Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 257: Làm thịt ngươi có tin hay không? (2)

Chương 257: Làm thịt ngươi có tin hay không? (2)




Tiếu Kiếm Minh nhướng mày, nghi là có gian giá, kiếm thế khẽ quyển, đem toàn bộ chất lỏng cũng quét về phía bốn phía, không lọt một giọt nào.



Mà Phương Hành nhân cơ hội này, đột nhiên hai chân dùng sức, bay ngược về phía sau, đồng thời trong miệng liên tiếp phun "Máu tươi".



- Muốn chạy trốn?



Tiếu Kiếm Minh trong lòng hiện lên ý nghĩ này, đang muốn một kiếm đuổi theo, nhưng kiếm thế bỗng nhiên cứng đờ.



Ở nơi này một khắc, một bóng dáng màu trắng lướt đến, vừa vặn đem Phương Hành đón vào trong ngực, một tay khác cầm kiếm chỉ vào mình, chính là Hứa Linh Vân, lúc này nếu mình tiếp tục xuất kiếm, liền muốn cùng nàng đối chiến.



- Tiếu Kiếm Minh, ngươi lấy mạnh hiếp yếu, không cảm thấy vô sỉ hay sao?



Hứa Linh Vân thấy Phương Hành bị chấn phun ra máu tươi, trong bụng lo lắng, hướng Tiếu Kiếm Minh quát chói tai.



Mà Tiếu Kiếm Minh hơi ngẩn ra, chỉ cảm thấy không trung một mùi máu tươi bay tới, tựa hồ Phương Hành nhổ ra, thật là máu tươi.



Phương Hành chỉ cảm thấy phía sau lưng mình lâm vào một mảnh ôn nhu, theo bản năng cọ xát hai cái, nghe thấy Hứa Linh Vân quát mắng, lúc này mới nhớ tới kế hoạch của mình, trên mặt hiện ra một mảnh tức giận, oa oa kêu nhảy lên, quơ đại đao, chỉ vào Tiếu Kiếm Minh quát lên:



- Tiếu Kiếm Minh thằng cha ngươi, hiếp ta quá đáng, Linh Vân sư tỷ, hai ta cùng nhau làm thịt hắn!



Hứa Linh Vân thấy Phương Hành muốn động thủ, vội vàng giữ hắn lại, quát lên:



- Ngươi mau vận công điều tức, chớ để đả thương phế phủ!



Phương Hành lau máu ngoài miệng, kêu lên:



- Không có chuyện gì, hai ta cùng làm thịt hắn!



Hứa Linh Vân nói:



- Bây giờ không phải thời điểm động thủ, ngươi mà vận công điều tức, có ta ở đây, hắn không dám đả thương ngươi!



Dứt lời, vừa hướng Tiếu Kiếm Minh mắng:



- Phương tiểu sư đệ trí kế hơn người, xua đuổi cường địch, có thể nói chúng ta đều là hắn cứu, kết quả hắn không bị thương trong tay cường địch, cũng bị sư huynh ngươi một kiếm đánh bị thương, ngươi không cảm thấy quá mức sao?



Tiếu Kiếm Minh trong bụng vốn tức giận bất bình, nhưng lúc này chợt thấy chung quanh rất nhiều ánh mắt không vui hướng chính mình bắn tới, vội vàng ánh mắt đảo qua, thấy được rất nhiều Thanh Vân Tông đệ tử ánh mắt nhìn mình, không có thường ngày kính sợ, nhiều hơn một chút khinh thường cùng tức giận, hiển nhiên Hứa Linh Vân nói ra được lời nói này, cùng rất nhiều người ý nghĩ không bàn mà hợp, nhất thời để cho trong lòng hắn rùng mình.



- Ghê tởm, một kiếm này, lại làm cho danh tiếng của ta tổn hao nhiều!



Nghĩ đến nơi này, trên mặt xanh mét, ý nghĩ lần nữa xuất thủ cũng bỏ đi.



Ai ngờ, Phương Hành lúc này chính mong đợi hắn xuất thủ, thấy hắn chậm rãi thu hồi thiết kiếm, trong lòng nhất thời thất vọng —— con mẹ nó, một viên khí huyết đan lãng phí rồi... Miệng đầy mùi, thật không dễ ăn!



- Nếu không phải hắn xuất thủ với Phong sư muội, ta cũng sẽ không nhất thời tức giận đả thương hắn!



Tiếu Kiếm Minh lạnh giọng nói, sự tình liên quan danh tiếng, hắn cũng có ý giải thích mấy câu.



- Xuất thủ thằng cha ngươi, có bản lãnh ngươi cùng tiểu gia động thủ lần nữa xem...



Phương Hành bị Hứa Linh Vân gắt gao ngăn cản, ở phía sau chửi loạn.



Tiếu Kiếm Minh sắc mặt nhất thời đại hàn, hận đến trên trán gân xanh lộ rõ, tay nắm thiết kiếm lại một lần nắm chặc.



Phương Hành thấy thế mừng rỡ, vội vàng bảo:



- Linh Vân sư tỷ, ngươi nhìn hắn còn không phục, hai ta cùng nhau làm thịt hắn sao!



Hứa Linh Vân hoàn toàn hết chỗ nói rồi, đang muốn mở miệng khiển trách, đột nhiên tế đàn phát sinh đại biến.



- Ầm...



Một tiếng vang thật lớn, bỗng nhiên có một đạo khói đen nồng nặc từ miệng tế đàn vọt lên, ở vọt tới miệng tế đàn, chín đạo xích sắt lập tức phát ra một trận sáng loáng quang mang, trên xích sắt, gần trăm cái ký hiệu đồng thời sáng lên, đan vào thành từng mảnh từng mảnh cường đại mà thần thánh lực lượng, phô thiên cái địa đè ép xuống, khói đen nhất thời bị đè nén, ầm ầm rơi xuống, địa hình xung quanh đại chấn.



Chúng đệ tử Thanh Vân Tông cũng là kinh hãi, nhất tề quay đầu nhìn lại.



Đúng vào lúc này, lại là một tiếng ầm vang nổ, dưới tế đàn mặt, khói đen lại một lần nữa vọt lên, khí thế mạnh hơn.



- Rầm rầm rầm...



Xích sắt ký hiệu kim quang, lóe lên không ngừng, gắt gao vây khốn đạo khói đen này.



- Không tốt, tế đàn có biến, mau rót vào linh khí, kích hoạt tất cả phong ấn!



Hứa Linh Vân kinh hãi, cao giọng hét lớn, dẫn đầu hướng tế đàn vọt tới.



Những đệ tử Thanh Vân Tông khác đều ngẩn ra, sau đó phản ứng tới đây, thi triển lướt khí thuật, hướng tế đàn phóng đi.



Đi tới trên miệng tế đàn, lập tức riêng mình bàn tay đụng vào xích sắt, đem tự thân linh khí rót vào trong xích sắt.



Mà Phương Hành thấy không có trợ thủ, cũng có chút hứng thú rã rời, cảm giác được có một đạo ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén nhìn mình chằm chằm, quay đầu nhìn lại, lại là Tiếu Kiếm Minh, lập tức hướng trên mặt đất xì một tiếng khinh miệt, nói:



- Nhìn cái gì? Có tin ta gọi Linh Vân sư tỷ cùng nhau làm thịt ngươi hay không?



Vừa nói, một bên nhấc lên đại đao phòng ngự, trong lòng đã làm xong chuẩn bị chuồn đi, thời khắc muốn chạy trốn.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch