Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Cái Gì Nữa A?

Chương 61: Ba, hãy mở lớp đi

Chương 61: Ba, hãy mở lớp đi

- Cậu ta đẹp trai, da trắng, tiêu tiền nhiều, nói nhiều lời tán tỉnh, chưa đủ sao? Bốn điều, các cậu có được điều nào không?

Chu Siêu im lặng một lát:

- Nhưng tôi cảm thấy tôi có cả bốn điều.

Tào Quảng Vũ miệng cũng méo đi:

- Đệch, cút đi soi gương giùm.

- Không đúng, Lão Tào cậu không ổn.

- Tôi không ổn chỗ nào?

Nhâm Tự Cường cẩn thận đánh giá y, càng tự tin với phán đoán của mình:

- Bọn tôi thua cũng thua rồi, nhưng cậu từ trước đến nay đều không chịu thua lão Giang, hôm nay lại như bị đánh bại vậy, ngay cả câu khoe khoang cũng không dám nói? Còn tăng chí khí của người khác diệt uy phong của mình?

Sau khi nghe câu này, Tào Quảng Vũ khó chịu ra mặt, miệng nói cút cút, sau đó quay người lên giường, trùm chăn lên đầu.

Thực ra bữa trưa hôm nay này không gây ra bao nhiêu tổn thương cho Nhâm Tự Cường và Chu Siêu, cùng lắm chỉ làm cho họ sớm cảm nhận được nhân sinh khác biệt, nhưng cảm giác nhân sinh này tới một ngày nào đó thì họ cũng sẽ cảm nhận được, vốn không chết được, và cũng chẳng có gì.

Nhưng Tào Quảng Vũ thì khác, thứ y cảm nhận được không phải là sự chênh lệch, mà là một đòn chí mạng.

Dù Giang Cần có bắt được Tống Tình Tình, bắt được Tưởng Điềm, thậm chí bắt được cả hai người thì y vẫn không phục, một phú nhị đại như y chẳng lẽ còn không sánh bằng hắn sao?

Nhưng Hồng Nhan lại khác, bởi vì Hồng Nhan từng là giấc mơ của tất cả nam sinh trường Nhất Trung Hàng Thành.

Điểm này đối với Tào Quảng Vũ cũng không ngoại lệ.

Hồng Nhan là niềm thầm mếm tươi đẹp nhất của y, là hoa nhài thuần trắng duy nhất trong lòng y, là ước ao cao tuyệt thời niên thiếu, khi mà tâm trí chưa vững nhưng tình cảm đã nở rộ.

Ba năm cao trung, Tào Quảng Vũ chẳng hề có một người bạn gái nào, thực ra y chỉ là gà con, chỉ dám hỏi han Hồng Nhan trên QQ. Cho nên khi biết được Hồng Nhan thích Giang Cần, y có cảm giác tan nát cõi lòng, như khi chiến sĩ tình yêu vọng thét rồi gục ngã xuống đất.

Từ khi nhập học đến nay, Giang Cần trong mọi việc đều đè đầu mình, nhưng Tào Quảng Vũ luôn không phục. Nhưng lúc này đây, y đã thật sự bị nện cho bối rối.

- Lão Tào, cậu làm sao vậy? Có phải cậu bị tên cẩu tặc Giang Cần kia đả kích lòng tin không?

- Lão Tào, cậu đừng thương tâm, chờ Giang Cần trở về chúng ta sẽ xử lý cậu ta!

Vừa dứt lời, bỗng nhiên cửa phòng 302 bị đẩy ra, Giang Cần cất bước vào phòng, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Nhâm Tự Cường và Chu Siêu trầm mặt đi tới.

Sau đó bọn họ kéo ghế dựa, đưa dép lê, chỉ chưa cởi vớ cho Giang Cần thôi.

- Cha, chừng nào thì chúng ta lên lớp?

Tào Quảng Vũ vén chăn lên, nhìn hai người bạn cùng phòng mà giận tím mặt:

- Lão Nhâm lão Chu, tiền đồ của các cậu đều bị chó ăn rồi hả?

Chu Siêu ngẩng đầu nhìn Tào Quảng Vũ đang ngồi trên giường:

- Tiền đồ nào thơm bằng lão bà?

- Lão Nhâm, cậu làm vậy liệu có xứng đáng với tên của cậu không?: Tào Quảng Vũ thay đổi mục tiêu công kích.

Ai ngờ Nhâm Tự Cường trực tiếp ưỡn ngực ngẩng đầu:

- Lúc cha tôi đặt tên cho tôi, tôi đã không đồng ý, nhưng mẹ nó tôi đâu có quyền lên tiếng.

Thật ra Giang Cần không cần hỏi cũng biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì, đơn giản chính là bị đánh thức, sau khi tỉnh lại, họ không tiếp nhận được loại mất mát này, một mực nghi ngờ người khác, sau đó lại bắt đầu nghi ngờ chính mình.

- Vậy được rồi, mang ghế lại đây, thừa dịp hôm nay lão tử đang vui, sẽ chỉ giáo cho các cậu.

Chu Siêu và Nhâm Tự Cường ngựa không ngừng vó đi lấy ghế dựa, còn Tào Quảng Vũ thì sau khi làm giá nửa ngày cũng không nhịn được, nhảy xuống giường tựa vào tủ quần áo, nhưng y không chuyển ghế dựa, bởi vì không chuyển ghế dựa là tôn nghiêm cuối cùng mà y lưu lại cho mình.

Sau đó Giang Cần ngồi xuống, trực tiếp kể lại chuyện thời trung học thích Sở Ti Kỳ ba năm, nhưng tới lúc tỏ tình thì lại bị từ chối.

Thành thật mà nói, không có gì phải xấu hổ cả.

Đàn ông tứ tuần lợi hại nhất chỗ nào? Là biết cách hòa giải với chính mình (biết cách giải quyết những mâu thuẫn và xung đột).

Hòa giải với tuổi trẻ, nói yêu sai người cũng không trách ngươi, hòa giải với tuổi trung niên, nói không kiếm được tiền cũng không trách ngươi, thậm chí có thể hòa giải với tuổi già, nói lưu lại nhiều tiếc nuối như vậy cũng không trách ngươi.

Chuyện không như ý thường chiếm đa số, nhưng biết cách nói chuyện với mọi người, nếu như ngươi không thể hòa giải với chính mình, thừa nhận sự tầm thường và thất bại của mình, vậy ngươi không thể sống sót trong thế giới tồi tệ này.

Trong nháy mắt, ánh mắt Tào Quảng Vũ sống lại.

- Lão Giang, cậu cũng yêu đơn phương thất bại?

Giang Cần nhếch miệng:

- Sao trông cậu có vẻ hả hê vậy?

Tào Quảng Vũ lập tức cảm thấy thắt lưng lại cứng, thậm chí cười có chút đê tiện:

- Cậu nói sớm đi, thì ra cậu cũng thích người khác ba năm, vậy tất cả chúng ta đều là người cùng cảnh ngộ a!

Giang Cần đang muốn nghe tiếp, nhưng chỉ có vậy thôi sao?


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch