Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 465: Hy vọng ngươi biết hậu quả

Chương 465: Hy vọng ngươi biết hậu quả




DG: Vương Linh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

"Tự giải quyết cho tốt a! Lần hội săn bắn này không đơn giản giống với mấy lần ẩu đả với bằng hữu trong học viện của ngươi đâu, không cẩn thận một chút rơi vào tay mấy tên ma đầu thì ngươi hẳn sẽ phải hối hận đấy." Nghiêm Tự vừa cười vừa nói.

Nói xong lời này. tiếng cười của Nghiêm Tự lại cao thêm vài phần, dường như trong mắt hắn Chúc Minh Lãng và La Thiếu Viêm cũng chỉ là hai tên nhóc xấu xa mà thôi.

Vẻ mặt La Thiếu Viêm bất mãn, nhưng đối mặt với Nghiêm Tự hắn cũng không thể càn rỡ như trước.

Ngồi xuống vị trí còn trống, La Thiếu Viêm uống một ngụm rượu , nói với Chúc MInh Lãng: "Lúc đầu còn muốn giới thiệu vài vị mỹ nữ cho người làm quen chút, hơn nữa các nàng cũng thuộc đại tộc môn, nếu có thể kết giao được thì đỡ tốn mấy năm phấn đấu, đáng tiếc người ta dường như thấy chướng mắt với chúng ta."

"Không sao cả, ta ưa thích thanh tĩnh." Chúc Minh Lãng nói.

Trên bàn trước mặt Chúc Minh Lãng đặt những quả nho to mọng nước, đây là món mà Chúc Minh Lãng yêu thích nhất, trong lúc rảnh rỗi chờ hội săn bắn bắt đầu thì ăn mấy quả nho, tốt vô cùng, cũng không cần hư tình giả ý với nhóm mấy thế lực danh viện kia nữa.

Trong lúc đang hưởng thụ những quả mọng nước kia, một thân ảnh thướt tha tuyệt diệu chậm rãi đi tới, ánh mắt nàng chăm chú nhìn Chúc Minh Lãng, cười hỏi:"Ta có thể ngồi đây không?"

Chúc Minh Lãng ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút hoang mang.

Cô gái trước mắt này môi hồng răng trắng đôi mắt lấp lánh, da thịt trắng nõn hồng hào, bất luận là cái cổ ưu mỹ thon dài hay đôi cánh tay tinh tế đều không nhìn ra chút tỳ vết nào.

Từng sợi tóc đều được chải chuốt tỉ mỉ, trâm cài linh điệp cài trên mái tóc càng làm nàng thêm phần tươi đẹp động lòng người.

Chúc Minh Lãng không quen biết cô gái này, nhưng hắn phát hiện đôi con ngươi lóe ra ánh sáng của vị nữ tử kia vẫn luôn nhìn chăm chăm vào chính mình, tựa như bản thân mình có điểm gì khác với mọ người vậy.

Lại vì dung nhan mỹ lệ này của mình sao, có thể dễ dàng thu hút một vị tiểu mỹ nhân đặc biệt xinh đẹp như vậy đến đây?

Chúc Minh Lãng mỉm cười, đang muốn cự tuyệt thì La Thiếu Viêm đang ngồi một bên lại chỉ vào vị tiểu mỹ nhân này kinh ngạc nói: "Ngươi không phải là, ngươi không phải là tiểu thị nữ đi bên cạnh nữ vương Hà Đảo sao?"

Nụ cười của nữ tử ôn nhu xinh đẹp kia càng thêm sáng lạn.

"Đó không phải là tiểu nữ vương Hà Đảo, Cảnh Dụ sao?" lúc này có người tiến lại gần, kinh ngạc nói.

Mấy nữ nhân gần đó nhanh chóng bước tới, trên mặt đều lộ ra vẻ mặt vô cùng sùng bái, hơn nữa sau khi nghe được cái danh tự này thì cũng có không ít người nhao nhao đưa mắt nhìn sang đây.

Tiểu nữ vương Hà Đảo?

Chúc Minh Lãng tỉ mỉ quan sát một hồi, lúc này mới phát hiện nữ tử này trông rất giống vị thị nữ ngày đó đi bên cạnh nữ vương.

Quả nhiên nữ nhân chỉ cần trang điểm lên thì sẽ trông như một người hoàn toàn khác vậy, Chúc Minh Lãng hoàn toàn không nhận ra cô nương ấy.

Vị tiểu nữ vương này xem ra có danh tiếng không nhỏ ở Nghê Hải a, có không ít người qua cung kính ân cần hỏi thăm, trong nhất thời những vị trí trống xung quanh đã được lấp đầy.

"Ta muốn thương nghị một việc với bằng hữu của ta ở đây, các vị xin thứ lỗi." tiểu nữ vương Hà Đảo Cảnh Dụ cất tiếng nói.

Lúc này những người khác cũng chỉ đành lục tục giải tán nhưng có vài người vẫn chưa thỏa mãn, nhất là nhóm các cô gái trẻ này, mỗi một người đều lộ ra thần sắc sùng bái, không tình nguyện rời đi.

Chúc Minh Lãng có chút buồn bực, chính mình từ lúc nào đã trở thanh bạn cũ của đối phương rồi.

Chỉ mới gặp qua một lần mà thôi.

"Không lẽ nào cô nương cũng muốn lấy giải thưởng bốn trăm vạn kim kia a!?" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Ta chỉ là hiếu kỳ, trên đời này cư nhiên sẽ có nam nhân lại sẽ đào hôn trốn khỏi hôn sự với Lạc Thủy công chúa của Miểu quốc. Hoặc là vị nam tử này tuyệt thế vô song, siêu phàm thoát tục hoặc là đầu óc hắn có vấn đề." tiểu nữ vương Hà Đảo Cảnh Dụ híp mắt nói.

"Vậy cho nên kết luận là?" Chúc Minh Lãng nói.

"Đầu óc có vấn đề, hoặc là có thể do sự hiểu biết của ta với ngươi vẫn chưa đủ sâu." tiểu nữ vương Hà Đảo sáp lại. gò má của nàng cách mặt Chúc Minh Lãng rất gần rất gần.

Chúc Minh Lãng thậm chí có thể ngửi được mùi thơm trên người tiểu nữ vương Hà Đảo, mùi nhược u lan.

Lúc nói đến đây, lại có thêm một người bước về phía này.

Nghiêm Tự đứng trước mặt Chúc Minh Lãng và tiểu nữ vương Hà Đảo, vẻ nho nhã lễ độ hoàn toàn chỉ thể hiện ngoài mặt thôi, lúc cặp mắt của hắn nhìn đến chỗ Chúc Minh Lãng và tiểu nữ vương Hà Đảo đã lộ ra vài phần nóng nảy.

"Cảnh Dụ muội muội, hay là qua bên ta ngồi chút đi?" Nghiêm Tự nói.

"Bên đó của ngươi chẳng phải đã có giai nhân rồi sao?" tiểu nữ vương Hà Đảo Cảnh Dụ nói.

"So sánh với ngươi thì sao có thể xem là giai nhân được." Nghiêm Tự nói.

Lời nói không hề có ý giấ diếm ý nghĩ này của hắn.

Khiến cho sắc mặt của vị nữ tử Kha Ngưng kia lập tức trầm xuống.

Hai vị nữ tử đi cùng với Kha Ngưng lập tức đứng lên, một bộ dáng tức giận muốn rời đi.

Vốn tưởng rằng Nghiêm Tự sẽ nói mây câu dễ nghe khuyên bảo này nọ nhưng nào biết Nghiêm Tự chỉ đứng bên cạnh tiểu nữ vương Cảnh Dụ, tựa như một con chó thèm thuồng không hề để nhóm tiểu thư khuê các các nàng vào mắt.

Kha Ngưng tức giận đến đỏ bừng cả mặt, cuối cùng cũng chỉ có thể phất tay áo rời đi.

Nghiêm Tự quay đầu, thấy vị trị bên chỗ mình trống không, lập tức làm một tư thế vô cùng cung kính mời tiểu nữ vương Cảnh Dụ vào ngồi.

Tiểu nữ vương Cảnh Dụ không hề có ý định đứng dậy mà nàng với tay lấy một quả nhỏ trong chiếc đĩa trước mặt Chúc Minh Lãng sau đó học theo bộ dạng của Chúc Minh Lãng, bóc từng quả từng quả một rồi ưu nhã bỏ và miệng, nhai nhai.

Không rảnh để ý, cũng lười nói chuyện cùng Nghiêm Tự nên tiểu nữ vương Cảnh Dụ coi như tên Nghiêm Tự này không hề tồn tại.

Ngay từ đầu Nghiêm Tự vẫn còn duy trì cấp bậc lễ nghĩa, dần dần sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Hắn lạnh lùng nhìn lướt qua Chúc Minh Lãng, dùng tay chỉ vào Chúc Minh Lãng nói: "Ngươi, cút qua một bên, nhường vị trí kia lại cho ta."

Chúc Minh Lãng vẫn điềm nhiên ăn nho, không hề có cử động nào.

"Có nghe thấy hay không, ngươi là kẻ điếc sao, ngươi có biết đây là địa bàn của ai không?" Nghiêm Tự hung hãn nói.

Chúc Minh Lãng từ từ quay đầu lại, nho đã ăn xong rồi chỉ còn dư lại một hạt nho thật to.

"Phốc."

Chúc Minh Lãng phun hạt nho trong miệng ra, lực đạo vừa đủ, chỉ thấy hạt nho này bay về phía Nghiêm Tự rồi trực tiếp dính trên mặt của hắn!

Nghiêm Tự căn bản không phản ứng kịp, trên mặt dính một hạt nho do người khác phun ra, gương mặt đó với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được biến xanh biến đỏ, trở nên dữ tợn!

"Nghiêm Tự ta lớn như vậy nhưng cũng chưa có kẻ nào dám tỏ thái độ với ta, càng không có ai dám nhổ hạt vào mặt lã tử, hy vọng ngươi biết hậu quả của hành động này!" gương mặt của Nghiêm Tự đã hung tợn đến tận cùng.

"Hậu quả, lúc bản thân ngươi còn chưa rõ mình là dạng gì mà đã bảo người ta cút đi thì đã suy tính đến hậu quả chưa?" Chúc Minh Lãng cũng không nóng nảy, điềm đạm nói.

"Người đến!" Nghiêm Tự quát to một tiếng.

Lập tức có mấy tên nam tử mặc xiêm y màu đen xuất hiện bên cạnh Nghiêm Tự, một tên trong số đó cầm một cái roi sắt, chính là tên Nghiêm Hách đã đồ sát hết thảy thủ vệ ở Hoàng Diệp.

"Trước tiên đập gãy hết răng của hắn cho ta sau đó cắt lưỡi hắn, nếu như hắn còn chưa chết thì kéo đến phòng giam tử tù, ta muốn nghe thấy âm thanh kêu gào thảm thiết sống không bằng chết vang vọng đến tận tòa lầu này." Nghiêm Tự cả giận nói.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch