Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đạo

Chương 433: Giao dịch

Chương 433: Giao dịch

Ở nơi vô cùng sâu trong tinh vực, Cửu Phong chỉ thiên, lạnh lẽo sát phạt.

Trên đỉnh núi, Thượng Tộc Lão Giả đang khoanh chân ngồi, sau lưng chín dây xích sắt khóa cột sống lại, trói chặt vào nơi đây.

Đối diện người này có một ngọn lửa đỏ đậm toát ra, giống như hỏa liên, nóng vô cùng. Trong ngọn lửa, Đa Bảo Đạo Nhân đang khoanh chân ngồi, toàn lực ngăn cản ngọn lửa này xâm nhập.

Vào đúng lúc này, Lão Giả đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt hiện lên vài phần khác thường, sau đó bị áp chế đi.

Chỉ trong nháy mắt, một đạo thanh hồng cắt qua không gian, theo mây mù phía chân núi bay đến đỉnh núi, lộ ra một tu sĩ mặc thanh sam, kính cẩn thi lễ nói:

- Tiêu Thần tham kiến lão tổ.

Lão Giả gật đầu, ánh mắt bình thản:

- Tại sao ngươi lại xuất quan sáu năm, hãy nói cho lão phu lý do của ngươi đi.

Sắc mặt Tiêu Thần bình tĩnh, lộ ra vẻ thành khẩn:

- Lão tổ, tu vi vãn bối thấp kém, tuy rằng nhờ vào Nhân Nguyên Đạo Quả, nếu tiếp tục bên trong tu luyện tròng vòng trăn năm hẳn là có thể đạt được cảnh giới Bất Trụy. Nhưng cẩn thận nghĩ lại vẫn có chút lãng phí đi cơ duyên. Vãn bối suy nghĩ lại, lúc này mới quyết định tạm thời xuất quan, đợi cho ngày sau tu vi đạt đến cảnh giới Nguyên Anh đại viên mãn, lại hấp thu năng lương của Nhân Nguyên Đạo quả, đến lúc đó có thể xuyên phá qua cảnh giới Bất Trụy kỳ sơ kỳ, thẳng tới trung kỳ. Cần biết là Nguyên Anh kỳ dễ tu, tiến tới Bất Trụy kỳ khá khó khăn. Trong chuyện này thì lão tổ phải rõ ràng hơn so với vãn bối chứ.

Tiêu Thần nói xong, kinh cẩn khoanh tay đứng bên cạnh.

Sắc mặt Lão Giả bình tĩnh, vẫn chưa thấy điểm biến hóa nào, ánh mắt trở nên cực kỳ lợi hại, giống như nhìn thấu lòng người.

Trong lòng Tiêu Thần căng thẳng, mà sắc mặt không chút biến hóa.

Lúc sau.

- Được rồi, ngươi nói cũng có đạo lý, đem Nhân Nguyên Đạo quả dùng để tăng tu vi Nguyên Anh kỳ lên quả thật có chút lãng phí.

Giọng điệu Lão Giả bình thản, không thể nhận ra được chút khác thường nào.

Tiêu Thần thi lễ:

- Đa tạ lão tổ đã thông cảm, Tiêu Thần lần này xuất quan, sẽ rời đi đến nhân tộc, trước tiên là tra xét hiện trạng của họ, sau là chuẩn bị cho Thượng tộc chúng ta quật khởi.

Khi nói chuyện, trên mặt lộ ra vẻ cuồng nhiệt, cực kỳ thành khẩn.

Lảo Giả nhíu mày, trầm ngâm một lát, không khí có vẻ hơi ngưng trọng.

- Sau khi ra ngoài, tự mình hãy cẩn thận một chút, giữ gìn tính mạng. Ngoài ra chớ làm bại lộ thân phận, nếu không nhanh chóng lui về đây, lão phu có thể giúp cho ngươi được bình an vô sự.

Nói xong, tay Lão Giả tung ra một vật, là một vật hình tròn được chế tạo bằng đồng thau, dầy đặc đường vân phức tạp huyền ảo.

- Tên vật ấy là định vị Phá Không Bàn, mang nó trên người, khi đang ở trong Nhân Gian, chỉ cần thôi động pháp lực vào trong nó, nó sẽ mở ra một truyền tống, trực tiếp quay trở về đây. Ngươi giúp Ngã Thượng tộc khôi phục lại quang vinh, ngàn vạn lần chớ làm lão phu thất vọng.

Tiêu Thần gật đầu:

- Lão tổ yên tâm, trong lòng Tiêu Thần khắc ghi, tuyệt đối không dám quên

Giọng điệu thành khẩn, sắc mặt đầy kính nể.

Lão giả gật đầu, hiển nhiên cực kỳ vừa lòng với phản ứng của Tiêu Thần.

Tiêu Thần khẻ nhíu mày, lão quỷ này làm cho người ta không thể xem thấu, chẳng lẽ người này cũng không có ác ý?

- Lão quỷ này đối với ta không có ý gia hại là tốt nhất, nếu không ngày sau sẽ là mội cuộc huyết chiến.

Ý niệm trong đầu Tiêu Thần vừa chuyển, Lão Giả nhăn mày lại, thản nhiên nói:

- Tiểu Tử kia, ngươi biết người này chứ?

Tiêu Thần quay đầu lại, sắc mặt khẽ biến, đồng tử co rút lại:

- Lão tổ, đạo hiệu người này là Đa Bảo Đạo Nhân, chính là tu sĩ cùng vào nơi này với vãn bối.

Trong lòng Tiêu Thần rung động, thực lực của lão già này quả thật sâu không lường được, nhưng dựa theo thế cục trước mắt, hắn lại không có cách nào ngờ được đó là Đa Bảo Đạo Nhân! Lúc này, trong lòng hắn hiểu được, tu sĩ luc trước theo đuôi hắn, tất nhiên chính là Đa Bảo đạo nhân này.

- Hừ! Tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ, mặc dù có năng lực phi thăng lên Tiểu Thiên Giới, nhưng bị Tôn Giả phong ấn, cả đời người này cuối cùng cũng chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới này mà thôi.

Lão già âm lãnh mở miệng, ánh mắt cực kỳ u ám. Năm tháng dài dằng dặc khiến tu vi hắn không ngừng giảm xút, hiện giờ tuy rằng mạnh hơn tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ, nhưng cũng không thể đem hắn giết chết.

Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, kính cẩn nói:

- Xin hỏi lão tổ, người này này có biết chuyện Thương tộc chúng ta không?

Lão Giả nghe vậy trầm ngâm, thản nhiên nói:

- Người này tuy rằng có thể bảo vệ cho mình không chết, nhưng bị lão phu trấn áp, việc của thế giới bên ngoài, hắn không thể nhận ra chút nào.

Nói đến đây, Lão Giả nhíu mày:

- Ngươi muốn làm gì hắn?

- Khởi bẩm lão tổ, Tiêu Thần đúng là có ý niệm như vậy ở trong đầu. Trước mắt tu vi vãn bối không kém, đối mặt với tu sĩ Bất Trụy kỳ cũng có thể đấu một trận, nhưng cường giả mạnh nhất thế giới cũng chính là tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ, giết vãn bối chỉ là một việc như cái năm tay. Bây giờ Tiêu Thần mong người có thể thu hắn vào trong tay, bảo vệ cho vãn bối an toàn. Việc này xin lão tổ hãy ưng thuận.

Lão Giả trầm mặc, lắc đầu giây lát:

- Việc này lão phu cũng bất lực, ta không có cách nào cưỡng buộc được người này.

- Xin lão tổ hãy tạm thời buông một tia chấn áp, đợi vãn bối thử một lần, tất cả đều nghĩ cho mạng sống thôi, Đa Bảo đạo hữu hẳn cũng sẽ biết chọn một lựa chọn sáng suốt.

- Tốt, ngươi hãy an tâm tiến vào, có lão phu ở đây, với thương thế của hắn sẽ không làm gì được ngươi.

Nói xong, Lão Giả vung ống tay áo lên, hỏa diễm lộ ra một khe hở, Tiêu Thần thi lễ, sau đó bước từng bước vào trong đó.

Thấy có ngoại nhân tiến vào, Đa Bảo đạo nhân mở hai mắt ra, trong mắt xẹt ra ý lạnh lẽo, đợi khi thấy rõ là Tiêu Thần, khóe miệng biểu hiện rõ ràng vẻ ngạc nhiên.

- Tiêu tử kia, xem ra trong mấy người chúng ta, ngươi cũng có nhiều bí mật che giấu giống như lão phu đây.

Đa Bảo cười khổ lắc đầu, thế nhưng không có giấu diếm, thản nhiên triển lộ thân phận.

- Vãn bối tham kiến Đa Bảo tiền bối!

Tiêu Thần ôm quyền thi lễ, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh:

- Tiền bối che giấu rất giỏi, nếu không có lão tổ ở đâu, e rằng mọi cơ duyên ở nơi này, đều bị tiền bối thu mất.

- Việc này không cần nhiều lời, chung quy vẫn là công dã tràng, lại còn thành ra nông nỗi bị trấn áp, lần này lão phu thật không nên đến nơi này.

- Ai! Hối hận thì cũng đã muộn mất rồi!

Đa Bảo đạo nhân lắc đầu liên tục, giọng điệu chán nản, nhưng thần sắc trong đôi mắt cực kỳ bình tĩnh, không biến sắc, hiển nhiên vẫn chưa bị rối loạn.

Tiêu Thần để ý đến điều này, thoáng suy nghĩ, trầm giọng nói:

- Hôm nay vãn bối đến đây là có một số chuyện muốn giao dịch với tiền bối.

Đa Bảo đạo nhân nghe vậy con mắt sáng ngời, ánh mắt dừng trên người Tiêu Thần

- Tiêu tử kia, xem ra ngươi cùng với lão phong tử bên ngoài kia có quan hệ rất tốt, nên người này mới có thể nghe lời khuyên giải của ngươi, nên biết lúc trước hắn còn nói không thể giết ta, lại đem lão phu trấn áp cho đến khi thọ nguyên kết thúc.

Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên:

- Nếu Tiền bối không thể đạt được giao dịch với ta thì lão tổ nói được là làm được.

Đa Bảo biến sắc, trầm mặc một lát:

- Giao dịch gì, nói ra điều kiện của ngươi đi? Nhưng đừng có mà quá mức quá phận, nếu không lão phu nguyện ngọc đá cùng tan, cũng tuyệt đối không đáp ứng.

Tiêu Thần nghe vậy gật đầu cười, trên mặt lộ ý cười:

- Tiền bối yên tâm, vãn bối không phải là loại người không biết nông sâu. Lần này lão tổ thả cho tiền bối rời đi, nhưng tiền bối cần phải nhận lời bảo vệ ta vô điều kiện trong vòng một trăm năm. Chỉ cần vãn bối gọi, bất kể như thế nào, tiến bối đều phải ra tay.

Hắn giọng điệu gọn gàng linh hoạt, hoàn toàn không có một chút ý thỏa hiệp nào.

Đa Bảo lắc đầu liên tục, thấp giọng than thở:

- Về việc này, nếu đáp ứng, sau này tiểu tử ngươi làm chuyện xằng bậy thương thiên hại lý, chẳng lẽ còn muốn lão tổ ra tay giúp đỡ sao.

Sắc mặt Tiêu Thần cảm thấy kính nể, thản nhiên nói:

- Tiền bối nói không sai, cho dù vãn bối làm những việc mà tiền bối cho là làm việc xằng bậy, thương thiên hại lý, Đa Bảo tiền bối vẫn phải ra tay. Cái mà vãn bối cần chính là tiền bối bảo hộ trăm năm vô điều kiện, nếu tiền bối nhận lời, thì lập tức có thể rời khỏi đây, hơn nữa vãn bối còn cam đoan tuyệt đối không tùy ý gọi về. Nếu không, Tiêu Thần sẽ lập tức rời khỏi đây, lấy tu vi trước mắt của vãn bối tuy rằng không thể tung hoành được nhân gian, những vẫn coi như là còn ít địch thủ. Về phần Đa Bảo tiền bối bị lưu lại ở đây, bị lão tổ trấn áp, vĩnh viễn không thể thoát được. Nói vậy tiền bối đã biết được, tuy lão tổ không thể giết chết tiền bối được, nhưng trấn áp người, tiền bối có thể thỏa mái làm được.

Mặt Tiêu Thần không chút thay đổi, giọng lạnh lùng nói.

Ánh mắt Đa Bảo Đạo Nhân lóe ra, sắc mặt âm tình bất định, hiển nhiên trong lòng lúc này đang suy tư rất nhanh về việc này.

- Được rồi, vụ giao dịch này lão phu đáp ứng, nhưng ngươi cũng phải cẩn thận làm việc, trước mắt lão phu cũng không thể làm gì cùng ngươi, sau trăm năm thì ngươi hãy tự mình bảo vệ tính mạng chính mình đó!

Âm thanh rét lạnh.

Tiêu Thần khẽ cười, hoàn toàn không có một chút lo lắng nào:

- Thỉnh tiền bối hãy dùng cái này để làm phương pháp khế ước chứ?

Nói xong liền tung ra một ngọc giản mầu trắng.

Đa Bảo đạo nhân thấy thế bất đắc dĩ lắc đầu, đem ngọc giản kia cầm vào trong tay, thân thức đảo qua, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng, nhịn không được oán hận trừng mắt với Tiêu Thần.

- Tiêu tử kia tính kế thật nham hiểm, sợ lão phu sẽ đổi ý, cũng không cần phải đem khế ước ác độc như vậy chứ!

- Nếu đổi lại là khế ước bình thường khác, đối với tu vi thần thông của tiền bối chỉ là có hạn, vãn bối cần phải làm thế để yên tâm hơn. Nếu tiền bối đã xem phương pháp thi triển thì tiền bối hãy bắt đầu đi.

Tiêu Thần cười híp mắt, trên mặt cũng không có bộ dáng nào là thương lượng.

Đa Bảo hừ lạnh, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, trước mắt không thể cố chấp được, hắn đành chịu vậy, lập tức làm y như theo ngọc giản ghi lại hoàn thành khế ước. Nguyên thần Tiêu Thần khẽ động, nhận thấy khế ước đã được hoàn thành, trên mặt lộ vẻ vui mừng, trong vòng trăm năm, đã có người hộ vệ rồi, không phải e ngại gì hêt.

- Khi cần gọi tiền bối, vãn bối sẽ dùng khế ước để thông báo, từ này về sau còn phải dựa vào tiền bối nhiều hơn. Đa bảo tiền bối hãy đợi chút, vãn bối lập tức rời khỏi, thỉnh lão tổ thả người ra.

Nói xong, Tiêu Thần cười xoay người đi, thân ảnh biến mất không còn thấy gì nữa.

Phía sau, dị sắc lại hiện lên trong mắt Đa Bao Thượng Nhân, sau đó khôi phục lại bình tĩnh.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch