Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 528: Địa ngục trống không, ma vật tung hoành nhân gian

Chương 528: Địa ngục trống không, ma vật tung hoành nhân gian




DG: Vương Linh

Edit: Long Huyền

Duyệt: Long Huyền

Cẩm lý tiên sinh cũng đã nói, khi Chúc Minh Lãng làm mục long sư còn có kèm theo một thuộc tính cao cấp nhất, đó chính là mỗi con rồng đều có phải có một bộ long khải hoa lệ nhất!

Cái long khải này coi như là để tăng thêm một hạng cho mỗi con rồng, hơn nữa còn là một hạng cường hạn vô cùng!

Trên thực tế Chúc Minh Lãng chỉ vừa mới học xong thuật chế tạo tinh luyện mới, còn chưa kịp tiến hành một phen cường hóa với dung hỏa trọng khải, nếu cho hắn thêm chút thời gian để cường hóa thì bộ long khải này sẽ càng thêm cứng rắn, cho dù có là móng vuốt sắc bén nhất trong long chủ cấp đánh vào trọng khải chỉ có nước gãy nát, móng của quân cấp mà chưa qua ngưng luyện cũng sẽ không xé rách được.

"Chúc Minh Lãng quả thật là vượt trội hơn cả đám người khác a..." bên trong sân, ở sâu trong nội tâm La Thiếu Viêm lòng kính nể đối với Chúc Minh Lãng ngày càng dâng cao.

Bây giờ La Thiếu Viêm đã vô cùng tin tưởng, Chúc Minh Lãng là một siêu cấp đại nhân vật, những con rồng mà mình nhìn thấy trên cơ bản đều là tân long sủng của hắn, đang trong giai đoạn còn là ấu long cần đào tạo.

Nhưng mà Chúc Minh Lãng cũng thực quá độc rồi, sao lại có thể xem tất cả học viên tài năng của Thuần long học viện ở Mạn Thành như bao cát mà đạp như vậy chứ, người ta đã không biết xấu hổ mà xông hết lên rồi, để cho người ta thắng một lần thì thế nào a, đúng là được đằng chân lên đằng đầu mà!

"Thiếu Viêm a, ngươi quen biết vị Chúc Minh Lãng này?" một vị tiền bối trong La Sơn tông mở miệng hỏi.

"Sao lại có thể không biết, hắn là huynh đệ ta, lúc mới quen còn uống rượu say mèm trên huyên thảo sơn bảo, trước đây ta liếc mắt một cái đã biết hắn là một nhân vật bất phàm vậy nên vẫn luôn dùng thành ý mà đối đãi hắn!" La Thiếu Viêm vô cùng tự tin nở nụ cười, cũng bắt đầu tự mình thổi phồng với những vị tiền bối trong cửu tộc.

Vị thanh niên đang cười vô cùng đắc ý này đương nhiên đã hồn nhiên mà quên mất trước đây hắn từng nhắc nhở Chúc Minh Lãng đừng đem chuyện từng uống rượu này ra mà khoe khoang với người khác!

"Tốt a, lần xuất sơn này của ngươi quả là có tiến bộ, những vị bằng hữu như thế này nên kết giao nhiều hơn nữa!" vị trưởng bối La Sơn tông nói.

"Con có chuyện này muốn thương lượng với đại bá một chút, chính là vị huynh đệ này của con có chút khuyết thiếu về cách thức long thuật, vậy nên phương pháp thức long tổ truyền của chúng ta có thể..." La Thiếu Viêm nhỏ giọng nói.

"Nếu như bằng hữu của ngươi xuất chúng như vậy, đương nhiên phải thành tâm đối đãi, nếu ngươi có thể tin tưởng vào nhân phẩm của hắn thì có thể tặng hắn, đương nhiên phải căn dặn hắn không nên truyền ra ngoài." trưởng bối La Sơn Tông do dự một hồi nhưng vẫn gật đầu một cái.

"Đa tạ đại bá!" La Thiếu Viêm mừng rỡ.

Những kiến thức về thức long thuật mà trước đây hắn nói với Chúc Minh Lãng kỳ thực chỉ là sơ sơ bên ngoài thôi, không phải do La Thiếu Viêm không muốn thành thực mà là do quy củ trong nhà rất nghiêm.

Không có sự chấp thuận của trưởng bối mà lại bị phát hiện ra chuyện truyền thụ phương phức tổ truyền cho người ngoài thì cả thân sinh cốt nhục đều phải đánh gảy tứ chi.

Có sự chấp thuận của đại bá thì mình có thể truyền thụ ra được rồi!

"Phó viện trưởng, người xem tình huống hiện tại..." mặt của vài vị viện vụ và giám vụ đều đã đen kịt rồi.

Đại chiến mở màn mùa xuân tốt đẹp như vậy cuối cùng lại trở thành như này, thật không biết là nên oán hận vì học viên quá yếu hay là trách đối phương quá mạnh!

"Không sao cả, Chúc Minh Lãng chẳng phải cũng là học viên của chúng ta sao, cũng chẳng phải bị người ngoài đánh no đòn, thì có gì gọi là mất mặt với không mất mặt, ta còn thật hy vọng trong học viện sẽ có nhiều kỳ nhân như vậy, mài dũa nhuệ khí của các học viên!" phó viện trưởng vuốt vuốt chùm râu trắng của mình.

"Mài dũa nhuệ khí của đám học viện..."

Mài dũa nhuệ khí là động lực khiến người ta trở nên mạnh mẽ hơn, tin rằng không lâu trong tương lai sẽ chiến thắng được mọi trở ngại.

Nhưng tình cảnh trước mắt này rõ ràng là ngắt mầm chặt cây mới đúng, khiến những học viên như mầm non mới lớn này chịu phải mưa to gió lớn, ánh mặt trời mãnh liệt, cảm nhận được sự hung ác của thế giới này và kiên quyết không dám lộ mặt ra khỏi mặt đất!

"Yên tâm, yên tâm, ta thấy con rồng đó chỉ mới ở trưởng thành kỳ tuy là càng chiến càng hăng nhưng chung quy vẫn có một giới hạn, cử thêm một hai đợt người nữa lên đánh thì có thể chiến thắng rồi." vẻ mặt phó viện trưởng thành thật nói với bọn học sinh cùng lão sư.

"Trưởng...Trưởng...trưởng thành kỳ..." vài học sinh bị đánh bại vốn đã bị sỉ nhục tới cực điểm, bây giờ nghe thấy từ này thì suýt chút nữa qua đời tại chỗ!!

"Viện trưởng, viện trưởng, có người bị cảm nắng té xỉu rồi!"

"Bây giờ là mùa xuân thì cảm nắng cái gì, hơn phân nửa là do đổi mùa cảm lạnh, uống ít nước gừng là được rồi, vừa rồi ta nói đến đâu rồi, ah, đúng rồi ta thấy con Thương Loan Thanh long kia hẳn là chưa tới thành thục kỳ..."

"Viện trưởng! Ngài đừng nói nữa!!"

Vài vị đạo sư đều muốn phát điên lên rồi.

Những học sinh đứng phía sau đều đã ngất thành đoàn, miệng sùi bọt mép rồi!

Nếu cứ tiếp tục như vậy, thứ bị ma diệt không phải nhuệ khí của bọn họ mà là dũng khí đầu thai làm người vào kiếp sau của bọn họ!!

Một ngày này là ngày mà toàn bộ lão sư học sinh của thuần long cao viện không thể nào quên được sự khủng bố này, còn có nỗi khuất nhục khi bản thân bị chà đạp chẳng khác nào loài sâu bọ, giun gián cả...

Trên sàn đấu, hắc quang nồng nặc, nỗi tuyệt vọng chồng chất sau mỗi lần thất bại, Luyện Tẫn Hắc long gào thét một tiếng inh tai nhức óc!

Khí tức điên cuồng toàn thân nó cuốn lên, hất văng hai ba chục con rồng đang ở trên đấu trường!

Những đoạn răng gảy, móng vuốt nứt gãy, vảy nhuộm máu, sừng bể, mảnh da nát vụn vương đầy đất đã trở thành minh chứng cho sự vinh quang của con Hắc long này!

Nhìn thấy con Hắc long kia sức cùng lực kiệt mà ngã xuống, mọi người còn cho rằng cuối cùng cũng có thể kết thúc một ngày chịu khuất nhục như này rồi, nhưng vào lúc này, Luyện Tẫn Hắc long lại tiến giai rồi!!!

Từ thành niên kỳ đến trưởng thành kỳ!!!

Điều mà Luyện Tẫn Hắc long cần để tiến giai không phải là linh tư mà chính là loại ý chí không chịu khuất phục này!

Tu vi tăng vọt, khí tức của Luyện Tẫn Hắc long lập tức đạt tới trung vị quân cấp, Lược thực cuồng tức và bạo khí thái cổ tựa như một cơn gió lốc, cuốn bay hết tất cả những con rồng long chủ có mặt trên sân lên trời.

Trước mắt bao người, con rồng này tấn thăng từ chủ cấp lên long quân khiến cho cả học viện lâm vào cảnh giới trầm mặc như tờ.

"Tiến giai rồi sao, vậy buổi luyện tập hôm nay thành công viên mãn rồi!"

"Từ đầu Phó Viện Trưởng đã quy định rất rõ, trên sàn đấu không thể có rồng trên quân cấp, Chúc Minh Lãng ta không còn long chủ có thể triệu hoán được, tại hạ xin cáo từ!"

Toàn trường lại lạnh ngắt như tờ.

Có người thì ngây ngẩn cả ra, có người thì ôm đầu khóc rống, hay té ra đất ngất xỉu, miệng sùi bọt mép... Đây chắc hẳn là một ngày đen tối nhất trong cả trăm năm qua của thuần long cao viện.

Kết quả này ngay cả Phó viện trưởng cùng các đạo sư cũng không nghĩ tới, thật vất vả mọi người mới có thể vứt bỏ mặt mũi mà đồng tâm hiệp lực dùng chiến thuật biển người để thảo phạt đại ác nhân và tiểu ác long ấy vậy mà kết quả lại thành thế này!

Ánh nắng tươi sáng, gió xuân nhu hòa, nhưng trên tinh thân và thể xác của toàn thể đạo sư học viên đều là những vết thương chồng chất, không có đạo lý a.

Cuối cùng mọi người cũng không biết làm sao rời đấu trường được nữa.

Nói chung trong nhiều ngày sau đó, mọi nơi có phong cảnh đẹp đẽ trong học viện không thấy những cảnh ám muội của các đôi tình lữ, trên bãi biển và sân huấn luyện không thấy bóng dáng của những học sinh chăm chỉ và rồng của mình tập luyện đến vã mồ hôi nữa, trong học đường thần thánh cũng không có học viên nào dõng dạc nói đến triển vọng tương lai nữa...

Mạn thành thuần long cao viện như bị một cái lồng hắc ám bao phủ, tước đoạt hết sức sống và thanh xuân của các học viên, dù cho tên ma vương kia đã rời khỏi đây rồi nhưng bóng ma mà hắn để lại vẫn mãi không tan, khiến mọi người hoảng sợ hết ngày này qua ngày khác.

Địa ngục vắng vẻ, ma quỷ hoành hành nhân gian!

. . . .

"Học tỷ, ta phải đi xa rồi, ta có rất nhiều điều muốn nói với tỷ."

"Vậy ta chúc ngươi một đường... Ai, sao ngươi đi mất rồi, chẳng phải còn lời muốn nói với ta sao!"

. . . . . . . .

"Niên muội, ngày hôm nay ánh nắng chan hòa, chúng ta cùng đi... Niên muội, sao muội lại tát ta làm gì."

. . . . . . . . . .

"Mời vị học viên này nói một chút về việc nuôi rồng..."

. . . . . . . . . .

"Lão sư lại có người trúng gió rồi."

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch