Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đạo

Chương 552: Bí ẩn. (1)

Chương 552: Bí ẩn. (1)

Càng đi về phía đỉnh núi, khí tức của tu sĩ càng ít, nhưng khí tức phát ra cũng càng ngày càng mạnh. Sắc mặt Tiêu Thần nghiêm nghị. Đến lúc này, hắn đã nhận thấy không dưới sáu người có khí tức của cấp độ Bất Trụy, tu vi của cả sáu người tuyệt không thấp hơn hắn. Cơ gia không hổ danh là viễn cổ gia tộc, bí mật như vậy sợ rằng thế gian không mấy người biết.

Hai người đi giữa núi, tự nhiên làm không ít tu sĩ chú ý, dù sao nơi này chính là trọng địa bế quan phía sau núi, nếu không có sự việc khẩn yếu tuyệt đối sẽ không có người đi vào đây. Từng đạo thần niệm đảo qua, nhận thấy hơi thở của Tiêu Thần phía sau Cơ Nhược Hải thì lộ ra vài phần tò mò, nhưng cũng không dám dây dưa nhiều. Như thủy triều nhanh chóng thối lui.

Chốc lát, thân ảnh Cơ Nhược Hải hạ xống một tảng đá đen lớn mấy trăm trượng trên đỉnh núi, thu liễm độn quang đứng lại. Ánh mắt Tiêu Thần đảo quanh, cũng không nhận thấy chỗ nào khác thường, thoáng chần chờ cũng hạ xuống theo, im lặng đứng phía sau hắn.

Cơ Nhược Hải nâng tay, biểu tình kính sợ, cung cẩn mở miệng, nói:

- Đệ tử Cơ Nhược Hải, dẫn Tiêu Thần đạo hữu đến đỉnh núi diện kiến lão tổ, xin lão tổ mở mật cảnh để ta tiến vào trong.

Thanh âm tản ra, tại không gian mây mù này vang vọng.

Một lát sau, mặc dù không có ai đáp lại, nhưng mây mù trước mặt kịch liệt quay cuồng.

Tiêu Thần ánh mắt đọng lại, gắt gao nhìn nơi mây mù quay cuồng, một chiếc cầu thang hiện lên trong hư không, làm bằng đá xanh, có chỗ bị tổn hại, nhìn không ra gì, nhìn như đồ vật của chốn thế tục, vô cùng bình thường. Nhưng trong mắt Tiêu Thần, cầu thang bằng đá xanh này lại lộ ra hơi thở huyền ảo, dường như trật tự của mỗi một chỗ bị tổn hại, mỗi một khe hở đều thể hiện ra sự độc đáo ảo diệu của nó, làm người ta khó có thể tự kiềm chế, hãm nhập tâm thần vào trong đó.

Sắc mặt Cơ Nhược Hải bình tĩnh, thấy Tiêu Thần tựa hồ đắm chìm trong đó cũng không thúc giục, yên tĩnh chờ đợi. Chốc lát, sắc mặt Tiêu Thần đột nhiên trắng bệch, kêu lên một tiếng đau đớn. Nhưng thân thể như một cây cổ thụ bám lấy mặt đất, không lùi về phía sau chút nào. Ánh mắt nhìn chiếc cầu thang lộ ra vẻ kiêng kỵ cẩn thận, hướng Cơ Nhược Hải chắp tay nói:

- Vãn bối nhất thời thất thố, khiến tiền bối đợi lâu.

Trên mặt Cơ Nhược Hải thoáng hiện lên vẻ phức tạp, than nhẹ một tiếng:

- Năm đó lão phu tu vi bằng ngươi, lúc mới nhìn cầu thang bằng đá xanh cũng không có biểu hiện như ngươi.

Nói xong nhìn Tiêu Thần, lắc đầu không nói, cất bước đi về phía trước.

Tiêu Thần nhíu mày, trong lòng không rõ, thoáng do dự cất bước theo sau.

Sau khi hai người đi lên cầu thang bằng đá xanh, mây mù chấn động, cầu thang cùng thân ảnh hai người đồng thời biến mất, dường như ở đây không có một không gian nào khác.

Bước lên mười bước, không có một chút khác thường, dễ dàng lên tới đỉnh. Nơi này là một mảnh đất bằng, rộng hơn trăm trượng. Mặt đất trống không, chỉ có một lão giả khoanh chân ngồi ở đó, hai mắt khép hờ, khuôn mặt già cỗi, đúng là thân ảnh lão tổ Cơ gia vừa được linh lực ngưng tụ thành.

Nhìn người nọ, Cơ Nhược Hải càng thêm kính sợ, hơi khom lưng không dám sử dụng pháp lực, bước nhanh tới trước người lão giả, cung cẩn quỳ lạy:

- Bái kiến lão tổ.

Tiêu Thần nhìn lão tổ Cơ gia, trong mắt đột nhiên sinh ra vài phần hoang mang, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, quỳ lạy phía sau Cơ Nhược Hải:

- Vãn bối Tiêu Thần, bái kiến Cơ Tôn Giả.

Hai người hành lễ xong, lúc này lão giả trước mặt mới mở mắt ra, ánh mắt ôn hòa mà bình thản, thản nhiên nói:

- Đứng lên đi.

Cơ Nhược Hải, Tiêu Thần nghe vậy liền đứng dậy, đứng sang một bên.

Ánh mắt lão tổ Cơ gia hơi dừng lại trên người Tiêu Thần, khẽ cười nói:

- Tiểu tử này không tệ, năm xưa Nhược Hải vẻn vẹn chỉ lui nửa bước trong một phần ba khắc, cuối cùng kỷ lục này đã bị tên tiểu tử này phá vỡ.

Cơ Nhược Hải nghe vậy nhưng trên mặt chưa từng lộ ra đến nửa điểm khác biệt, kính cẩn nói:

- Lão tổ nói không sai, Tiêu Thần đạo hữu dù là tâm tính, ngộ tính so với đệ tử năm đó đều cao hơn nhiều, điểm này trong lòng Nhược Hải cực kỳ rõ ràng.

- Không tồi.

Lão tổ Cơ gia hài lòng gật đầu.

- Năm đó ta coi trọng ngươi, muốn ngươi tiếp quản Cơ gia, đảm nhiệm chức Đại Trưởng Lão bởi vì tính tình của ngươi trầm ổn, mà Nhược Sơn lại quá mức quật cường cùng chút bảo thủ. Bây giờ nghĩ lại, lão phu năm đó lựa chọn quả nhiên không sai.

Cơ Nhược Hải lần này cũng không nhiều lời, cúi người thi lễ sâu đối với lão tổ Cơ gia.

Mặc dù hai người nói chuyện với nhau không liên quan tới Tiêu Thần, nhưng hắn vẫn an tĩnh trầm ổn như cũ, vẻ mặt lạnh nhạt chưa từng thay đổi. Lúc này ánh mắt lão tổ Cơ gia quét tới, lộ ra vẻ tán thưởng nhàn nhạt.

- Không kiêu ngạo, không nóng nảy, tâm tư trầm ổn, ngộ tính cũng tốt, cũng coi như là một nhân tài, tương lai nếu cơ duyên đầy đủ thành tựu không thể hạn lượng được.

Cơ Nhược Hải trong lòng kinh hãi, lão tổ đã hơn ngàn năm nay chưa bao giờ đánh giá cao bất kỳ đệ tử Cơ gia nào, cho dù là hắn và Cơ Nhược Sơn hai người được coi là người có huyết mạch tinh thuần nhất, thiên tư dị bẩm hơn người, tư chất cũng thuộc loại cao nhưng vẫn không được lão tổ đánh giá như vậy. Từ đó có thể thấy được lão tổ Cơ gia đối với Tiêu Thần hài lòng đến cỡ nào.

Vẻ mặt Tiêu Thần vẫn trầm ổn, cũng không phải vì được khích lệ mà có nửa điểm đắc chí.

- Tôn Giả quá khen, vãn bối được như hôm nay chẳng qua là so với tu sĩ khác có nhiều hơn một ít cơ duyên mà thôi.

- Ha ha, tiểu tử không cần phải khiêm tốn.

Lão tổ Cơ gia khẽ khoát tay.

- Người tu đạo hầu hết đều như cá diếc sang sông có thể chân chính đạt được thành tựu đại đạo liệu có mấy người? Nếu không có cơ duyên cho dù ngươi có thiên tư cực tốt, ngộ tính sánh ngang với trời thì thành tựu chung quy vẫn có hạn. Đối với người tu đạo chúng ta thì cơ duyên số mệnh là một chuyện rất trọng yếu, thành tựu của mọi người đều dựa vào cơ duyên tạo hóa trời ban.

Tiêu Thần hơi trầm ngâm, sau đó liền thi lễ, kính cẩn nói:

- Đa tạ Cơ Tôn Giả dạy bảo, vãn bối trong lòng vô cùng cảm kích.

Giọng điệu Tiêu Thần thành khẩn, hiển nhiên mỗi câu mỗi chữ đều xuất phát từ nội tâm.

Nói xong, trong nháy mắt khí tức trong cơ thể của Tiêu Thần xảy ra một chút biến hóa mỏng manh, mặc dù cực kỳ yếu ớt nhưng vẫn không thể thoát khỏi cảm ứng của lão tổ Cơ gia và Cơ Nhược Hải. Người trước trong mắt tràn đầy ý thưởng thức, người sau thì lộ ra ý hâm mộ nhàn nhạt, ngộ tính như vậy thật khiến cho người ta hâm mộ.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch