Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 111: Đầu Hàng Không Giết

Chương 111: Đầu Hàng Không Giết


“ Hỗn đản, tên này quá đáng chết! Hỗn đản !!! ! Thật quá không coi ai ra gì ! “ một người chơi thế lực thủ lĩnh nhìn thấy Diệp Thần tấn công ngược lại chiến trường, mặt mày tái mét quát.

“ Tiện nhân, thế nhưng khinh thường nhóm chúng ta, hắn nhất định là khinh thường chúng ta, các ngươi thấy sao? Hỗn đản này mang theo đám kỵ binh dám quay trơ lại phản chiến “ Một người sắc mặt đỏ bừng gầm giọng nói.

“ Giết hắn, nhất định phải giết hắn, tên khốn khiếp này aaaa “ toàn nhóm người chơi bùng nổ khí thế, tức giận rít gào.

“ Không cần lo cho cái người tên Điêu Thuyền, nếu có trùng hợp gặp được, kể cả nàng ta cũng giết. có khi Diệp Thần còn vì Điêu Thuyền mà sợ hãi . “ một ngươi đột nhiên nhớ tới cái gì, mở miệng nói.

“ Đúng vậy! Không cần vì Điêu Thuyền mà lo lắng, giết thì giết, không có được vương cấp công pháp cũng phải giết cho bằng được tên tiện nhân Diệp Thần này. Chẳng những giết hắn trong đây, hiện thực cũng phải giết hắn “ một người đồng dạng gật đầu nói.

Vị trung niên nam tử sắc mặt âm trầm, nhìn về phía kỵ binh chiến mã nơi xa, Diệp Thần một thân khôi giáp đen đang chiến đấu, trầm giọng quát

“ Truyền lệnh ! toàn quân công kích, ai dám lùi bước , trảm ! Mệnh lệnh cho cung thủ, chỉ cần Diệp Thần vào trong tầm bắn, lập tức công kích, cái gì cũng không cần lo, chỉ cần bắn cho ta “

Trung niên nam tử lời nói vừa buông xuống, cả hiện trường lập tức yên tĩnh lại.

Mấy giây sau, một người chơi thế lực thủ lĩnh mặt mày hung tợn, đứng bật dậy quát

“ Hảo ! cứ làm như thế ! không phải chỉ là tổn thất gần một ngàn một tên binh lính hay sao, lại không tốn bao nhiêu tiền, một điểm tiền như vậy lão tử bằng lòng mất, không giết tên hỗn đản Diệp Thần này ta nuốt không trôi cục tức này “

“ Cứ như thế mà làm, ta lại không tin lần này tên Diệp Thần vẫn bình an vô sự “ một người nắm chặt tay trầm giọng quát.

“ Hảo “



Thực mau, trăm vạn liên quân đều nhận được mệnh lệnh, toàn quân dồn sức tấn công Diệp Thần, ai lùi bước, trảm !

Mà những tay cung thủ cũng nhân được mệnh lệnh, chỉ cần Diệp Thần vào trong tầm bắn, không cần lo gì cả chỉ cần tập trung công kích.

Binh lính nghe thế còn chưa nói gì, nhưng toàn bộ cung thủ lại nháy mắt ồ lên.

Cái gì cũng mặc kê, chỉ lo công kích, mênh lệnh đó, mang ý nghĩa gì, sao bọn họ có thể không biết.

Trong lúc nhất thời toàn bộ cung thủ ngươi nhìn ta, ta xem ngươi, một đám sắc mặt đều không tốt.

Nếu cứ thế mà công kích, nạn nhân dưới mũi tên của họ có thể là đồng đội, đồng bạn, là người cùng thôn với bọn họ hay thậm chí còn là người thân trong gia đình.

Cái này kêu bọn họ như thế nào có thể ra tay.

Nguyên bản khí thế của lien quân đã giảm xuống, giờ khắc này, khí thế lại hạ xuống càng nhanh.

Mà tất cả điều này, những người chơi thế lực thủ lĩnh đang ở một trạm xa đều không biết.

Đối với bọn họ mà nói, tất cả đám binh lính này đều chỉ là số liệu mà thôi.

Bọn họ căn bản là không đem những binh lính này là vật sống, là người.

“ Ầm ầm ầm “

Ba ngàn chiến mã lao nhanh về phía đại địa, sau đó tức tốc xông lên mở ra một cuộc chiến.

Luân Hồi quân đoàn phóng nhanh, thực mau đã tiếp xúc với quân địch, một đường gào thét mà qua, nhấc lên vô số thi thể.

Diệp Thần dẫn đầu quân đoàn, Thí Thần thương nhấc lên lại ha xuống, không một quân địch nào có thể chống trả, giết địch từ bên ngoài tới tận tim gan.

Điển Vi hộ vệ bên cạnh Diệp Thần, song song hai thiết kích như một vũ điệu gào thét liên tục như quỷ khóc sói tru .

Theo sát phía sau là luân hồi binh đoàn, lãnh khốc, vô tình, một kích thương liền mất mạng, cứ tùy ý thu hoạch từng mạng binh địch.

Một lần xuất thủ đem toàn bộ thi thể rải đầy đường đã biến mất, lại một lần nữa xuất hiện trên chiến trường.

Không ai có thể chắn, không ai có thể cản !

Tram vạn liên quân sĩ khí bỗng chốc không còn tinh thần, rồi sau đó ngã xuống thành con số không, nhân khí hoàn toàn tiêu tán.

“ Sao lại thế này? Sao kỵ binh của Diệp Thần có thể lợi hại hơn? “ Một người chơi thủ lĩnh nhìn thấy biến hóa trên chiến trường, sắc mặt đại biến thất thanh hô.

“ Không đúng, không phải Diệp Thần lợi hại hơn là binh của chúng ta…là sao, bọn họ là đang sợ hãi ? “ Một người sắc mặt trầm xuống nói.

“ Không thể nào như thế ! Bọn họ là NPC , không phải là luôn nghe theo mệnh lệnh của chúng ta sao, vì cái gì mà bọn họ có thể sợ hãi, hơn nữa còn lien tục không nghe mệnh lệnh? “ Một người cả kinh nói.

“ Đáng chết ! mau kêu đám cung thủ xạ kích, mau !“ một người nhìn thấy đám binh lính xung phong giờ thì lại không ngừng triệt lùi về phía sau, thậm chí bắt đầu chạy trốn, liền kinh hãi vội vàng mở miệng quát.

“ Chậm......” vị trung niên nam tử vẫn luôn chú ý chiến trường, lúc này thở dài một hơi, nói.

“ Chậm cái gì mà chậm, mau hạ lệnh a, không binh lính chúng ta mang đến đều sẽ bị Diệp Thần giết hết “ một người chơi mặt mày xanh mét quát lên

Vị trung niên nam tử không hề hạ lệnh cho các binh lính, hai mắt vẫn gắt gao nhìn về chiến trường, rồi sau đó lầm bầm làu bàu

“ Trò chơi này không phải như dạng chúng ta vẫn tưởng tượng, nơi này…có lẽ là…chân thật…hoặc có thể nói là bắt chước ngoài thật…..bao gồm cả nhân tính, bao gồm cả lòng người, bao gồm cả hiện thực. Hoặc là nói, nơi này là một thế giới ngoài thật, một thế giới cổ đại thật sự. “

“ Con mẹ nó, ngươi rốt cuộc là đang nói gi, đừng tưởng rằng ngươi là tướng quân, lão tử liền sợ ngươi, nói cho ngươi biết hiện tại, lập tức, ngay lập tức hạ lệnh cung thủ tấn công . Còn có các ngươi nữa, ngay lập tức hạ lênh, hạ lệnh mau “ Người chơi vừa nãy bị ngó lơ tức giận rít gào.

“ Đúng đúng, mau hạ lênh, quản hắn cái gì chân thật hay không chân thật. Chỉ biết ngươi mà không hạ lênh, toàn binh đều bị tiêu diệt “ một người chơi hoàn hồn, vội gật đầu nói.

“ Ta đây liền hạ lênh, binh lính dù có bị tiêu diệt, chết đi chết sạch cũng không có vấn đề gì, chỉ cần Diệp Thần chết là được “ một người hung tợn nói

Chiến trường.

Ngay thời điểm các người chơi thủ lĩnh chuẩn bị hạ lệnh tấn công, Diệp Thần đang tàn sát , nhìn khí thế sợ hãi của liên quân, khóe miệng khẽ nhếch lên rồi quát

“ Cùng kêu lớn cho ta : đầu hàng không giết, phản kháng liền chém “

“ Đầu hàng không giết “ Luân Hồi quân đoàn không chút do dự hô theo Diệp Thần, mỗi một người cùng nhau hô lớn

“ Người phản kháng chém “

“ Đầu hàng không giết “

“ Người phản kháng chém “

Luân Hồi quân đoàn liên tiếp hô vang khẩu hiêu vang vọng từ bên trong chiến trường.

Giờ này, phía trên chiến trường có đến hơn tám mươi vạn binh lính, nhưng lại muốn họ đầu hàng trước một ngàn người.

Việc này dù xem thế nào cũng là không thể thành công, thế nhưng khi khẩu hiệu “ Đầu hàng không giết “ vang lên xong, chiến trường xuất hiện biến hóa.

“ Thình thịch thình thịch “

Từng đám từng đám binh lính vứt bỏ vũ khí trong tay, quỳ xuống đất đầu hàng.

“ Đầu hàng không giết “

“ Kẻ phản kháng chém không tha “

Luân hồi quân đoàn không ngừng hét lớn từ bên trong chiến trường.

Càng ngày càng nhiều binh lính địch quỳ xuống đất đầu hàng, ngay cả cung thủ, được xem là bảo bối của quân đội, cũng không ngoại lệ.

“ Thảo, ai có thể nói cho ta, sao lại như vậy ? Binh lính của chúng ta liền như vậy bị một ngàn người bắt đầu hàng? “ Một người chơi thủ lĩnh vẻ mặt không tin được hét lớn.

“ Ta đây mẹ nó cũng muốn biết, đây là bao nhiêu binh, nhiều ít cũng là mấy chục vạn ít nhất, là trên chục vạn a, sao lại có thể bị ngàn người hù dọa ? “ một người sắc mặt xanh mét hô.

“ Này những tên đáng chết ! Hỗn đản ! Rác rưởi ! Lại có thể dễ dàng như vậy mà đầu hàng “ một người tức giận quát .

“ Chúng nó …còn thiếu sự lãnh đạo của một binh tướng, không có tướng lãnh đạo, bọ họ chỉ là một đám ô hợp. Còn có, về sau không thể đem bọn chúng là NPC , binh lính… này đều có tư tưởng của chính mình… “ Trung niên nam tử trầm mặc một lúc sau đó mở miệng nói.

Vị trung niên nam tử vừa nói xong, một đám người chơi thẹn quá hóa giận liền sửng sốt .

Hiển nhiên, bọn họ trong lúc nhất thời còn chưa thấu hiểu hết ý tứ trong lời nói của vị trung niên nam tử .




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch