Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Cái Gì Nữa A?

Chương 66: Phùng Nam Thư nhà tôi

Chương 66: Phùng Nam Thư nhà tôi

Bộ đồng phục quân sự lỏng lẻo thật sự làm tổn thương đến giá trị nhan sắc, nhưng khi mặc trên cơ thể thiếu nữ này, lại có một vẻ đáng yêu và linh hoạt đặc biệt, nhất là khuôn mặt góc cạnh tinh xảo và sống mũi cao, có chút hạt mồ hôi, nhưng lại sạch như viên ngọc trong suốt.

Ánh mắt của mọi người bắt đầu di chuyển theo bước chân của thiếu nữ, trong ánh mắt đầy tò mò.

Thiếu nữ này chính là cô gái đã thu hút sự chú ý của nhiều lớp khi tập trung vào buổi sáng, cũng là cô gái khiến Tào Quảng Vũ tự ti và tự giễu mình như ếch ngồi đáy giếng, thậm chí còn phá vỡ thế giới quan của Chu Siêu.

Ba người trong phòng 302 nhìn cô từng bước tiến lại gần, da đầu tức thì rùng rợn, cảm thấy cảnh tượng trước mắt giống như quen thuộc đến kinh ngạc.

Đây không phải là cảm giác khi Hồng Nhan xuất hiện trước mặt họ vào ngày hôm qua sao?

Tào Quảng Vũ tái đi mặt, tự nói trong lòng rằng không lẽ...?

Và Tống Tình Tình lúc này cũng trở nên kinh ngạc, nhìn thiếu nữ tươi sáng này đi đến trước mặt phương đội của lớp 3, nheo mắt lại một chút vì không hiểu.

Mọi người lúc này đều đang ngồi xổm hoặc ngồi bệt, mặc đồng phục huấn luyện quân sự giống nhau, trông giống như một cánh đồng cải xanh chỉnh tề.

Ở đây, việc tìm kiếm một người thật sự không dễ dàng.

Ngay giữa ánh nhìn của mọi người, Giang Cần bất ngờ giơ tay lên, vẫy vẫy về phía cô hai lần, Tống Tình Tình ngồi sau lưng hắn không thể không mở to mắt ra, đầu óc trong chốc lát hơi chóng mặt.

Mà chờ cô lấy lại tinh thần, thiếu nữ đã nhẹ nhàng đi tới trước mặt Giang Cần, sau đó cầm một chai nước khoáng đưa cho hắn, tay kia thì nhẹ nhàng lau mồ hôi dưới vành nón.

- Giang Cần, muốn uống nước.

- Không mở được?

Phùng Nam Thư nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đưa tới chai nước khoáng trong tay.

Giang Cần nhận lấy chai nước, vặn nắp rồi trả về, nhưng trong lòng lại nói thầm, tiểu phú bà là cao thủ từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện Judo Brazil chính tông, tuy không biết bây giờ là đẳng cấp nào, nhưng mở nắp bình hẳn không phải là việc khó, đây là đang diễn với tôi sao?

Phùng Nam Thư ngẩng đầu, uống nước khoáng, cổ thiên nga thon dài trắng nõn lộ ra không sót gì.

Chờ uống nước xong, cô vuốt vạt áo, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Giang Cần, thân thể thoáng nghiêng về phía hắn mấy độ.

Cho dù đã trải qua hơn một giờ huấn luyện, nhưng trên người Phùng Nam Thư thoang thoảng một mùi thơm ngát, mùi vị giống như hoa linh lan nở sau cơn mưa, ngửi thấy có chút hiệu quả an thần.

Ánh mắt Giang Cần vô thanh vô tức đảo qua ngực cô, thầm nghĩ trang phục quân sự này thật sự không được tốt lắm, đành phải dời mắt nhìn về phía mặt cô, ánh mắt xẹt qua sống mũi vểnh lên và đôi môi anh đào căng mọng.

- Ở chung với bạn cùng phòng có ổn không?

Ánh mắt Phùng Nam Thư lộ ra vẻ sung sướng:

- Họ đều là người tốt, còn dẫn tôi đi ăn kẹo bông gòn bảy màu mà cậu không cho mình ăn.

Giang Cần nghe xong lập tức nheo mắt lại:

- Phùng Nam Thư, có phải cậu vừa nói mình không? Mình không phải người tốt vì mình không cho cậu ăn kẹo bông?

- Mình nói cậu là người tốt, nhưng cậu không cho mình nói cậu là người tốt.: Phùng Nam Thư đáng thương nói.

- Nói vậy cũng không sai, không được tùy ý phát thẻ người tốt cho mình, phải phát cho người khác.

Phùng Nam Thư lại uống ngụm nước nhỏ, đôi môi hồng hào trở nên ẩm ướt trơn bóng:

- Giang Cần, hôm qua bạn cùng phòng của mình nhìn thấy cậu, họ muốn cậu mời cơm.

Giang Cần khẽ nhíu mày:

- Tại sao tôi phải mời họ?

- Họ nói cậu là bạn trai mình, phải mời cơm, để cho bốn năm đại học này họ còn chăm sóc Phùng Nam Thư nhà cậu.

- A, cách tiếp cận của sinh nữ đại học đương đại thực sự là mẹ nó thâm ah.

Giang Cần tính toán thời gian biểu của mình một chút, cảm thấy trước khi trang web được xây dựng xong mình hẳn là không có quá nhiều chuyện, đơn giản chỉ là huấn luyện quân sự, à đúng rồi, còn thiếu Hồng Nhan một bữa cơm.

Nói cách khác, sau sáu giờ chiều về cơ bản là không có việc gì phải làm.

- Vậy chọn một buổi chiều mát mẻ đi, thời gian và địa điểm cụ thể thì mình sẽ gửi QQ cho cậu.

Nghe được lời nói của hắn, lông mi Phùng Nam Thư khẽ run, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn hắn một cái, đôi mắt hơi lóe lên, linh động như là hồ nước xanh biếc.

- Có chuyện gì vậy? Không muốn ăn, vậy thì mình có thể tiết kiệm tiền.

- Không, mình đang suy nghĩ muốn ăn cái gì.: Phùng Nam Thư lấy tay vuốt ve vị trí trái tim.

Giang Cần thay đổi tư thế ngồi, để mặt đất nóng bỏng tra tấn nửa cái mông còn lại, sau đó mở miệng:

- Mình giúp cậu nhiều như vậy, về sau cậu phải báo đáp mình, nghe qua “mai sau giàu đừng quên nhau” chưa? Bây giờ cậu đã giàu rồi thì càng không thể quên mình.

Phùng Nam Thư hơi suy nghĩ, duỗi thẳng hai chân thon dài, đôi giày quân đội màu xanh sẫm nghiêng về phía Giang Cần:

- Mình có thể cho cậu chơi chân.

Giang Cần không khỏi động tâm, như là bị đâm trúng tim đen.

Cùng lúc đó, toàn bộ sân thể dục đều yên tĩnh giống như chết vậy, tất cả mọi người nhìn cặp đôi đang ngồi rất gần kia, biểu tình phức tạp khó tả.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch