Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 52: Mầm mống của Tà Thần - Hỏa (5)

Chương 52: Mầm mống của Tà Thần - Hỏa (5)

Shared by: truyendichgiare.com

=== oOo ===



- Đây là...... Cái gì?



Cầm viên ngọc đỏ kì dị trong tay, Vân Triệt nghi ngờ hỏi. Rõ ràng là cầm ở trong tay nhưng hoàn toàn không cảm giác được trọng lượng và nhiệt độ của nó. Tỏa ra hào quang yêu diễm mà rừng rực, hiện ra trước mắt màu đỏ thắm quen thuộc, lại cho Vân Triệt cảm giác xa lạ quỷ dị chưa từng thấy trước đây.



Tim không còn đập loạn nữa, đột nhiên huyền mạch truyền đến rung chuyển kịch liệt, ngay cả huyết mạch toàn thân đều sôi trào lên, một loại khác cảm giác kỳ dị đánh úp về phía tim Vân Triệt...... Hắn xác định bản thân từ trước tới nay chưa từng gặp qua viên ngọc như vậy, nhưng khi cầm nó trong tay, cảm giác vô cùng an tĩnh, như thể nó là của chính mình, cuối cùng lại quay về bên người hắn.



- Bản công chúa không biết đây là vật gì, nhưng bản công chúa có thể xác định, ngươi nhất định phải chết.



Âm thanh của Mạt Lỵ bên trong Thiên Độc Châu trầm xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng thay đổi thành cực kỳ nghiêm nghị. Nàng khuyên can vài lần, cũng không có thể ngăn cản Vân Triệt mạo hiểm...... Chung quy, vẫn bị dồn đến bước đường này.



Nếu như không phải là mình cùng Vân Triệt có sinh mệnh tương liên (hai người có sinh mệnh liên kết với nhau), nàng thật muốn dùng tay của chính mình xử lí đưa tên lỗ mãng lớn mật này, dù nói là"Kỳ ngộ" cũng không phải cùng chết với tên nam nhân này chứ!



Lời Mạt Lỵ vừa dứt, bên ngoài hang động, bỗng nhiên truyền đến tiếng rồng gầm rú kinh thiên động địa!



- Rống!! Nhân loại ti bỉ!! Hóa ra các ngươi lại mơ ước báu vật của ta! Các ngươi những kẻ đáng ghét khốn nạn, không thể tha thứ...... Không thể tha thứ!!!



Một Vương Huyền thú cấp thấp nhất, dù mười cái Thiên Huyền cảnh cấp mười cũng không nhất định đánh thắng được, huống hồ gì chỉ có một người Thiên Huyền cấp mười cùng bốn người Thiên Huyền cấp sáu trở xuống, trong nháy mắt Viêm Long bạo phát sức mạnh chân chính, năm người Phần Thiên môn đã bị ép vào tuyệt cảnh. Từng đạo hỏa diễm không chỉ cực kỳ nóng rực, hơn nữa còn mang theo sức mạnh to lớn, năm người trong Phần Thiên suýt chút bị kéo vào vòng xoáy tử thần.



Ngũ đại cao thủ của Phần Thiên môn trên mặt đều lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhưng mà đúng vào lúc này, Viêm Long giống như hung bạo hơn, toàn thân tỏa ra cỗ hỏa khí, trong miệng phẫn nộ rít gào đến ing tai nhức óc. Tiếng âm thanh gầm rú, một đại hỏa diễm phóng về phía năm người, năm người đồng thời hét thảm một tiếng...... Nhưng, Viêm Long không có tiếp tục công kích, chợt thay đổi phương hướng, mang theo tức giận nhằm phía hang động của nó.



Ngũ đại cao thủ Phần Thiên môn vô cùng chật vật, từ trong ngọn lửa của Viêm Long thoát ly, mỗi người đều bị chấn thương khác nhau, tóc, râu mép, còn có y phục trên người đều bị đốt rụi hơn nửa. Nhìn Viêm Long bỗng nhiên rút lui, từng người bọn họ sợ hãi không thôi.



- Đã xảy ra chuyện gì, tại sao nó đột nhiên quay trở lại?



Một người thở hổn hển nói.



- Nghe thanh âm tức giận của nó, hình như là có người thừa dịp nó cùng chúng ta gọi giao chiến, nhân cơ hội chạy vào bên trong sào huyệt của nó......



- Bây giờ còn quản chuyện này để làm gì! Mau đi đi! Mấy người chúng ta đến trêu chọc một con Vương Huyền thú, bây giờ còn có thể sống sót, quả thực chính là nhặt được cái mạng rồi!



- Nói chung, đi mau!



Ngũ đại cao thủ Phần Thiên môn không dám ở lại, đề tụ sức mạnh, bằng tốc độ nhanh nhất rút lui, ngay cả đầu cũng không dám quay lại. Giờ khắc này, trong lòng bọn họ hoàn toàn nhất trí...... Trở lại Phần Thiên môn, nhất định phải kể lại chuyện bọn họ đã cùng Thiên Huyền thú cao cấp đánh một trận đại chiến.



Trong hang động, Vân Triệt đã cảm thấy nguy cơ lớn. Hắn cau mày, cũng không dám trì hoãn, bằng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài, nhưng chưa đi được nửa đường, phía trước truyền đến âm thanh mặt đất rung chuyển, một luồng tức giận dữ dội theo khí tức nóng rực ùa tới trước mặt, toàn bộ vách tường của hang động, mặt đất đều rung chuyển. Không bao lâu, cái đầu con Viêm Long xuất hiện trong tầm mắt Vân Triệt



Khí tức suy yếu của Vân Triệt khiến Viêm Long sửng sốt một chút, khi nó chú ý tới viên ngọc châu Vân Triệt cầm trong tay, con ngươi tỏa ra ngọt lửa bùng phát



- Nhân loại cả gan làm loạn, lại dám mơ ước bảo bối của bản vương! Chuẩn bị chịu đựng lửa giận của bản vương đi!



"Nguy rồi!!" Vân Triệt hoảng sợ, nhanh chóng tỉnh táo lại, suy nghĩ cách thoát thân. Đương nhiên, ngọc châu này nhất định phải ngoan ngoãn trả về...... Nhưng, con Viêm Long này căn bản không cho hắn cơ hội, một cổ sức mạnh cường đại bao trùm toàn thân hắn, một giây sau, sẽ đốt thành tro bụi.



- Nếu không muốn chết, mau dừng tay cho bản công chúa!



Khi cái chết sắp sửa đến ngay tức khắc, bỗng nhiên có một tiếng hô quát mềm mại mà lạnh lẽo từ trên trời truyền xuống. Cùng lúc đó, một áp lực khủng khiếp như trời đất sụp đổ bao phủ toàn bộ hang động Viêm Long.



Động tác của Viêm Long đình chỉ, dưới áp lực to lớn, thân thể của nó không thể khống chế run lẩy bẩy, nó ngẩng đầu rồng lên, nhìn về phía thiếu nữ tóc đỏ trên bầu trời, đồng thời sự phẫn nộ lúc trước đã toàn bộ hóa thành khiếp sợ......



Sức mạnh của nữ thần cường đại vượt quá sự tưởng tượng của nó. Trước cỗ sức mạnh uy hiếp đó, nó cảm giác mình nhỏ bé giống như một con kiến có thể bị tan thành tro bụi bất cứ lúc nào. Miệng rồng mở ra, phát ra âm thanh run rẩy:



- Ngươi...... Ngươi là ai!



- Ngươi không tư cách biết tên bản công chúa.



Mạt Lỵ bày ra sắc mặt lạnh lẽo nói, đôi mắt đẹp, nhưng phát ra ánh sáng sắc bén như lưỡi dao:



- Hang động này của ngươi, chúng ta muốn, nếu không muốn chết, lập tức biến mất khỏi tầm mắt bản công chúa.



Vân Triệt ngẩng đầu hướng về phía Mạt Lỵ, trong lòng cũng khiếp sợ một trận...... Tiểu cô nương này có sức mạnh kinh người, có thể dọa sợ con Vương Huyền thú! Huyền lực của nàng đến cùng ở cấp độ gì?



Nhưng, vào lúc này hắn chợt phát hiện Viêm Long đã đình chỉ run rẩy.



- Ha ha



Viêm Long nở nụ cười:



- Bản vương đã hiểu, các ngươi chỉ là nhân loại giảo hoạt, chỉ có khả năng phô trương thanh thế! Tuy rằng bản vương không biết các ngươi dùng phương pháp gì tạo ra khí tức mạnh mẽ như vậy, nhưng các ngươi cho rằng bản vương sẽ ngu xuẩn dễ bị lừa sao?



Hai hàng lông mày Mạt Lỵ nhếch lên:



- Ngươi...... Muốn...... Chết?



- Bản vương đương nhiên không muốn chết, chỉ bằng các ngươi, không giết được bản vương!



Viêm Long mang ngữ khí trào phúng nói:



- Nếu như các ngươi thật sự có năng lực giết bản vương, nhất định sẽ quang minh chính đại đến cướp, đâu cần chọn thời điểm bản vương cùng mấy người... ngu xuẩn kia giao chiến mà lén lút lẻn vào...... Nếu như các ngươi thật sự có thể giết ta, vẻ mặt lúc các ngươi nhìn ta sẽ không khó coi đến như vậy!



Vân Triệt choáng váng, trí lực của Viêm Long, quả nhiên không giống huyền thú tầm thường!



- Còn ngươi nữa. Tiểu nha đầu, ánh mắt của ngươi lạnh lẽo vô tình, sát khí trên người mãnh liệt làm bản vương kinh ngạc. Có ánh mắt cùng sát khí như thế, nhất định đã giết qua vô số sinh linh, nếu ngươi thật sự muốn giết bản vương, dù có năng lực giết bản vương vừa nãy đã động thủ, căn bản sẽ không tốn thời gian cùng bản vương đối thoại. Số tuổi của ngươi, còn quá nhỏ, lấy tốc độ tu luyện của nhân loại, tuổi nhỏ như thế, căn bản không khả năng nắm giữ khí tức mạnh như vậy. Tất cả những thứ này bất quá là giả tạo mà thôi, bản vương há có thể ngu xuẩn bị lừa! Mơ ước bảo bối của bản vương, lại ý đồ trêu đùa bản vương, bản vương há có thể tha thứ các ngươi! Biến thành tro bụi đi!



Viêm Long há miệng thật rộng, ngọn lửa nóng rực phun về phía Vân Triệt.



"Ầm!" Một nguồn sức mạnh đánh vào bả vai Vân Triệt, hắn nhanh chóng lùi lại phía sau, tránh khỏi ngọn lửa chí mạng của Viêm Long. Mạt Lỵ nhanh chóng thế vào vị trí cũ của Vân Triệt, gò má trắng mịn bọc một tầng sát khí:



- Ngươi đã muốn chết...... Bản công chúa tác thành cho ngươi!



Trên người Mạt Lỵ, một huyền khí cường đại được phóng ra, cỗ huyền khí này thực sự quá khủng bố, khí tức vô hình ban đầu càng thêm cường bạo, ngọn lửa thiêu đốt của Viêm Long trong nháy mắt đều bị dập tắt.



Vân Triệt bị đẩy ra va đầu vào tảng đá, hôn mê gần nửa ngày, khi hắn khôi phục ý thức, khi nhìn thấy dáng vẻ Mạt Lỵ, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại, thất thanh nói:



- Mạt Lỵ! Dừng tay! Ngươi muốn chết à!!



- Còn không bởi vì ngươi! Ngươi chết, bản công chúa cũng không còn mạng!!



Mạt Lỵ hét lên giận giữ, ý định giết chết Viêm Long. Huyền khí cực kỳ kinh khủng cùng sát khí, Viêm Long dường như bị đóng băng hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có một đôi Long nhãn tràn đầy sợ hãi. Nó không thể tin tưởng, một kẻ thiếu nữ loài người làm sao có khả năng tỏa ra huyền khí mạnh mẽ như vậy!



- Chết đi...... Tinh Thần hoàng diệt, chém!"



- Mạt Lỵ dừng tay!!



Thấy Mạt Lỵ kích động, Vân Triệt kinh hãi đến biến sắc, nhưng hắn còn chưa đứng lên, Mạt Lỵ đã bay vụt hướng về phía Viêm Long, sau đó như quả cầu lửa, người xuyên thủng qua người con Viêm Long......



Một khắc kia, trời đất như đình chỉ chuyển động, tiếng gió rít hoàn toàn đình trệ, ngọn lửa ngừng thiêu đốt, hết thảy âm thanh bên tai đều biến mất, thậm chí ngay cả tiếng hét của chính mình đều không thể nghe được...... Viêm Long bất động, một vết ngang dọc xuyên qua cả người nó đỏ như mầu máu hình chữ"Thập" in rõ ràng trên cơ thể.



- Không thể...... nào......



Đồng tử Viêm Long kịch liệt co rút lại, dường như thấy được thứ đáng sợ nhất thế gian, một màn khó mà tin nổi. Đôi đồng tử chậm rãi mất đi sắc thái và tiêu cự...... Thân thể khổng lồ xẻ thành bốn khối, rải rác ở trên mặt đất.



Viêm Long cường đại, dưới tay Mạt Lỵ, nháy mắt rơi xuống bị thiêu cháy.



Thân thể Viêm Long cứng rắn vô cùng, Đại Trưởng Lão của Phần Thiên môn dù chém lên mấy đao cũng chỉ có thể lưu lại một vết thương nhỏ, mà Mạt Lỵ trong tay không có vũ khí, chỉ dùng bàn tay nhỏ như ngó sen, lại có thể chém thân thể Viêm Long giống như cắt đậu phụ.



Nhìn Viêm Long chia làm bốn phần, Vân Triệt kinh ngạc nói không thành lời. Bỗng nhiên, trong lòng hắn run lên, tầm mắt nhìn về phía trước, trong miệng hô to một tiếng



- Mạt Lỵ



Liều mạng chạy về phía trước.



Lúc này Mạt Lỵ đã nằm trên đất, mặt, cổ, tay chân, đều trắng bệch không có một chút hồng hào, tuy rằng chỉ trong mấy giây sử dụng huyền lực, lại làm cho kịch độc trong người phát tác. Mấy tháng này ở trong Thiên Độc Châu đã áp chế được kịch độc, hôm nay lại đổ sông đổ biển.



- Mạt Lỵ!



Đi tới bên người, Vân Triệt vội vã ngồi xổm xuống, tay trái đặt tại bả vai gầy gò của nàng. Thiên Độc Châu đã toàn lực thanh lọc thân thể Mạt Lỵ, nhưng hồn phách Mạt Lỵ bên trong Thiên Độc Châu đã vô cùng suy yếu, ngay cả lấy tốc độ thanh lọc kịch độc của Thiên Độc Châu cũng không có cách nhanh chóng áp chế chúng điên cuồng tàn phá. Thân thể của nàng ở từ từ trở nên lạnh lẽo, từng nơi trên thân thể trở nên trong suốt, hư huyễn......



- Lần này...... Nên...... Thực sự............ Chết rồi......



Mạt Lỵ than nhẹ, âm thanh nhẹ như gió, con mắt lạnh lùng ngạo nghễ thường ngày, lúc này, chỉ còn bóng tối cùng đau thương......





Trang 27# 1






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch