong mắt Thanh Vân Tử hiện ra thối ý.

- Sư huynh, Mộc gia quá mạnh mẽ, Lạc Vân cốc ta nếu quyết tâm ngăn cản, chỉ có thể tự chịu diệt vong.

Lúc này Dược Đạo Tử đột nhiên thản nhiên mở miệng.

- Thượng cổ minh ước này sẽ do ta bài trừ, người dẫn môn hạ đệ tử lui ra đi.

- Về phần ta, thân là sư tôn Tiêu Thần, thế nên bụng làm dạ chịu, sẽ che chở cho Tiêu gia.

Nói xong, sắc mặt hắn tái nhợt, rồi đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Huyết ô trên ước lệnh lóe lên, lập tức cả vật thể run lên, hoàn toàn tiêu tán.

- Sư đệ.

Thanh Vân Tử giữ chặt Dược Đạo Tử quát khẽ:

- Ngươi làm việc vô bổ gì vậy, không bằng cùng ta bài trừ, nếu Tiêu Thần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta có thể bảo hộ người nhà nó chu đáo.

Dược Đạo Tử nghe vậy, chậm rãi lắc đầu, ánh mắt sắc bén nhìn lão tổ Mộc gia, trầm giọng nói:

- Tiêu Thần là người có tâm tính thế nào, trong lòng ta và ngươi đều rõ ràng, hắn tuyệt đối không gây ra sự tình như vậy, cho nên điều mà lão tổ Mộc gia nói hôm nay, ta nửa điểm cũng không tin.

- Hôm nay Tiêu Thần không có mặt, nếu ta bây giờ không bảo vệ được Tiêu gia, chờ hắn trở về ta nào còn mặt mũi gặp hắn. Vậy nên, sư huynh! Việc hôm nay, người không cần khuyên nữa, ý ta đã quyết.

Thanh Vân Tử nghe xong, mặt ngây ngốc, một lát sau thở dài một tiếng, dẫn đệ tử thối lui.

Nhưng vào thời khắc này, một bóng hình xinh đẹp chậm rãi đi ra, hướng Dược Đạo Tử thi lễ:

- Đệ tửu nguyện cùng sư tôn ở lại che chở Tiêu gia.

Sắc mặt Cơ Nguyệt Vũ bình tĩnh, nhưng đáy mắt đầy vẻ kiên định.

- Hồ nháo, ngươi mau chóng thối lui, chớ tham dự vào việc này.

Dược Đạo Tử biến sắc, lớn tiếng quát.

Cơ Nguyệt Vũ chính là đệ tử xuất sắc nhất Lạc Vân cốc sau Tiêu Thần, tu vi hiện tại đã là Trúc Cơ trung kỳ, tiền đồ bất khả hạn lượng. Dược Đạo Tử tự nhiên sẽ không để nàng lưu lại chịu chết.

- Sư tôn đừng ngăn con, con cùng Tiêu Thần sư đệ định ước hẹn ba năm, hắn từ Doanh Châu trở về liền đưa ta đi bái kiến song thân, cùng kết nhân duyên.

Cơ Nguyệt Vũ đưa tay khẽ vuốt tóc, mỉm cười nói:

- Tuy con chưa chính thức cùng sư đệ kết hợp nhưng trong lòng đã xem mình là người Tiêu gia, Tiêu gia có chuyện, ta có thể nào lại tránh đi.

- Còn nữa, hôm nay Mộc gia hùng hổ mà đến, tất có phương pháp đối phó với sư đệ, nếu sư đệ hôm nay có gì ngoài ý muốn, đệ tử cũng không muốn sống một mình.

Khi nói chuyện, trên mặt nàng lộ ra nụ cười đau thương, khuông mặt tràng đầy vẻ kiên định.

- Hảo, một khi đã như vậy, ngươi lưu lại với vi sư đi.

Dược Đạo Tử bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng âm thanh hạ xuống nháy mắt đem Cơ Nguyệt Vũ giam cầm, tay xuất ra pháp lực đánh nàng bất tỉnh.

- Sư huynh, đem Nguyệt Vũ đi đi, bồi dưỡng cho tốt, ngày sau Lạc Vân cốc không chừng phải dựa nhiều vào nàng đó.

Thanh Vân Tử nghe vậy gật đầu, tiếp lấy nàng, phất tay đem môn hạ rút lui.

- Lão phu Dược Đạo Tử, hiện nay không cùng Lạc Vân cốc có bất cứ quan hệ nào, nhưng vô luận là ai muốt gây bất lợi cho Tiêu gia, trước tiên phải bước qua ta.

Dược Đạo Tử ngửa mặt lên trời cười dài, khí phách hào hùng tỏa ra, đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh cũng không sợ.

Ánh mắt Mộc gia lão tổ lạnh lùng, cườ lạnh, nói:

- Ngươi đã hồ đồ ngu xuẩn thì bổn quân cũng không cùng ngươi dông dài.

- Trấn áp!

Hai chữ thốt ra, một tay lão tổ Mộc gia mở ra, hướng chỗ Dược Đạo Tử hung hăng nắm tới.

Theo bàn tay, cuồng phong linh lực thiên địa kịch liệt nổi lên, một cánh tay trăm trượng nháy mắt ngưng tụ ra, giống như thượng cổ thần ma, nhắm thẳng xuống Dược Đạo Tử.

Thần thông tu sĩ Nguyên Anh, uy lực vô cùng, tiện tay nắm lấy tu sĩ Kim Đan cũng không thể ngăn cản.

Đối mặt với thần ma thủ, sắc mặt Dược Đạo Tử tái nhợt, bài trừ minh ước đã khiến hắn trọng thương, bây giờ, dưới uy áp khí tức như vậy lại càng khiến toàn thân hắn đau đớn không thôi.

- Đi!

Đưa tay vỗ trán một cái, một pháp bảo dược lô nháy mắt được tế ra, thể tích nhanh chóng trướng lớn, một nhiệt lượng từ giữa nháy mắt bộc phát ra.

Vào thời khắc này, bàn tay khổng lồ nắm lại, dừng trên dược lô.

Răng rắc! Răng rắc!

Pháp bảo bổn mạng tu sĩ Kim Đan, đúng là không chịu nổi một kích, bị bàn tay khổng lồ nắm chặt, bản thể nháy mắt đầy vết rạn nứt.

Phốc

Bổn mạng pháp bảo bị thương nặng, mặt không còn một chút huyết sắc, một mảnh trắng bệch, ánh mắt Dược Đạo Tử lộ vẻ bi ai.

- Thần nhi, tu vi vi sư không đủ, chỉ có thể làm cho người đến như vậy.

Oanh!

Dược lô vỡ vụn, bàn tay khổng lồ đem Dược Đạo Tử chụp xuống mặt đất, gắt gao trấn áp.

Tu sĩ Kim Đan thúc dục bổn mạng pháp bảo, toàn lực ra tay lại không địch nổi một cái tiện tay của lão tổ Mộc gia. Uy lực tu sĩ Nguyên Anh thật mạnh, mọi người sinh lòng hoảng sợ.

- Đệ tử Mộc gia, bắt giử Tiêu thị gia tộc, tập kết trước đại điện.

- Dạ!

Gần trăm đệ tử Mộc gia kính cẩn thi lễ, độn quang trên người lóe lên, phóng thẳng đi.

Cả Tiêu gia nhất thời trở thành một đống hỗn loạn.

Bất quá một lát sau, các tộc nhân Tiêu thị đều bị bắt ra, đuổi đến trước đại điện.

Tiêu phụ Tiêu mẫu đứng ở vị trí đầu tiên, sắc mặt đầy giận dữ nhìn về phía Mộc gia.

Mộc lão quỷ mặt không chút biểu tình nhìn thoáng qua, xoay người qua tu sĩ áo đen, chắp tay nói:

- Hắc Thiên đạo hữu, chuyện còn lại xin ngươi hỗ trợ.

Khi Hắc Thiên nghe xong, gật gật đầu,

- Năm đó thiếu ngươi một nhân tình, ta luôn nhớ rõ, hôm nay có thể trả lại cũng là một chuyện tốt.

- Người yên tâm, chỉ cần những người này là đồng căn đồng tộc, ta liền có thể bắt hắn đến tùy ý ngươi xử lý.

Người này nói xong, chân bước ra xuất hiên trên đầu mọi người Tiêu gia, cánh tay già nua gầy lởm chởm chìa ra từ ống tay áo, năm ngón tay mở ra, hung hăn trảo một trảo xuống dưới:

- Lấy của các ngươi một ít máu dùng một chút.

Bàn tay hạ xuống, toàn Tiêu gia nhất thề phun ra một ngụm tiên huyết, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Vô số máu tươi bay lên giữa không trung, Hắc Thiên kia đột nhiên nắm tay, quát:

- Ngưng, Huyết la sát!

Bàn tay nắm chặt, vô số huyết tinh nháy mắt đụng vào nhau, đồng căn đồng nguyên, thời gian ngắn hòa hợp, viên tròn chừng một trượng, từng luồng âm lãnh, tinh khí ác huyết khuếch tán mở ra, như một ác ma đang được sinh ra bên trong đoàn máu.

Hí!

Vào thời khắc này, trong đoàn máu đột nhiên truyền đến một tiếng gầm nhẹ, lập tức nhanh chóng khuếch tán ra, hóa thành một quỷ ảnh màu máu lớn mấy trượng. Vật ấy đầu thì nhỏ, thân thể thì to, mỏ nhọn răng nanh cực kỳ xấu xí. Nhưng khiến người ta ngạc nhiên nhất chính là ở bụng lại mọc ra con mắt màu máu rất lớn, to chừng mấy xích, khép hờ lộ ra vẻ vô tình.

- Tiếp tục lấy máu huyết người chí thân.

Hắc Thiên nhe răng cười hướng phụ mẫu Tiêu thần phất tay, hai giọt máu huyết từ trong cơ thể hai người trực tiếp bay ra rơi vào tay người này.

Phàm nhân thế tục, thân thể suy nhược, máu huyết trong cơ thể mất đi không khác gì bị bệnh nặng, thậm chí tiêu giảm thọ nguyên. Tiêu Văn Sơn cùng Tiêu mẫu mặt không còn chút máu, mềm ngã xuống đất.

Thanh mang lóe lên, thân ảnh Thanh Vân Tử nháy mắt xuất hiện bên cạnh người, trở tay lấy ra hai viên thuốc cho hai người phục dụng, xoay người thi lễ nói:

- Mộc tiền bối, tu sĩ tranh đấu không nên liên lụy tới phàm nhân thế tục, đây là thiết luật tu chân giới, ta nghĩ tiền bối sẽ không dựa vào tu vi cao thâm mà tùy ý làm bậy. Hôm nay có rất nhiều cái miệng, trừ khi đem mọi người chém giết hết nếu không tin tức sẽ lan ra ngoài, đối với danh dự của ngài tất nhiên sẽ có ảnh hưởng, xin tiền bối nghĩ lại.

Mộc Hiển Thánh nghe thế, lãnh mang trong mắt chớp lên, thản nhiên nói:

- Bổn quân tự nhiên sẽ không phá hư thiết luật, hôm nay chỉ giết một người Tiêu Thần.

Nói xong hừ lạnh một tiếng, phẩy áo xoay người.

Cho dù hắn là tu sĩ Nguyên Anh, nếu tàn sát phàm nhân cũng sẽ vướng vào vô số phiền toái. Còn nữa, việc ngoài ý muốn ngày sau sẽ phát sinh ngày càng nhiều.

- Hắc hắc, huyết la sát, cắn nuốt máu huyết người chí thân, tìm kiếm người này, bắt hắn đến đây.

Hắc Thiên cười lạnh, phất tay đem hai huyết châu nhét vào miệng vật ấy.

Huyết la sát kia nuốt vào, phân tích một lúc, độc nhãn trên bụng trừng lớn, máu huyết trong đó xoay tròn, hóa thành một đoàn lốc xoáy, một cỗ tà ý từ giữa phát ra. Hình như độc nhãn này nháy mắt xuất hiện vài lực kì dị, thoát phá không gian, soi rọi ở không gian cách xa vô cùng.

Một lát sau, huyết sắc trong độc nhãn lưu chuyển càng nhanh, nếu có người nhìn thẳng vào sẽ phát hiện một tia máu diễn biến ra tất cả hình ảnh: biển khơi, núi lửa, thành trì, hoang dã… Không chỗ nào không có.

Đúng lúc này tia máu kia đột ngột đình trệ vận chuyển, lập tức kịch liệt quay cuồng, đợi bình ổn trở lại, một hình ảnh hiện lên rõ ràng trên độc nhãn.

Trong tấm hình, một tu sĩ thanh sam đang bên trong độn quang, bay nhanh về phía trước.

Người này chính là Tiêu Thần.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch