Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 41: Thời tới thiên địa đều đồng lực (2)

Chương 41: Thời tới thiên địa đều đồng lực (2)

Nhưng đúng lúc này, một giọng trẻ con non nớt vang dội cất lên ở ngoài đại điện:

“Văn Minh Dung ta tuy nhỏ tuổi, cũng nhục bởi làm bạn với Tô Dịch người ở rể bực này!”

Thanh âm đột ngột này, khiến mọi người trong đại điện đều nghe được, không khí vốn náo nhiệt bị kiềm hãm.

Ngay sau đó, ngoài đại điện liền vang lên tiếng cười vang cả sảnh đường, làm một đám nhân vật lớn trong đại điện cũng nhịn không được cười lên.

Tô Dịch!

Trong thành Quảng Lăng, ai có thể không biết người ở rể này của Văn gia?

“Đây là đứa nhỏ nhà ai, tuổi còn nhỏ, đã có lòng dạ này, về sau tiền đồ vô lượng.”

Một ông lão râu tóc bạc phơ cười mở miệng.

Lời này vừa nói ra, lại đưa tới một tràng tiếng cười.

Cầm Thiến chỉ cảm thấy mặt nóng rát, nhìn nhìn người chồng bình thường kia bên người, lại nghĩ Tô Dịch đứa con rể này, trong lòng không khỏi bi thương một trận.

Lão nương ta vướng vào một nam nhân không có bản lãnh thì thôi, ngay cả nam nhân của con gái ta cũng uất ức như thế, ông trời bất công cỡ nào!

Ngay trong không khí náo nhiệt này, xa xa đột nhiên truyền đến một thanh âm:

“Hoàng thị tộc trưởng Hoàng Vân Xung, cùng Hoàng thị tộc nhân đến chúc thọ!”

Tất cả mọi người trong đại điện tông tộc đều rùng mình.

Ở thành Quảng Lăng, Hoàng thị nhất tộc có thể ngồi vững hạng hai trong ba đại tông tộc.

Hoàng Vân Xung càng là nhân vật phái thực quyền danh chấn một thành.

Trước mắt trong đại điện tông tộc khách quý cùng nhân vật lớn tuy nhiều, nhưng nếu luận thân phận, lại hầu như không có ai có thể đánh đồng với Hoàng Vân Xung.

“Mau mau cho mời.”

Lão thái quân ngồi trên thượng thủ mỉm cười mở miệng.

Mặc kệ các loại ân oán trước kia giữa Hoàng gia và Văn gia, nhưng ít nhất bây giờ, người đứng đầu Hoàng gia có thể tự mình giá lâm, điều này làm Văn gia cũng nở mày nở mặt.

Lúc này, Văn Trường Kính và Văn Trường Thanh cùng nhau đứng dậy, chuẩn bị nghênh đón.

Ngoài đại điện tông tộc.

Một đám tộc nhân Văn gia và các khách khứa ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía xa xa.

Rất nhanh, chỉ thấy Hoàng Vân Xung áo bào tím, bóng người cường tráng đi vào, phía sau dẫn theo con trai trưởng Hoàng Càn Tuấn của hắn, phía sau nữa là hai lão bộc cùng một đám tùy tùng.

Trận thế cỡ đó, đúng như các ngôi sao quây quanh mặt trăng.

“Hoàng tộc trưởng!”

“Hoàng bá phụ cũng đến đây?”

“Hoàng huynh đại giá quang lâm, thực sự làm chúng ta được yêu mà sợ.”

Hoàng Vân Xung dọc đường đi, trong những vị khác kia ùn ùn có người lên tiếng chào, vẻ mặt khiêm tốn, thậm chí mang theo nét nịnh nọt.

Ngay cả một ít tộc nhân của Văn gia, trên mặt đều mang theo kính sợ cùng nóng bỏng.

Thiếu niên Hoàng Càn Tuấn đi theo phía sau cha hắn, vẻ mặt cao ngạo, đối với trường hợp này, hắn sớm nhìn quen lắm rồi.

Đột nhiên, bước chân Hoàng Vân Xung khựng lại, ánh mắt nhìn về phía một vị trí.

Mọi người theo ánh mắt hắn nhìn lại, chỉ thấy trong khu vực phụ cận, hầu như mọi người đều đã đứng dậy, chỉ có trước một chỗ bàn rượu, một nam một nữ hai bóng người ngồi đó, chưa hề nhúc nhích, tỏ ra rất đáng chú ý.

Chính là Tô Dịch cùng Văn Linh Tuyết.

“Không có lễ nghĩa!”

Không ít khách khứa âm thầm lắc đầu.

Một ít tộc nhân Văn gia cũng nhíu mày, đường đường tộc trưởng Hoàng gia tự mình giá lâm, sao còn có thể công khai ngồi?

Một vị nhân vật trưởng bối Văn gia đằng hắng cổ họng, đang chuẩn bị khiển trách Tô Dịch cùng Văn Linh Tuyết, chợt tròng mắt trừng lớn.

Chỉ thấy Hoàng Vân Xung bước nhanh tiến lên, hơi khom người, ôm quyền nói: “Tô công tử.”

Toàn trường đều yên tĩnh.

Vẻ mặt mọi người kinh ngạc.

Tô Dịch lúc này mới giống vừa phản ứng lại, hơi giương mắt, nhìn nhìn Hoàng Vân Xung, nói: “Đến chúc thọ?”

Hoàng Vân Xung gật đầu: “Đúng vậy.”

Tô Dịch ồ một tiếng, liền thu hồi ánh mắt, cầm bầu rượu lên lại rót cho bản thân một chén, không để ý tới Hoàng Vân Xung nữa.

Mà Hoàng Vân Xung lại không tức giận chút nào, giống như cho rằng Tô Dịch không đứng dậy chào là một chuyện đương nhiên.

Điều này làm không biết bao nhiêu người ở đây kinh ngạc, đều không dám tin vào mắt mình.

Lúc này, tộc trưởng Văn Trường Kính đã vội vàng chạy tới, cười lớn chắp tay nói: “Hoàng huynh đại giá quang lâm, chưa tiếp đón từ xa, mau theo ta đi đại điện tông tộc nói chuyện.”

Mắt thấy Tô Dịch từ chối cho ý kiến, Hoàng Vân Xung lúc này mới thẳng bóng người lên, một thân uy thế cũng theo đó biến hóa, trong ánh mắt tràn đầy uy nghiêm ngạo nghễ.

“Làm phiền rồi.”

Hoàng Vân Xung gật gật đầu với Văn Trường Kính, đi về phía tông tộc đại điện.

Chỉ còn lại có mọi người ở đây dại ra, tràn đầy trầm mặc.

“Vừa rồi Hoàng tộc trưởng sao khách khí như thế với người ở rể kia?”

Không chỉ một người nội tâm sôi trào, kinh nghi không thôi.

“Đây là có chuyện gì?”

Văn Thiếu Bắc cùng các tộc nhân Văn gia kia đều có chút ngẩn ra, Hoàng Vân Xung thân phận cỡ nào, sao có thể chủ động đi chào Tô Dịch người ở rể ti tiện như vậy?

Các vị khách ở đây vẻ mặt cũng đều trở nên khác thường, đã nhận ra hương vị không tầm thường.

“Tỷ phu, cái này...”

Văn Linh Tuyết cũng cảm thấy nghi hoặc, đôi mắt sáng nhìn về phía Tô Dịch.

“Hôm trước, ta không phải đánh Hoàng Càn Tuấn một trận sao, lúc giữa trưa ngày hôm qua, Hoàng Vân Xung đã chủ động ở lầu Tụ Tiên xin lỗi ta.”

Tô Dịch cười nói, “Về sau, muội cũng không cần lo lắng Hoàng gia dám tìm muội làm phiền nữa.”

“A?”

Văn Linh Tuyết cả kinh nói không ra lời.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch