Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 1: Đó Là Ngoài Ý Muốn

Chương 1: Đó Là Ngoài Ý Muốn




Dịch giả: Long Hoàng

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Màn đêm vô tận bao trùm phiến lục địa này, ánh sáng yếu ớt đến từ những con đom đóm lẩn trong rừng cây, giống như trời sao le lói giữa mảnh thế giới này.

Màn đêm tràn ngập sương mù, làm cho cả thành trì như đang đeo lên một chiếc khăn che mặt màu xám trắng.

Chính giữa tòa thành, một bức tượng mỹ nhân thướt tha được điêu khắc hoàn mỹ đứng sừng sững, chỉ cần bước vào thành là dáng vẻ đó liền lọt vào tầm mắt.

Trong màn đêm, bức tượng của nàng được ánh trăng chiếu rọi tỏa ra ánh sáng mỹ lệ mà độc đáo, trắng nõn thánh khiết, gương mặt tuyệt mỹ đoan trang, khiến bất cứ kẻ nào bước chân vào thành đều không kiềm lòng được mà ngắm nhìn đến mức quên cả hít thở.

Pho tượng sinh động chân thật, trông giống như nữ thần Tư Dạ đang khoác lên mình chiếc áo sương mù xen lẫn ánh sao. Dáng người thon thả, hấp dẫn bốc lửa mê người, có đôi chút mông lung càng khiến người ta mê muội.

Nhưng dù là một vưu vật nghiêng nước nghiêng thành như thế, đám người trong thành lại không một ai dám có suy nghĩ khinh nhờn nàng.

Bởi vì, nàng là kẻ thống trị của cả tòa thành này.

Nàng không những đại diện cho sự đẹp đẽ, niềm tin và tự do, mà còn đại diện cho giết chóc cùng chiến tranh.

Mọi người đều gọi nàng là Nữ Võ Thần, bởi vì chỉ trong một năm ngắn ngủi, mà nàng đã thu phục được toàn bộ vùng thổ địa man hoang và hỗn loạn này.

Khiến tòa thành trì này, cùng với thuộc địa ở xung quanh đi vào quỷ đạo, có quy tắc và pháp luật riêng.



Người thủ thành có chút lười nhác, bọn hắn gần như làm ngơ không để ý đến những người nhập thành, kể cả mấy kẻ ăn mày quần áo rách rưới, cứ từng hàng từng hàng đi vào.

Chúc Minh Lãng lẩn quẩn ở cổng thành một lúc lâu, từ lúc nhìn thấy đám ăn mày tiến vào, hắn quyết định lẩn vào đám đó, thành công tiến vào Vĩnh Thành.

Đám ăn mày này cũng không biết là chạy nạn từ thành bang nào đến, thứ ngôn ngữ mà bọn họ nói, Chúc Minh Lãng không thể nghe hiểu được. Lúc trông thấy bức tượng Nữ Võ Thần kiều diễm mông lung, cả đám đều ngơ ngẩn tại chỗ, ủ rũ một lúc lâu mới cúi đầu rời đi.

Bọn hắn vốn là nạn dân của Bộ tộc Tùng Lâm, cũng sở hữu một Ngũ Trại Thành của riêng mình, tuy địa bàn không rộng lớn lắm, nhưng cũng có thể coi như là một phương thế lực lớn trên vùng đất này.

Một năm trước, Ngũ Trại Thành của bọn hắn bị diệt, thi thể thống lĩnh lại bị treo ở giữa đường lớn, trại dân Ngũ Trại Thành không còn người bảo hộ, một nửa trở thành nô lệ, nửa còn lại thì trở thành một đám nạn dân vất vơ vất vưởng, sau khi lang bạt qua mấy tòa thành, cuối cùng lại đi tới địa bàn của kẻ đầu sỏ đã diệt thành của bọn này.

Nhắc tới cũng buồn cười, vẻn vẹn một năm trôi qua, bất kỳ suy nghĩ cừu hận hay chấn hưng vinh quang đều bị sự nghèo đói, màn trời chiếu đất, cơm không đủ ăn rửa trôi sạch sẽ không còn chút nào.

Bọn họ chỉ cầu có một bức tường che chở, không bị dã thú xơi tái, phơi thây nơi hoang dã, chỉ hy vọng có một chỗ bẩn thỉu để cuộn mình sống tạm. Nhưng ở nơi này, cho dù là những bức tường che chắn, hay là một xó bẩn thỉu nào đó, tất cả đều thuộc về vị Nữ Võ Thần, người đã khiến cho Ngũ Trại Thành của họ tan cửa nát nhà.

“Có phát cháo, các người đến khu phía sau nhận đi.” Một tên nam tử răng hô mặc trang phục quan binh đi tới, hắn nhìn đám ăn mày chẳng khác gì gián chuột này, lạnh lùng nói.

“Vị quan gia này, ta là người Tang trấn, dọc đường đưa tơ tằm đến phủ thành chủ thì gặp phải đạo tặc, toàn bộ tiền bạc cùng tơ tằm dự định cống nộp cho thành chủ đều bị cướp sạch, cuối cùng lâm vào bộ dạng như thế này. Không biết có thể phiền ngài thông báo với Uông thúc ở Tang trấn, để hắn đến đón ta không?” Chúc Minh Lãng đi về phía trước, nho nhã lễ độ nói.

“Thứ gì đây, cút xa ra cái, nếu như không muốn ăn cháo để rồi chết đói thì tìm chỗ nào đó xa xa nơi này một chút, lỡ để nữ thành chủ nhìn thấy bộ dạng dơ dáy bẩn thỉu này, ta có mười cái mạng cũng không đủ chém.” Quan binh răng hô căn bản không để ý lời của Chúc Minh Lãng, nổi giận mắng một trận.

Chúc Minh Lãng bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải tránh ra. Lúc này đám ăn mày nghe thấy phát cháo miễn phí, đều gào to, nhao nhao chạy về phía khu phía sau, Chúc Minh Lãng cũng gần như bị kéo theo.

Khu phía sau cực kỳ cũ nát, khác nhau một trời một vực với đường lớn, toàn là gỗ cùng bùn, nhà không được mấy dãy chỉnh tề, liếc nhìn đã thấy bẩn thỉu lộn xộn không chịu nổi, bước vào nơi này khiến người ta hít thở không thông, khói lửa nhân gian như đều tiêu tán, quanh quẩn chỉ có một mảnh tiêu điều rách nát.

Nhưng cũng không phải gạt người, thực sự có phát cháo miễn phí, ở tận cuối con phố, có một căn nhà gỗ nhỏ, có một vị thị nữ của thành chủ đang phát cháo, trên người nàng khoác một bộ váy dài màu xanh lam.

Dáng vẻ nàng vui vẻ hòa ái, không hề có vẻ ghét bỏ mấy tên du thủ du thực người mọc đầy rận này, cho dù bàn tay trắng nón bị dính bẩn, vẫn không ngừng múc hết bát này sang bát khác.

Chúc Minh Lãng cũng có chút đói bụng, gặp chuyện như vậy hắn đành nhập gia tùy tục, tới nhận bố thí của người ta.

“Tùng tùng tùng tùng tùng …..”

Không bao lâu sau, mấy tên ăn mày lưu lạc hết tên này đến tên khác gục xuống, không phải là ngửa đầu nằm xuống đất, mà là ngã thẳng về phía trước.

Vài kẻ còn tỉnh táo nhìn thấy một màn này, đều bị dọa bỏ chạy, nhưng chưa bước được mấy bước, liền đột nhiên co quắp một trận, miệng sùi bọt mép.

Chúc Minh Lãng cũng choáng váng.

Không thể nào!

Nghe nói có mấy kẻ thành chủ rất tàn nhẫn độc ác, bọn họ vì muốn tòa thành này chỉ còn lại sự thánh khiết phồn vinh, nên cứ cách một đoạn thời gian sẽ giả vờ như bố thí thức ăn cho mấy kẻ du thủ du thực, nạn dân, ăn mày, từ đó âm thầm hạ độc giết chết những người này, sau đó chôn toàn bộ ở ngoài thành.

Hệt như xử lý đám chuột dưới cống ngầm...

Vừa nghĩ tới mình sẽ rơi vào kết cục bi thảm như vậy, Chúc Minh Lãng ngàn vạn lần không cam tâm.

Hơn nữa, mình chết rồi thì ai sẽ nuôi dưỡng tiểu tử kia, ai sẽ đút lá dâu cho nó!

“Bịch! Bịch! Bịch! ! !”

Hết tên này đến tên khác ngã xuống, đám lưu dân bất lực gào thét, đôi mắt trừng to lộ rõ vẻ không cam lòng và oán giận, nhưng mảnh đất này vốn luôn tàn nhẫn như vậy, vị thành chủ kia có thể vì một lời mạo phạm mà diệt sạch thành trì, gia viên của người khác, làm sao không thể vì bộ mặt của tòa thành này mà cướp đi tính mạng của những người này?

Lưu dân vốn không phải bách tính trong thành, cùng mấy con chuột nhắt trên đường phố xa hoa kia không có gì khác biệt, cho dù có vứt bỏ toàn bộ tôn nghiêm cùng danh dự để sinh tồn, thì đến cuối cùng vẫn chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

Chúc Minh Lãng bắt đầu choáng.

Hắn thực sự là người Vĩnh Thành, vốn là một nông dân cần cù trồng dâu, một thương nhân thành thật buôn tơ tằm, nộp thuế đúng hạn, chủ động tiến cống thành chủ.

Cứ cho mấy tên kia là chuột, uống phải thuốc chuột thì chết, nhưng tốt xấu gì mình cũng là một thương nhân chăm chỉ, chẳng qua là ăn nhầm thuốc độc mà thôi …… Đừng có giết ta!

Chúc Minh Lãng căn bản chưa kịp chứng minh thân phận của mình, lúc này trong nhà có vài quan binh cầm bao tải đi ra, bên hông còn đeo lãnh nguyệt trường đao.

Hắn cố gắng giữ mình tỉnh táo.

Cuối cùng Minh Lãng vẫn không thể chống lại dược lực của thứ ‘Thuốc diệt chuột’ này, lung la lung lay gục xuống.

Trước khi mất ý thức, hắn vô tình nhìn thấy một đôi chân ngọc, nhẹ nhàng bước ra từ căn viện….

Hắn rất muốn nhìn rõ chủ nhân đôi chân kia, nhưng hắn lại triệt để mất đi ý thức.

Trong lúc dược lực làm khuấy đảo suy nghĩ của hắn, hắn mơ màng nhìn thấy, đôi chân ngọc kia kết hợp với pho tượng Nữ Võ Thần, biến thành một mỹ nhân sống động như thật, vũ mị thướt tha, mặt đầy ửng hồng bước tới.

….

Mộng đẹp như xuân, Chúc Minh Lãng cảm thấy ông trời coi như không bạc đãi mình, trước lúc chết còn cho mình một giấc mơ hương diễm cực điểm như vậy.

Hắn mơ tới bức tượng nổi bật trong thành ôn nhu sống lại, dưới ánh sáng lay lắt từ ngọn đèn, nàng từ từ bò về phía mình, đường cong đáng kinh ngạc cùng khuôn mặt phiếm hồng kia, thực sự là cực phẩm để rửa mắt trên thế gian này, còn những chuyện phát sinh tiếp theo, quả thực khiến Chúc Minh Lãng cảm thấy dù có phải chầu trời thì hắn cũng không cách nào tiếp nhận nổi.

Dưới ánh đèn mờ ảo, xung quanh lại là vách đá đen kịt, thân thể nóng hổi trắng như sứ kia hết lần này tới lần khác ôm ấp vặn vẹo trong lồng ngực như vậy.

“A, chết rồi.”

Chúc Minh Lãng không tự chủ được hét lên, vốn cho rằng tất cả đều là ảo giác trước lúc chết, nhưng không ngờ rất nhanh khu vực kín mít này lại truyền đến tiếng vang của mình.

“Chết rồi…. Chết rồi…. Chết rồi…”

Chúc Minh Lãng nghe được vọng âm của chính mình, cả người từ từ tỉnh táo lại.

Hắn quan sát xung quanh, phát hiện bản thân đang trong một địa lao, ngọn đèn lay lắt kia cũng không phải ảo giác, hơi vung nhẹ tay là có thể cảm giác được sức nóng.

Ta vẫn chưa chết sao??

Chẳng lẽ, đây không phải độc dược giết người?

Hỏng rồi, nếu mình còn sống chắc chắn sẽ bị đám người này bán đến cho mấy mỏ quặng làm nô lệ! !

Làm loại nô lê chịu giam cầm trong mỏ quặng kia …. thà trực tiếp giết mình đi!

“Ừm?”

Đột nhiên, Chúc Minh Lãng nghe được một tiếng rên dễ nghe cất lên ở ngay bên cạnh hắn.

Chúc Minh Lãng quay đầu, lúc này hắn mới phát hiện, bên cạnh hắn có một nữ nhân toàn thân không mặc gì.

Mái tóc dài màu đen tuyền của nàng mềm mại như tơ lụa, ánh sáng nhẹ chiếu lên khuôn mặt, một vẻ đẹp tuyệt mỹ đến mức không gì sánh bằng, trái tim hắn trong chốc lát bỗng thình thịch một cái, rồi điên cuồng đập loạn hết cả lên.

Sao lại có thể thế này!

Vừa rồi mình không phải nằm mơ sao???

Tại sao mình lại bị nhốt trong địa lao?

Lại còn có một mỹ nhân ở bên cạnh nữa?

Dung mạo của nàng rõ ràng giống y hệt pho tượng tuyệt mỹ sừng sững ngay giữa thành, chính là vị nữ võ thần có dung nhan đẹp như tiên tử nhưng thủ đoạn lại tàn nhẫn thiết huyết kia.

“Cuối cùng cũng tỉnh rồi, có vẻ khí sắc tỷ tỷ rất tốt, xem ra đêm qua tên ăn mày này phục thị rất khá nha.” Một giọng nói lanh lảnh như của hồ ly ranh mãnh được truyền xuống từ song sắt trên cao ở bên ngoài.

Nữ tử bên cạnh Chúc Minh Lãng có vẻ mê man, giống như bị say mèm.

“Không biết nếu để đám người bên kia biết một nữ thần lóa mắt tựa trời xanh như tỷ tỷ, lại đi ăn nằm với một tên ăn mày như thế này, sẽ khiến bao nhiêu kẻ tan nát trái tim đây. Bất quá tỷ tỷ yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ truyền đến lỗ tai từng kẻ một, để nó trở thành chủ đề thú vị nhất cho đám người trà dư tửu lầu” giọng nói mị hoặc như hồ ly kia lại vang lên.

Câu nói này khiến nữ tử bên cạnh Chúc Minh Lãng triệt để tỉnh giấc, nhưng không đợi nàng giận dữ trả lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân rời đi xa, chỉ để lại một điệu cười đắc ý bén nhọn quanh quẩn trong chốn tù lao lạnh như băng này.

Chúc Minh Lãng có chút hoang mang, hắn chăm chú nhìn nữ nhân đang chịu tù tội cùng mình.

Người trước mặt rõ ràng là thành chủ của tòa thành này, là Nữ Võ Thần trong miệng mọi người, tư sắc tuyệt thế của nàng khiến người ta dễ dàng nhận ra, cho dù… không mặc quần áo... Khụ khụ, tóm lại Chúc Minh Lãng xác định là nàng.

Như vậy, từ cuộc trò chuyện của người kia mà phán đoán …

“Ngươi bị người ta lật đổ?” Chúc Minh Lãng phá vỡ sự yên lặng trong lao ngục, mở miệng hỏi.

Mảnh đất này vốn luôn cực kỳ hỗn loạn, chiến tranh chưa bao giờ dừng lại, tốc độ thay đổi kẻ thống trị không khác gì giao mùa.

Nữ Võ Thần im lặng không nói gì, nàng cố dùng mái tóc dài để che chắn chính mình, chỉ tiếc cơ thể nàng chỗ nên gầy thì gầy, chỗ nên lớn thì lại rất lớn, do vậy tóc không thể nào che hết được.

. . .

Ps: Mới chương 1 thôi mà anh main được ‘thịt’ rồi, đoạn đầu lão Loạn cứ cố miêu tả cho Nữ Võ Thần thật đẹp thật sexy, hóa ra tất cả chỉ là để làm nền cho anh main ‘chén’ thôi! Hắc hắc!!!

Mỗi ngày sẽ có 5 chương nhé, mại dzô mại dzô!!!!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch