Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 632: Ai mới là kẻ thống trị

Chương 632: Ai mới là kẻ thống trị




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Việc trong Cực Đình đại lục có tồn tại thần minh hay không là một việc không thể chứng thực, mặc dù mỗi nơi đều có dấu vết tồn tại của thần minh hiện diện.

Chúc Minh Lãng ngưng mắt nhìn bầu trời đêm một hồi, cuối cùng lại dời ánh mắt về phía dãy văn tự được khắc trên khối đá dưới dòng suối chảy kia.

Ừm, ừm ngay cả văn tự cũng có thể dễ dàng xem hiểu thế này thì hẳn những điều viết trên đó chưa chắc đã tin được.

Có lẽ là có ai đó đạt đến vương cấp đỉnh phong nhưng vẫn không có cách nào thăng thiên phong thần nên đưa ra suy nghĩ chủ quan.

Nói chung nếu không tận mắt nhìn thấy thì Chúc Minh Lãng kiên quyết không tin thần minh lại giống mấy đám cỏ dại mọc đầy bên đường như vậy, xếp chật kín cả bầu trời...Còn nếu thực sự như những gì viết trên đó thì chẳng phải là chỉ cần đi trên đường cái thôi cũng gặp được tiên tử rơi từ trên trời xuống sao??

"Giới Long môn là cửa phong thần?" Chúc Minh Lãng không hề để tâm đến việc liên quan đến thiên thần và thần minh mà chỉ quan tâm đến Giới Long môn.

Giới Long môn là một cánh cửa phong thần.

Nói như vậy thì trên khối lục địa mà bọn họ đang sống này có một vài sinh vật cao quý đạt đến ngưỡng cửa bước vào cánh cửa thần minh, nhận sự khảo nghiệm của Giới Long môn rồi sao?

Vẫn chưa được phong thần thật sự ấy thế mà đã nhận được ân đức thế này rồi, vậy năng lực và ảnh hưởng chân chính của một thần minh sẽ đạt đến mức nào chứ?

Những mối nghi hoặc trong cái đầu nhỏ của Chúc Minh Lãng xem ra cũng chẳng thua gì số sao trên bầu trời kia.

Đồ đạc còn sót lại trong cổ di cũng không nhiều, giả sử như mỗi dấu hiệu đặc biệt ở đây đều minh chứng cho việc có thần minh từng sống ở đây thì Ly Xuyên, Cực Đình đại lục hẳn phải đã từng có đến tám chín vị.

Nữ Oa long không nằm trong số đó.

Chúc Minh Lãng không tìm thấy bất cứ vết tích nào chứng minh Nữ Oa long từng ở trong cổ di này.

Hoặc có thể là Nữ Oa long không phải chính thần, hoặc có thể cổ di thần viên này chỉ là một "hệ phái" thần minh, những thần minh nhàn hạ, lánh đời, không cùng hội cùng bè với chúng thần minh khác thế nên mới không có tên trong thần viên ghi chép.

"Nếu trong quãng thời gian dài đằng đẳng Cực Đình đại lục tồn tại đã có đến tám chín vị thần minh rồi thì trời đất bao la thế này phải có đến bao nhiêu vị nữa, cho nên những việc khắc trên tảng đá kia hẳn có thể là sự thực, chỉ là chúng ta bây giờ chỉ như đám phù du nhỏ, thậm chí một vùng rừng rậm cũng khó mà tìm kiếm kỹ càng!"

Chúc Minh Lãng vừa đi vừa tự mình lẩm bẩm.

Lê Vân Tư hiển nhiên đang nhập tâm suy tư, nàng muốn dựa vào những thông tin này để hình dung ra dáng vẻ chân thật của thế giới này, càng muốn biết tương lai phải đối mặt với những điều gì.

Trời xanh vốn nên ở một nơi rất xa không thể chạm tới, thế nhưng những dấu hiệu trên thế gian lại cho thấy, trời xanh và nhân gian này có mối liên hệ với nhau.

Vào ban đêm, không khí có chút lạnh lẽo, Lê Vân Tư cảm thấy lòng ban tay mình có chút lạnh thì bỗng dưng một bàn tay ấm áp tự nhiên duỗi tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.

Hai người chầm chậm bước đi trong cổ di thần viên vắng lặng.

Lê Vân Tư có chút lo xa, tính cách phòng ngừa chu đáo mọi thứ cũng tốt, mang đến cho người khác cảm giác an toàn nhưng đôi khi lại chính vì vậy nên mới bỏ qua cảm thụ ngay lúc đó, quên mất phải thưởng thức cảnh quan tuyệt mỹ xung quanh.

Chúc Minh Lãng lại có thói quen sống cho khoảng khắc hiện tại, có một số việc đề phòng trước trong lòng là được rồi, lo lắng tương lai gặp phải bọn yêu ma quỷ quái làm gì, cứ gọi rồng, phóng một kiếm tới, đánh bọn chúng tan tành là được rồi!

"Nàng nói xem, vì sao mà ta đang chỉ đấy, hình dạng thì xấu mà ánh sáng tỏa ra trông có chút mị hoặc, vừa nhìn là biết không phải là một vì sao nghiêm chỉnh rồi, thiên nữ thần cơ trên ngôi sao ấy có khi nào sẽ ngay lập tức triệu hồi viên thạch rồi ném xuống không?" Chúc Minh Lãng đưa ra phỏng đoán của bản thân.

Quả nhiên, nội tâm của Lê Vân Tư thực vô cùng lạnh lẽo và kiêu ngạo, nàng chẳng phản ứng lại Chúc Minh Lãng.

"Kỳ thực quy luật biến hóa thần minh này cũng không tệ, vừa nghĩ tới trên bầu trời đầy sao kia sẽ có một chỗ cho Chúc Minh Lãng ta, một luồng ánh sáng riêng thì cho dù mai này hai chúng ta có xa nhau thì nàng cũng có thể ngẩng đầu lên nhìn vì sao chứa quang huy thần danh của ta mỗi khi nàng thấy nhớ đến ta, như vậy sẽ có cảm giác như ta lúc nào cũng ở bên bầu bạn với nàng." Chúc Minh Lãng lại tiếp tục nói.

Những lời này là do Chúc Minh Lãng vừa đi vừa suy nghĩ rất lâu.

Dù là tiên nữ thì cũng là một tiểu cô nương a, đều thích nghe lời tâm tình, thời gian Lê Vân Tư ở cùng một chỗ với mình cũng không nhiều, hơn nữa ngay lần gặp đầu tiên đã vội vàng làm ra cái việc tuyệt vời kia, tình cảm giữa hai bên có rất nhiều chỗ trống cần bổ khuyế, thế nên Chúc Minh Lãng rất không ngần ngại mà thể hiện ra tấm lòng của mình.

Lê Vân Tư vẫn không nói gì.

Nàng lẳng lặng đi tới, trong đôi mắt mỹ lệ hiện ra vài phần ủ rũ.

Nhưng hẳn là nàng đã nghe thấu những lời mà Chúc Minh Lãng nói, thế nên bất tri bất giác đi chậm thêm một chút.

Chúc Minh Lãng vẫn cứ tiếp tục nói mấy việc trên trời dưới đất nào đó, thực tế khi nam nhân cứ nói mấy lời tình tứ thao thao bất tuyệt, trông thì có vẻ như rất hài hước nhưng thật ra không phải để các cô nương nghe mà là để dời lực chú ý, bất tri bất giác mà dựa gần hơn một chút, biên độ động tác tay có thể to gan hơn đôi chút...

Thân hình Lê Vân Tư nhỏ nhắn mềm mại nhưng không hề yếu đuối, da thịt căng mịn đàn hồi, Chúc Minh Lãng vừa nói tay vừa dời lên trên thắt lưng của Lê Vân Tư, nhẹ nhàng đặt lên, vuốt nhè nhẹ, rất thoải mái, mặc dù còn có một vị trí càng mê hoặc hơn, nằm ngay sát ngón út của hắn, mặc dù thân hình mê người ấy khiến Chúc Minh Lãng có mấy lần kìm lòng không đậu, thế nhưng Chúc Minh Lãng vẫn không làm theo như vậy vì dù sao vẫn còn khoảng trống tình cảm cần lấp đầy, mọi việc vẫn nên làm theo trình tự.

Mặc dù bản thân thật sự trầm mê sắc đẹp của nàng thì vẫn nên có phong độ của một kẻ mê mẩn.

"Tay."

"Lạnh không? Vậy để ta nắm chặt một chút?"

"Tay bên kia."

"Ah ah, có chút kìm lòng không được a." Chúc Minh Lãng từ từ rút cánh tay đang đặt trên eo Lê Vân Tư trở về.

Sau khi tay trở về vị trí quy củ thì cũng có một nhóm người đi tới, đó chính là tướng lĩnh mỗi doanh quân Vệ của nữ quân...

Còn tưởng rằng Lê Vân Tư có chút xấu hổ hay gì đó hóa ra là có người tới a.

Mỗi người quân vệ của Lê Vân Tư đều là người sùng bái nữ võ thần, dù sao cho tới bây giờ họ vẫn chưa từng thấy Lê Vân Tư bại trong bất cứ trận chiến dịch nào.

Nếu đám tướng lĩnh này mà phát hiện cánh tay của mình đang sờ loạn vòng eo nhỏ nhắn của nữ quân bọn họ, thì không biết sẽ xảy ra chuyện kinh khủng gì nữa, tuy là cưới hỏi đàng hoàng chỉ là chuyện sớm muộn thôi, thế nhưng những chuyện như này mà diễn ra trước mặt người khác thì vẫn có chút không nên.

"Nữ quân, bên trong thành bang có vài tù nhân, có cần giữ lại không?" Thủ lĩnh Phi Long doanh Từ Bị nói.

"Không giữ." Lê Vân Tư không do dự đáp.

"Hoàng võ hầu đang cướp đoạt bảo khố, thế lực liên minh cũng chiếm cứ linh mạch, các tướng sĩ cảm thấy những thứ đó hẳn nên thuộc về chúng ta..." Thường thống lĩnh của quân Vệ nói.

"Cứ để cho bọn họ kiểm kê cho chúng ta đi, đầu tiên phải lo liệu tốt cho những người bị thương đã. Những thứ thuộc về chúng ta thì bọn họ cũng không đem đi nổi đâu." Lê Vân Tư nói.

"Vâng!"

Có những lời này của nữ quân, chúng tướng sĩ an tâm hơn nhiều.

Trong trận chiến dịch này, quân Vệ của nữ quân đã phải bỏ ra cái giá không nhỏ, chiến lợi phẩm đương nhiên không thể để đám hoàng tộc và thế lực chiếm hết được, nếu không thì ngay cả tiền cấp cho thân nhân những tướng sĩ mất mạng kia cũng chẳng có...

Sau khi hành lễ với Lê Vân Tư, nhóm tướng sĩ cũng hành một lễ tôn giả với Chúc Minh Lãng, hiển nhiên bọn họ biết trận chiến dịch này là do ai nắm thế thống trị!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch