Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 113: Thoát thai hoán cốt, phá rồi lại lập (2)

Chương 113: Thoát thai hoán cốt, phá rồi lại lập (2)




Trong cơ thể, tựa như có thêm một con dã thú đang đói, đang hướng hư không gầm thét.



Phương Hành há mồm, một hơi hấp thụ vào trong cơ thể, thế nhưng cảm giác có chút linh lực rót vào huyết mạch của mình.



Là linh lực!



Phương Hành vốn dĩ thể chất không thích hợp tu luyện, lúc trước căn bản không cách nào từ trong không khí hấp thu linh lực, hôm nay lại có thể cảm nhận được linh khí trong thiên địa tiến vào trong cơ thể mình, mặc dù không nhiều, nhưng so với lúc trước đã có khác biệt trời vực.



- Hô...



Phương Hành cầm lấy hồ lô bên cạnh, một ngụm linh tửu nồng nặc nuốt xuống, vận chuyển Thái Thượng Hóa Linh kinh đem nó hòa tan.



Lập tức, liền có tinh lực cuồn cuộn tản mạn khắp nơi, linh khí nồng nặc tỏa vào trong kinh mạch của hắn.



Phương Hành không ngừng uống từng ngụm lớn, sau một hồi lâu, nửa hồ lô linh tửu cũng bị hắn uống xuống.



Cho đến lúc này, hắn mới cảm giác linh lực dư thừa, một loại cảm giác trước nay chưa từng có tràn ngập toàn thân.



Đó chính là cảm giác lực lượng, không giống với Linh Động tầng ba, hắn cảm nhận được một loại cảm giác lực lượng siêu thoát phàm tục.



Cúi đầu nhìn bàn tay của mình một chút, Phương Hành bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hướng trong hư không một trảo, đột nhiên, một đạo lực lượng vô hình kích thích, một vò rượu dưới giường Vương Chí bay ra, lơ lửng bất động ở trước mặt hắn, rồi sau đó Phương Hành ngón cái nhếch lên, nắp bình liền bị lực lượng vô hình hất bay rồi, rồi sau đó Phương Hành dẫn dắt linh lực, nhất thời có một dòng rượu bay ra, sau đó rót vào hồ lô.



Cho đến hồ lô rót đầy, một giọt rượu cũng không rớt ra ngoài.



- Ha ha...



Phương Hành không nhịn được cười to, hôm nay theo tu vi tăng trưởng, Cầm Long Khống Hạc công cũng càng thêm thành thạo, so với lúc trước Hậu Thanh thi triển ra càng thêm tinh diệu.



Hắn thậm chí có cảm giác, tu thành pháp thuật này, đủ loại ám khí đao kiếm phàm tục đã rất khó thương tổn tới hắn.



Linh Động tầng bốn đã đột phá, từ đó chân chính vượt qua phàm tục, chân chính bước chân vào đạo môn.



Phương Hành từ từ đứng lên, tâm niệm vừa động, một đạo dẫn lực dẫn hắn lướt ra khỏi nhà tranh.



Đúng lúc mặt trời mới ló, luồng tử khí thứ nhất chiếu vào trên người hắn, trong lồng ngực nhất thời nảy sinh hào khí.



- Sưu...



Phương Hành đứng ở bên ngoài nhà, duỗi lưng một cái, đột nhiên dưới chân vận lực, cả người như mũi tên rời cung bắn đi ra ngoài, một chốc, cả người đã đi được ba trượng, hắn cảm giác trong cơ thể mình tựa hồ có lực lượng liên tục không ngừng, nhưng thân thể vô cùng nhẹ nhàng, chính mình tựa như tăng cao tốc độ, có thể nâng lên cự thạch nghìn cân...



Hắn thậm chí cảm giác mình có thể bay!



Hắn cũng quả thật có thể bay, sau khi lao đi vài chục trượng, phía trước xuất hiện một khe rãnh, Phương Hành nhấc chân đạp nhẹ, cả người nhất thời nhảy tới độ cao hai ba trượng cao, dễ dàng nhảy vọt lên trên khe rãnh, hiển nhiên thân hình sẽ phải rơi xuống, Phương Hành đột nhiên giật mình, đưa tay đến sau gáy, Cửu Xà Kim Viêm kiếm trong động thiên giới chỉ lập tức bay đến không trung.



Phương Hành một cước bước ra, dẫm ở trên phi kiếm, dựa thế lần nữa nhảy lên, thân hình như nhạn bay.



Mà Cửu Xà Kim Viêm kiếm bị hắn đạp xuống trầm xuống, sau đó hắn dùng thần niệm dẫn dắt lướt đi.



Dưới chân chính là một mảnh ruộng linh dược mênh mông vô bờ, chính đang nở rộ hoa vàng, xa xa nhìn lại, vô biên vô hạn, phảng phất một mảnh biển hoa màu vàng, mà Phương Hành thì trên biển hoa, thân nhẹ như nhạn, một tung một lướt, đã bay ra bốn năm trượng, ở bên cạnh hắn, Cửu Xà Kim Viêm kiếm phảng phất có linh tính, mỗi khi thân hình hắn trầm xuống, sẽ bay đến dưới chân hắn.



Mà ở bên cạnh hắn, chín con rắn nhỏ màu vàng quanh quẩn bay múa, dễ sai khiến, tựa như chín hộ vệ trung thành!



- Ha ha...



Phương Hành không nhịn được phá lên cười, kình phong đập vào mặt, trong lồng ngực nhiệt huyết sôi trào.



- Đây chính là cảm giác phi thiên độn địa của người tu hành sao?



Hắn nhìn lên thanh thiên:



- Có lẽ một ngày kia, ta sẽ chân chính thoát khỏi đại địa trói buộc, bay thẳng cửu thiên, thân cận tinh không...



Hắn hôm nay, chẳng qua là mượn linh lực, miễn cưỡng bay mà thôi, cũng không phải phi hành thực sự.



- Nhìn dáng vẻ vẫn muốn học tập đạo môn lướt khí thuật cùng pháp thuật, có tu vi mà không có cách vận chuyển, giống nhau vô dụng!



Phương Hành ở dưới ngọn cây một cây đại thụ ngừng lại, chín con kim xà quay về kim viêm kiếm, sau đó kim viêm kiếm bay vào giới chỉ.



Hắn nhìn phương hướng đạo môn, thầm nghĩ:



- Ta cũng nên đi nội môn báo cáo, ban đầu Nhị thúc thúc nói, một người đến vùng đất mới, khó tránh khỏi sẽ thêm một chút phiền toái, bị người khi dễ, trừ khi ngươi ác hơn người khác, làm cho người ta có điều cố kỵ...



Ánh mắt hắn híp lại một chút, lạnh lùng cười một tiếng:



- Vừa vặn cũng đang có người đang có ý xấu với ta, ta trước dùng ngươi làm tấm gương sao...









trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch