Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 473: Gây án thành thạp

Chương 473: Gây án thành thạp




DG: Devil

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Tiểu Nữ Vương Cảnh Dụ vốn là tới tìm kích thích một chút, ở độ tuổi này của nàng thì vẫn còn phản nghịch, thích làm một số chuyện khác người.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy Chúc Minh Lãng giải quyết Hình Côn và Nghiêm Tự xong thì Tiểu Nữ Vương phát hiện đi săn những sát nhân ma đáng sợ kia đã không còn kích thích, thú vị nữa rồi.

Người nam nhân bên cạnh nàng này mới chính là một đại ma đầu.

Chỉ là hắn mặc một bọ áo trắng, trên mặt tràn đầy tươi cười, ấm áp khiến cho người ta cảm giác bình thường chẳng có khả năng nổi bật gì cả, càng không có thái độ vênh váo, hung hăng mà cường giả nên có.

Có thể là do chính bề ngoài như thế nên đã lừa gạt rất nhiều người, tên ác bá Nghê Hải có thói xấu như Nghiêm Tự này cũng bị giải quyết sạch sẽ.

“Thời gian trôi thật nhanh, con chó này làm sao bây giờ?” Ánh mắt La Thiếu Viêm nhìn chằm chằm lên người con Hoàng Khuyển, lạnh lùng ói.

“ Chó nếu như không trung thành thì cũng chẳng có tác dụng gì.” Chúc Minh Lãng hời hợt nói.

Con Hoàng Khuyển bị dọa sợ đến hoảng loạn, vốn cho rằng lúc sau vẫy đuôi ra sức là có thể bảo vệ tính mạng, nào biết được mấy tên con người này lại chỉ là đang ép hết giá trị của nó mà thôi.

“Rồng của ta cũng đói bụng.” La Thiếu Viêm cười lạnh nói.

...

Sau khi đi săn kết thúc, chuyến đi săn này đối với Chúc Minh Lãng thì cũng chảng có khó gì cả.

Với số lượng mà mình săn được thì gần như đã có thể lấy được vật mà mình muốn.

Đốt ống khói lên thì rất nhanh đã có người tuần tra cưỡi Dực Long của Nghiêm tộc bay về phía chỗ bọn họ, cũng chở theo bọn họ về trong sơn điện của Nghiêm tộc.

“Các vị có nhìn thấy công tử nhà ta không?” Nam tử áo đen khống chế Dực Long mở miệng hỏi.

La Thiếu Viêm và Cảnh Dụ đều biến sắc, nhanh như vậy mà Nghiêm tộc đã phát hiện rồi sao?

“Công tử nhà các ngươi là vị nào?” Chúc Minh Lãng hỏi.

“Nghiêm Tự, Nghiêm gia công tử, hắn cũng tham gia đội ngũ đi săn lần này.” Nam tử áo đen giữ con Dực Long nói.

“Không có, chúng ta đều đi săn tử tù.” Chúc Minh Lãng bình tĩnh đáp lại.

Nam tử áo đen giữ Dực Long nhìn Chúc Minh Lãng, cuối cùng cũng không hỏi tiếp nữa.

...

Quay về trong sơn điện, Chúc Minh Lãng nhìn một số đội ngũ đi săn đã sớm trở về.

Chúc Minh Lãng tới chỗ quản sự Nghiêm tộc, đưa ra số Thiết Hoàn Tử Tù mà mình lấy được.

Vốn dĩ, Chúc Minh Lãng cũng không quá thích loại trò chơi săn giết này, cho dù mục tiêu săn giết là ác đồ mang tội ác tày trời, nhưng trong đó cũng có một số người là bị chính sách tàn bạo của Nghiêm tộc lôi vào góp cho đủ số.

Chúc Minh Lãng thấy thủ vệ thành Hoàng Diệp, Cát Trong kia, hắn bị Nghiêm Hách vứt xuống chỗ này thành tử tù.

Chúc Minh Lãng cũng không đi săn hắn, chỉ là nói cho hắn biết đừng lo lắng cho già trẻ trong thành Hoàng Diệp nữa, bọn họ đều đã bình yên vô sự, Tích Thủy Yêu cũng bị bọn họ diệt trừ rồi.

Cát Trọng nghe xong những lời này dường như đã trút được gánh nặng, cuối cùng tự mình xông về cái cây nhọn đâm rách cả bụng hắn.

So với việc nhận loại tra tấn cực kỳ tàn nhẫn chính là bị tà trùng trong dạ dày ăn sạch nội tạng thì chẳng thà tự mình kết thúc sinh mệnh còn hơn.

“Ba mươi ba cái, xếp thứ hai!” Quản sự Nghiêm tộc cao giọng tuyên bố.

Rất nhanh những tân khách đang ngồi ở trước thức ăn ngon, rượu ngon kia lập tức kinh ngạc nhìn sang, không nghĩ tới mấy người bình thường chẳng nổi bật gì này vậy mà có thể săn được nhiều như vậy!

“Vô sỉ, các ngươi chính là mấy kẻ vô sỉ, hèn hạ, ta phải vạch trần, mấy người kia vốn chẳng săn được bao nhiêu tên tử tù, bọn họ chuyên đi ăn cướp của mấy đội săn khác, chính là người này, có hóa thành tro ta cũng nhận ra!!” Quan Văn Khải tức giận lao đến chỉ thẳng mũi Chúc Minh Lãng nói.

“Các đội ngũ đi săn tranh đấu lẫn nhau không phải là chuyện hiển nhiên sao?” Chúc Minh Lãng mặt không đổi sắc nói.

La Thiếu Viêm, Cảnh Dụ đứng ở một bên lại chẳng nói gì cả.

Người khác tham gia đi săn đều là lợi dụng con Hoàng Khuyển để điên cuồng truy đuổi đám tử tù, ma đầu, ác đồ kia.

Chúc Minh Lãng lại luôn tìm các đội ngũ đi săn khác, sau khi đánh họ một trận tơi bời thì tịch thu toàn bộ số Thiết Hoàn Tử Tù của bọn họ, thủ pháp lại còn khá thành thạo dường như chẳng phải là lần đầu làm chuyện này.

Tóm lại là ngoại từ cái loại sát nhân ma đầu chân chính ở trong Nham Hôi Nham Đại Sơn tàn sát nộ lệ kia thì Chúc Minh Lãng sẽ không chút do dự giết chết bọn họ, còn chuyện mà Chúc Minh Lãng làm nhiều nhất chính là đi cướp thành quả lao động của đội ngũ đi săn khác.

Quả nhiên sau khi Quan Văn Khải đứng ra chỉ trích Chúc Minh Lãng thì lại có mấy đội ngũ khác đứng dậy chửi ầm hành vi của Chúc Minh Lãng.

Chúc Minh Lãng hoàn toàn coi như không nghe thấy, giao xong những Thiết Hoàn Tử Tù này, sau đó nhận lấy phần thưởng thuộc về mình.

Sau khi thấy Chúc Minh Lãng căn bản chẳng thèm nhìn đám người oán giận kia thì La Thiếu Viêm và Cảnh Dụ càng khẳng định Chúc Minh Lãng thường xuyên làm loại chuyện thất đức như này.

Nhưng mà thất đức thì thất đức, thu hoạch được cũng thật phong phú.

Tìm được một tên tử tù thì nhiều nhất cũng chỉ là một cái Thiết Hoàn Tử Tù.

Tìm được một đội ngũ đi săn thì thu được cũng phải bảy, tám cái Thiết Hoàn Tử Tù, không thì sao mà trong khoảng thời gian ngắn như thế bọn họ có thể thu thập được ba mươi ba cái chứ?

Những nhân sĩ phẫn nộ kia chỉ trích thì cứ chỉ trích, nhưng cũng chẳng dám làm gì Chúc Minh Lãng, con Thương Loan Thanh Long kia đánh cho bọn họ mỗi người đều mặt mũi bầm dập, bọn họ vẫn rất kiêng kỵ.

...

Nhận được Tinh Hoa Chi Huyết của Ác Long xong, Chúc Minh Lãng rất hài lòng với phẩm chất, huyết mạch của linh vật này, vừa hay có thể giúp cho Đại Hắc Nha tăng huyết mạch lên một chút.

Cân nhắc tới chuyện Nghiêm Tự mất tích chẳng mấy chốc sẽ bị đám người Nghiêm tộc phát hiện nên Chúc Minh Lãng cũng không ở lại lâu, cầm lấy phần thưởng thì lập tức xoay người rời đi.

Chỉ là vừa mới đi tới cầu thang, đang muốn trở về thành Mạn thì một nam tử mặc trường bào tím đen mang theo một nhóm đông người Nghiêm tộc mặc áo đen chạy tới.

Sắc mặt nam tử kia âm trầm, hắn nhìn lướt qua những tân khách quần áo lộng lẫy trong thịnh hội lần này, tận lực dùng ngữ khí bình thường cao giọng nói: “Các vị, tại hạ là Nghiêm Trinh, con ta tham gia đợt đi săn lần này lại đột nhiên mất tích, ta hoài nghi có người trong tân khách đã sát hại nó, cũng đã hủy thi diệt tích, nên mọi người tạm thời ở lại trong sơn điện của Nghiêm tộc ta, ta cần phải tra xét lần lượt!”

Vừa nói hết, Nghiêm Trinh vung tay lên, mấy trăm tên cao thủ mặc áo đen Nghiêm tộc đứng sau hắn lập tức tản ra, cũng bao vậy toàn bộ tân khách tham gia thịnh hội của Nghiêm tộc này lại, không cho phép bất cứ kẻ nào rời đi.

“Mấy vị, mời quay lại trong điện.” Một tên cao thủ cường tráng của Nghiêm tộc lên trước mặt nói với Chúc Minh Lãng, La Thiếu Viêm và Cảnh Dụ.

La Thiếu Viêm và Cảnh Dụ dù ngoài mặt bất động nhưng trong lòng lại hơi bối rối, bọn họ không tự chủ được nhìn về Chúc Minh Lãng.

Mặc dù người là Chúc Minh Lãng giết nhưng chuyện này cũng có liên quan rất lớn tới bọn họ.

“Không sao, về uống chút rượu vậy.” Chúc Minh Lãng nói.

Quay lại trong sơn điện, ngồi lại cái ghế trước đó, dù gì thì La Thiếu Viêm và Cảnh Dụ cũng được coi là ở trong đại gia tộc, thế lực lớn nên bọn họ cũng không hoảng hồn lắm.

Trong thịnh hội này còn có trưởng bối của các thế lực khác, cho dù chuyện này bị bại lộ thì cũng là do chính Nghiêm Tự có ý đồ xấu trước.

“Yên tâm đi, bọn họ chỉ là đang phô trương thanh thế thôi, đến cả thi thể bọn họ cũng không tìm thấy.” Chúc Minh Lãng nói với hai vị đồng bạn ở bên cạnh.

“Nhưng mà Nghiêm Trinh vừa mới nới hủy thi diệt tích...” Cảnh Dụ nói.

“Tin tưởng ta, ta rất chuyên nghiệp.” Chúc Minh Lãng chắc chắn nói.

“Ừm, ừm.” Cảnh Dụ gật nhẹ đầu.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch