Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đạo

Chương 375: Bất bại

Chương 375: Bất bại

Thanh sắc cầu vồng cắt qua không gian, xé rách đám mây, gào thét đi về phía trước, vô tận sát khí từ giữa chậm rãi tán phát ra.

Nơi độn quang này xẹt qua, khắp nơi đều trở thành u ám.

Trong độn quang, Tiêu Thần sắc mặt khó khăn xem tới cực điểm,

- Vừa rồi lúc diệt sát năm người Ngũ Hành Tông, không gian quanh thân mơ hồ truyền đến vài dao động khác thường, chắn hẳn có người ẩn thân!

- Theo khí tức mà cảm ứng, mấy người kia tu vi đều không kém, là cường giả chân chính!

- Hoàng Tuyền tông lấy nghịch thiên thần vật Hoàng Tuyền đạo quả làm phần thưởng, hấp dẫn cường giả tiến đến trảm sát ta, cục diện hôm nay, cửu tử nhất sinh!

Tiêu Thần tuy rằng thần thông mạnh mẻ, tự nhận không kém bất cứ tu sĩ nào cảnh giới dưới Bất Trụy, nhưng đối mặt đông đảo đồng cấp tu sĩ giảo sát, tuy rằng nhất thời không việc gì, nhưng pháp lực nguyên thần thần một khi tiêu hao quá mức, chỉ sợ sẽ là lúc vẫn lạc.

- Hiện giờ chỉ có một đường sinh cơ, đó là lấy tốc độ nhanh nhất giết ra ra một lỗ thủng trong vòng vây, mới có thể chạy thoát!

- Ai dám ngăn cản, ta giết kẻ đó!

Khủng bố sát ý theo trong cơ thể Tiêu Thần tán phát ra, tràn ngập không gian.

Vào thời khắc này, một tiếng cười ôn hòa đột nhiên theo bốn phương tám hướng mà đến,

- Đạo hữu vội vã chạy đi đâu thế, không bằng đem đầu của ngươi cấp cho lão phu, cũng có thể tránh khỏi không ít phiền toái, không biết ý đạo hữu thế nào?

Thanh âm hạ xuống, thân ảnh một lão giả phía trước di động hiện ra, người này thần tình ôn hòa, bộ dạng hiền lành, nếu không phải trước ngực bị tiên huyết làm ướt sũng, thì chẳng khác nào một ông lão hiền lành thông thường.

Người này, chính là Mang Đạo Tử.

Tiêu Thần nháy mắt thu liễm độn quang, ánh mắt bình tĩnh dừng trên người Mang Đạo Tử, khí tức người này hắn có chút quen thuộc, chính là một trong mấy người ẩn núp trong bóng tối lúc hắn diệt sát năm người Ngũ Hành Tông.

Mà cùng lúc đó, bên trái Tiêu Thần một bà lão cước đạp Hư Không mà đến, khoảng cách mấy trăm trượng, chỉ trong một tức đã qua. Bà lão này sắc mặt tối tăm, trong mắt lệ mang lóe ra, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thần, sát khí tung hoành không che dấu chút nào.

Sau khi bà lão xuất hiện, phía bên phải không gian dao động, có ba đạo nhân ảnh di động hiện ra. Nam tử uy vũ, nữ tử xinh đẹp, thiếu niên hoạt bát, chính là một nhà ba người Cương Vương.

Sắc mặt Tiêu Thần nháy mắt âm trầm xuống, trở nên vô cùng khó coi, Mang Đạo Tử cùng bà lão kia, tu vi tương đương, lại là đồng dạng đạt được cảnh giới Nguyên Anh viên mãn, cách không xa Bất Trụy đại đạo. Về phần một nhà Cương Vương, ba người tu vi bất đồng, Cương Vương là Nguyên Anh hậu kỳ, Cương Hậu lại là Nguyên Anh trung kỳ, Cương Tử tu vi yếu nhất, bất quá khó khăn lắm đạt tới Nguyên Anh sơ kỳ. Tuy rằng tam thi này nhìn như tu vi yếu nhất, nhưng chẳng biết tại sao, khí tức phát tán ra bên trong cơ thể của bọn họ, lại khiến Tiêu Thần mơ hồ sinh ra vài phần kiêng kị, hiển nhiên thực lực không đơn giản như bề ngoài.

Tam phương tu sĩ năm người, hẳn là đã đạt thành hiệp thương, liên thủ trảm sát Tiêu Thần!

- Năm người này tuy rằng thực lực cường hoành, nhưng ta nếu tế xuất Tiểu Điếm, nháy mắt có thể trảm sát tất cả, chỉ là giờ phút này, ta lại không thể làm như thế.

- Hoàng Tuyền tông mật mưu trảm sát ta, tất nhiên sẽ cử môn hạ tu sĩ tiến đến, thực lực sẽ không kém, một kích của Tiểu Điếm, cần vì bọn chúng mà lưu lại.

- Một khi đã như vậy, trước mắt năm người này giảo sát, ta chỉ có thể bằng vào tự thân thần thông phá vỡ. Bọn ngươi tuy rằng tu vi đều mạnh mẻ vô cùng, nhưng muốn đánh chết Tiêu Thần, sợ rằng cũng phải vì thế mà trả giá thật nhiều.

Trong mắt Tiêu Thần hàn mang chợt lóe, không nói một lời đưa tay đẩy ra phía trước, sau đó lật ngang, cuối cùng chụp xuống.

Phong khởi, vân dũng, vũ chí tam đại thần thông không hề đình trệ nháy mắt phóng xuất, đánh thẳng về phía Mang Đạo Tử.

Đối mặt tam thức thần thông giảo sát, Mang Đạo Tử sắc mặt nháy mắt biến đổi, Tiêu Thần không nói một lời tàn nhẫn xuất thủ, nằm ngoài dự liệu của hắn. Bất quá trong lòng người này cười lạnh một tiếng, sau đó xòe một bàn tay ra, năm ngón tay chụm lại như đao, nháy mắt chém xuống.

- Vũ khí!

Một thanh trường mâu, lớn gần trượng, toàn thân huyết sắc, khí tức uy áp khủng bố từ giữa chậm rãi tán phát ra.

Hưu!

Vật ấy từ Hư Không ngưng tụ mà ra, cắt qua không gian, tạo thành tiếng nổ kịch liệt, lao thẳng về phía âm phong, lệ vân, huyết vũ mà đi.

Trường mâu vào trong đó, âm phong tán loạn, lệ vân tan rã, huyết vũ vỡ vụn, tam thức thần thông không thể chống đỡ, bị trường mâu mạnh mẽ phá vỡ, rồi tiếp tục lao thẳng tới Tiêu Thần.

Tiêu Thần biến sắc, uy lực trường mâu này, có chút vượt quá tưởng tượng của hắn!

- Phúc Thủ!

Dưới nguy cơ, tam thức thần thông nháy mắt dung hợp, ngưng tụ thành một âm hắc huyết sắc thủ chưởng lớn hơn bảy trăm trượng, hướng trường mâu kia chụp xuống. Hai thứ này thể tích chênh lệch thật lớn, nhưng giờ phút này ầm ầm va chạm, nhất tề run lên, sau đó bộc phát vô tận pháp lực ba động.

Cự chưởng cùng trường mâu giằng co vài tức thời gian, sau đó nhất tề tiêu tán.

Sắc mặt Mang Đạo Tử trắng bệch, thân ảnh lui ra phía sau gần trăm trượng, mới đem được lực xung kích do hai thần thông va chạm triệt tiêu, trong mắt nháy mắt hiện lên vài phần vẻ âm trầm, Lưu Vân này thần thông so với hắn tưởng tượng còn cao hơn vài phần.

Tiêu Thần đồng dạng cũng không thoải mái gì, thân ảnh bị văng về phía sau, mà cùng lúc đó, bà lão sắc mặt âm u cũng đã muốn xuất thủ.

Từ ống tay áo chìa ra một thủ chưởng khô gầy, lập tức chụp ra, không có chút khí tức nào.

Nhưng trong lòng Tiêu Thần nháy mắt phát lạnh, đồng tử kịch liệt co rút lại, tiếp đó gắt gao nhắm lại hai mắt. Trong nguyên thần không gian, một đạo đại thủ ấn không biết từ đâu xuất hiện, gào thét đánh thẳng tới nguyên thần hắn.

Một chưởng của bà lão này, trực tiếp lấy thần thức biến ảo mà ra, chui vào không gian nguyên thần của địch nhân, trực tiếp trọng thương nguyên thần.

Nguyên thần công kích, quỷ dị hung hãn, bà lão này như tùy tay đánh ra một chưởng, nhưng ẩn chứa trong đó hung hiểm lớn lao, nếu bị bại, nhẹ thì nguyên thần trọng thương, nặng thì có thể nguyên thần tan vỡ đương trường mà chết.

Nhưng giờ phút này, Tiêu Thần không có lựa chọn nào khác!

Một thức thủ ấn này bất kể hung hiểm như thế nào, hắn đều phải tiếp được!

Ý niệm vừa động, trong không gian nguyên thần nhất thời phát ra tiếng động ầm vang, lập tức một đạo thủ chưởng do thần thức biến ảo ngưng tụ mà ra, nháy mắt chụp về phía trước.

Oanh!

Lưỡng đạo thủ chưởng va chạm, Tiêu Thần sắc mặt nháy mắt trắng bệch, tiếp đó thất khiếu chảy máu, hiển nhiên bị thương không nhẹ.

Về phần bà lão mặt u ám kia, cũng kêu lên một tiếng đau đớn, thân ảnh lui về phía sau, trong mắt lộ ra vài phần kinh hãi.

Đem thần thông kia đỡ được, Tiêu Thần mở ra hai mắt, tuy rằng giờ phút này hắn bị thương không nhẹ, nhưng đôi mắt tối đen vẫn bình tĩnh như cũ, trong đó hàn mang lóe ra.

Hừ lạnh một tiếng, trên người độn quang chợt lóe, nháy mắt tránh thoát mấy đạo thi khí giảo sát, ánh mắt Tiêu Thần lạnh lẽo dừng ở hướng Cương Vương.

Chỉ thấy giờ phút này tam thi thành hình chữ phẩm (品) đứng trong hư không, trên thân ba người đều toát ra thi khí nồng đậm, trong quay cuồng mơ hồ dung hợp lại, trên đỉnh đầu bọn họ, hư ảnh một cương thi cao hơn tám mươi trượng ngưng tụ mà ra, mặt mũi hung tợn, móng tay uốn cong như Thiết Xỉ Ngân Câu, một đạo khủng bố uy áp theo trong cơ thể chậm rãi tán phát ra, tràn ngập khắp không gian!

Vừa rồi Tiêu Thần độn quang tránh né, là do hư anh cương thi trong miệng phun ra thi khí.

Rống!

Một kích không có kết quả, cương thi hư ảnh trong miệng nhất thời phát ra một tiếng gầm giận dữ, một tay chìa ra, năm móng tay như kim thiết xé gió chụp tới Tiêu Thần.

Cương thi này tuy là do thi khí ngưng tụ mà ra, nhưng thân thể ngưng thật, nhìn lại cũng giống như thực chất, giờ phút này cương thi đơn trảo chụp xuống, ẩn chứa lực đạo vạn quân, không gian nó đi qua không ngừng run rẩy lên. Hơn nữa vật ấy do thi khí ngưng tụ mà ra, móng tay đen xì bóng loáng, hiển nhiên ẩn chứa vô tận thi độc, môt khì bị những cái móng này cào phải, sẽ bị độc tố xâm nhập thể nội, kết cục tất nhiên cực kỳ thê thảm.

Tiêu Thần sắc mặt hơi trầm xuống, lập tức xuất một chỉ điểm tới cương thi.

Thôn thiên nhất chỉ!

Một chỉ thần thông này, cùng hắn trước kia tu luyện bất đồng, chính là căn cứ thần thông Duy Ngã học được mà cải tiến, uy lực mạnh, đủ có thể xưng kinh thiên động địa.

Một chỉ xuất ra, phong vân đột biến, sát khí thấu trời xanh.

Một thủ chỉ trong suốt nháy mắt theo tay Tiêu Thần bắn ra, vô tận linh lực bị thôn phệ mạnh mẽ tiến vào trong đó. Mà theo linh lực không ngừng dung nhập, thủ chỉ này dần dần ngưng thật, thể tích ngày càng lớn, thoáng cái đã hóa thành hơn bốn trăm trượng, màu sắc một mảnh pha tạp.

Nhưng dù vậy, khí tức một chỉ này tán ra, cũng khiến ba người nhà Cương Vương nháy mắt sắc mặt đại biến.

Hư ảnh cương thi trong không trung phát ra một tiếng rống giận dữ, thần sắc nhất thời uể oải đi xuống, há mồm phun ra một đoàn thi khí, đích đến là Thôn thiên nhất chỉ.

Oanh!

Thi khí cùng thôn thiên nhất chỉ nháy mắt bùng nổ, điên cuồng thôn phệ giảo sát lẫn nhau, nhất thời bất phân thắng bại.

Trong miệng Tiêu Thần phát ra một tiếng kêu khẽ, sắc mặt tái hơn trước, trên trán mồ hôi dầy đặc, thất khiếu có huyết ti chảy ra, thân ảnh nháy mắt rút về phía sau.

Chỉ trong vào tức thời gian, hắn liên tiếp cùng Mang Đạo Tử, bà lão mặt u ám và ba người nhà Cương Vương thần thông tương đấu, tuy rằng đem tất cả công kích đỡ được, nhưng thân mình cũng bị thương không nhẹ.

Pháp lực hao tổn còn được, trong tay hắn có thiên niên linh nhũ dịch, đủ để cho hắn thời gian dài bảo trì pháp lực hùn hậu. Nhưng nguyên thần hao tổn, lại không cách nào nhanh chóng khôi phục, cho dù trong tay hắn đan dược không ít, nhưng cũng không thể có hiệu lực cấp tốc như thiên niên linh nhũ dịch.

Giờ phút này, đám người Mang Đạo Tử như trước đem Tiêu Thần vây khốn, sắc mặt tất cả đều trở nên cực kỳ khó coi, Lưu Vân này thần thông pháp lực mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng của bọn họ. Vừa rồi ba người xuất thủ, tuy rằng vẫn còn lưu thủ chưa thi triển ra thần thông cực mạnh. Nhưng liên hợp xuất thủ cũng đã đủ để nháy mắt diệt sát tu sĩ đồng cấp, nhưng Lưu Vân tuy rằng bị thương không nhẹ, vẫn còn xa mới tới mức đánh mất sức chiến đấu.

Cứ nghĩ như vậy, thần thông tu vi này, nếu ba người bọn họn đơn lẻ ra tay, chỉ sợ tuyệt đối không phải đối thủ!

Trong lòng sinh ra ý niệm như vậy, đám người Mang Đạo Tử ánh mắt không khỏi u ám hơn.

- Chư vị đạo hữu, Lưu Vân này thần thông rất mạnh, vượt xa chúng ta tưởng tượng, nếu mọi người tiếp tục lưu thủ, chỉ sợ trong thời gian ngắn tuyệt đối không thể diệt sát người này, đến lúc đó vạn nhất người khác tới đây, chắc chắn tự nhiên bị chen ngang.

Mang Đạo Tử sắc mặt tối tăm, đáy mắt một mảnh sâm hàn, sát khí tung hoành không ngớt.

- Tình hình đến mức này, chư vị đều không muốn thế chứ?

Bà lão cùng ba người nhà Cương Vương nghe được lời ấy, sắc mặt tất cả đều biến đổi, hơi trầm ngâm, liền khẽ gật đầu, trong cơ thể ầm ầm bộc phát ra vô tận sát khí.

- Mang Đạo Tử đạo hữu nói có lý, chúng ta tam phương toàn lực xuất thủ, nhất định phải đem người này trảm sát đương trường!

Thanh âm Cương Vương vừa dức, Mang Đạo Tử cùng bà lão kia sắc mặt âm lãnh tiến lên từng bước, ba đạo khí thế mạnh mẻ nhất thời phá thể mà ra, ầm ầm chọc thẳng lên trời!

Phạm vị ngàn dặm, trong phút chốc đất đá bay mù trời, thiên hôn địa ám!


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch