Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 74: Bạo!

Chương 74: Bạo!

Shared by: truyendichgiare.com

=== oOo ===



Một kiếm như tia chớp thế nhất định thành công lại thất bại, cũng khiến cho kế hoạch một kích tuyệt sát Vân Triệt của hắn bị ngâm nước nóng. Trong lòng Lục Trảm Nam kinh ngạc không nhỏ. Nhanh chóng trở lại, không hề tạm dừng, trường kiếm đảo qua, chĩa thẳng về Vân Triệt.



Thương có thế thương, kiếm tự nhiên cũng có thế kiếm. Thế thương bá đạo vô song, thế kiếm lại sắc bén vô địch. Thế kiếm của Lục Trảm Nam vừa lên, mang theo khí thế như gió nổi mây phun, kiếm như lưu quang, bay vụt về phía ngực Vân Triệt.



Thần sắc Vân Triệt hờ hững, thân thể nhẹ nhàng thoải mái bước chếch một bước nhỏ về phía sau, thoải mái né tránh kiếm thứ hai của Lục Trảm Nam, chỉ nghe “Xoẹt” một tiếng, thế kiếm, giống như cá mập trắng phá băng cắt mặt nền đại điện ra một khe rãnh thật sâu.



Uy lực của một kiếm này, khiến không ít đệ tử hít một hơi khí lạnh.



- Lục Trảm Nam ra tay một chút cũng không nương tay, hơn nữa hai kiếm đều thẳng vào chỗ yếu hại… Hắn hiển nhiên đã động sát tâm!



- Dám giết người ở Tân Nguyệt Huyền phủ, có lẽ cũng chỉ có Lục Trảm Nam này dám làm được. Nhưng mà cứ như vậy, Vân Triệt thật sự có khả năng giao đãi ở đây.



Bàn tiệc chủ vị đại điện, Tần Vô Ưu ngay ngắn ngồi trên chủ vị, ánh mắt bình tĩnh nhìn Vân Triệt và Lục Trảm Nam đang chiến cùng nhau, tuy rằng Tư Không Hàn luôn nháy mắt với hắn, hy vọng hắn lấy thân phận phủ chủ ngừng trận giao chiến không công bằng không cùng một mặt bằng này, nhưng Tần Vô Ưu giống như không nhìn thấy ra hiệu của Tư Không Hàn, hoàn toàn không có ý tứ ngăn cản, khiến Tư Không Hàn chỉ có thể ở đó lo lắng suông.



Tần Vô Ưu nhìn chăm chú vào Vân Triệt, trong lòng rung chuyển thật lâu… Người thanh niên này, thật sự chỉ có Huyền lực Nhập Huyền cảnh cấp một không sai. Nhưng trong phút chốc khi hắn xuất thủ, dao động Huyền lực lại thần kỳ rất lớn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là hắn che giấu thực lực? Không có khả năng, nếu ta ngay cả thực lực của một tiểu bối cũng có thể nhìn sai, như vậy vài thập niên này chẳng phải sống vô dụng rồi.



Lấy tuổi tác và trạng thái như thế đánh bại Thiết Hoành Quân, thực lực của hắn đã đủ oanh động Tân Nguyệt thành. Nếu như hắn lại chiến thắng Lục Trảm Nam… Như vậy, cuộc tỷ thí này, ta dùng ánh mắt chứng kiến, có lẽ là một đường vương tọa tương lai quật khởi!



Từ vừa mới bắt đầu biểu hiện của hắn vô cùng cuồng vọng, thậm chí nhìn qua có phần kiêu ngạo quá mức, không coi ai ra gì. Nhưng bản tính của hắn thật sự như thế sao? Khi hắn đối mặt với Thiết Hoành Quân, lại là một thái độ hoàn toàn khác. Mà người cuồng vọng đều luôn thấp thỏm nóng nảy, nhưng hơi thở và ánh mắt của hắn đều luôn quá bình tĩnh, bình tĩnh vốn không nên xuất hiện trên người tuổi trẻ mới mười sáu tuổi. Người có được ánh mắt và khí tức này, sao lại là người cuồng ngạo…



Như vậy giải thích duy nhất, chính là tư thế cuồng vọng đủ kiểu lúc ban đầu của hắn, đều cố ý vì điều này… Thậm chí bao gồm chọc giận, đắc tội thất đại tông môn, đều là cố ý!



Đã quyết định tiến vào Tân Nguyệt Huyền phủ, lại cố ý trêu chọc thất đại tông môn, rốt cuộc vì mục đích gì?



Suy nghĩ của Tần Vô Ưu chuyển động liên tục, nhưng ánh mắt luôn khóa chặt tập trung trên người Vân Triệt, bắn ra thưởng thức vốn không cách nào che giấu.



Vân Triệt lúc này, đã bị cuốn vào trong bóng kiếm của Lục Trảm Nam.



Kiếm của Lục Trảm Nam càng lúc càng nhanh, trong tay rõ ràng chỉ có một thanh kiếm, lại vung ra bóng kiếm đầy trời, nhiều chừng mười mấy bóng kiếm, lại khiến cho người ta vốn phân không rõ bóng kiếm nào là thật, bóng kiếm nào chính là hư ảo, mà bên trong bóng kiếm dày đặc đến kinh khủng như thế, bóng dáng Vân Triệt vẫn không ngừng nhẹ nhàng thay đổi vị trí, kiếm như gió dữ dội, nhưng không lưu lại một chút vết thương trên người Vân Triệt.



Đây không thể nghi ngờ có ý rằng, tốc độ di chuyển của bóng dáng Vân Triệt… Còn nhanh hơn kiếm của Lục Trảm Nam!!



Các đệ tử trong điện đã nhìn đến choáng váng. Lục Trảm Nam vừa lên sân, tất cả mọi người đều cho rằng lần này Vân Triệt hoàn toàn xong rồi, Vân Triệt ở dưới tay Lục Trảm Nam, kết cục có khả năng nhất là chiến bại. Lục Trảm nam cũng không khiến bất cứ ai thất vọng, sau khi ra tay mỗi một kiếm đều có thể nói là kinh diễm… Nhưng mà đến hiện giờ, hắn đã xuất ra liên tục gần trăm kiếm, nhưng ngay cả góc áo của Vân Triệt cũng chưa chạm tới.



Mỗi một kiếm của Lục Trảm Nam chém ra trong nháy mắt, thân thể Vân Triệt sẽ ngay lập tức lệch sang, khiến cho mỗi một kiếm của Lục Trảm Nam chém ra đều chỉ có thể đâm trúng hư ảnh của hắn. Đây là “Tinh thần toái ảnh” mà Vân Triệt thi triển ra ở biên độ cực nhỏ, dưới trạng thái năm mươi bốn huyền quan đều mở ra, có thể tùy ý phóng thích ra trong nháy mắt, tiêu hao Huyền lực cũng rất thấp. Đương nhiên, tất cả phải có một điều kiện tiên quyết… Đó chính là Vân Triệt phải có đầy đủ năng lực cảm giác lợi hại, có thể trong nháy mắt khi Lục Trảm Nam xuất kiếm, đoán được quỹ tích một kiếm này cắt ra.



Các đệ tử trong điện thật lâu không có tiếng động, bọn họ không chờ tới được Vân Triệt thảm bại, mà lại là một trận khiếp sợ. Sau khi Tư Không Hàn trố mắt nhìn thật lâu, thất thần một trận lầm bầm lầu bầu:



- Khó trách… Hắn lại tiến hành cảm nhận đến từ dòng khí! Nhưng mà, tu huyền sơ kỳ, ánh mắt mới là phương pháp chủ yếu nhất, làm được đến mức thông qua khí lực Huyền khí và khí lưu mà cảm nhận phán đoán, ít nhất phải tích lũy được kinh nghiệm chiến đấu mười mấy năm… Ít nhất cũng phải trên hai mươi lăm tuổi về sau mới có thể làm được! Trong nhóm đệ tử trẻ tuổi ở đây, tuyệt đối không một người có thể làm được, Vân Triệt rõ ràng mới chỉ mười sáu tuổi, lại làm được một bước này! Hơn nữa vô cùng thuần thục như thế, cho dù ở trong bóng kiếm bao phủ vẫn bình tĩnh như vậy, không sai chút nào!



- Tiêu Liệt… Rốt cuộc dùng phương pháp gì bồi dưỡng được tôn tử biến thái như vậy!!



Từng vệt kiếm quang vạch vào thân thể của mình, Vân Triệt trong nhanh chóng né tránh, bị thân kiếm mang theo khí thế sắc bén quét qua mặt và hai tay mơ hồ bị đau. Lúc này trong đầu hắn bỗng nhiên truyền đến giọng nói mang theo cảnh cáo của Mạt Lỵ:



- Tốc chiến tốc thắng đi. Ngươi lần đầu tiên phát động Tà phách, lại liên tục giao đấu, thật sự miễn cưỡng. Ngươi chắc cũng cảm giác được sức nặng của thân thể và Huyền mạch, lấy trạng thái trước mắt của ngươi, Tà phách duy trì được nhiều nhất ba mươi giây nữa, vượt qua thời gian này, Huyền mạch của ngươi có khả năng bị tổn thương nghiêm trọng.



Trong lòng Vân Triệt nhất thời khẽ chấn động.



- Ngươi đồ phế vật này, chỉ biết trốn tránh sao?



Xuất ra liên tục hơn một trăm kiếm vẫn không tổn thương được một sợi tóc của Vân Triệt, Lục Trảm Nam cũng càng ngày càng kinh hãi, hơi hổn hển gầm nhẹ nói.



Dưới khó thở, Huyền lực toàn thân Lục Trảm Nam điên cuồng dâng lên, thế kiếm càng ngày càng mãnh liệt, dưới bóng kiếm thổi quét, trong đại điện giống như nổi lên cuồng phong vô cùng sắc bén, mặt đá cẩm thạch không ngừng bị kiếm khí cắt bể cắt vỡ, sau đó bị kiếm phong cuốn lấy, bay ra chung quanh!



Giống như lời nói của Lục Trảm Nam trở nên có tác dụng, khi một kiếm của hắn lại đâm xéo tới, Vân Triệt lại không lựa chọn dùng thân pháp quỷ dị vô cùng kia né tránh, mà bỗng nhiên tiến về trước, đón lấy lưỡi kiếm của hắn, cường công về phía thân thể hắn.



Hành động của Vân Triệt khiến Lục Trảm Nam vui mừng quá đỗi, gầm nhẹ một tiếng trong lòng: Ngu xuẩn! Muốn chết!



Xoẹt!!



Trường kiếm của Lục Trảm Nam hung ác cắt trên tay trái của Vân Triệt, một kiếm không hề thấp thỏm phun máu. Nhưng khi nhìn thấy vết máu mà một kiếm của mình cắt ra trên cánh tay Vân Triệt, Lục Trảm Nam không vui trái lại kinh hoảng… Bởi vì lấy một kiếm truyền thêm Huyền lực Nhập Huyền cảnh cấp bảy của mình, thế mà lại chỉ cắt ra một vết thương trên người hắn, đừng nói chặt xuống cánh tay của hắn, ngay cả xương cốt, cũng chưa chạm đến!



Huyền lực hộ thân của Vân Triệt, rõ ràng chỉ có Nhập Huyền cảnh cấp một!



Mà liều mạng cứng rắn đỡ một kiếm của hắn, một quyền mang theo toàn lực của Vân Triệt cũng hung hăng đụng vào ngực của Lục Trảm Nam.



Bịch!!



Huyền lực Nhập Huyền cảnh cấp một, có khả năng một kích phá vỡ Huyền khí hộ thân Nhập Huyền cảnh cấp bảy của đối phương sao?



Lục Trảm Nam vốn khinh thường nhìn lại một kích này của Vân Triệt, nhưng lập tức, sắc mặt của hắn trở nên biến đổi mạnh.



Huyền lực hộ thân chỗ ngực hắn chống đỡ không đến nửa thời gian hô hấp, liền trực tiếp vỡ vụn, Lục Trảm Nam cảmm giác mình giống như một cái chùy nặng ngàn cân chính diện nện ở ngực, trong phủ tạng cuồn cuộn một trận kịch liệt, thân thể lui về sau bảy tám bước, thiếu chút nữa cắm đầu ngã xuống.



Không có khả năng! Hắn rõ ràng chỉ có Huyền lực Nhập Huyền cảnh cấp một!



Cho dù Huyền lực của hắn hùng hậu hơn ngang cấp rất nhiều, nhưng nhiều lắm chỉ có thể đối kháng với cấp ba cấp bốn, mà bản thân mình, cũng thắng hắn hơn phân nửa cảnh giới! Làm sao lại không cắt ra được Huyền lực hộ thân của hắn, còn dưới một kích của hắn, lại có thể chật vật đến trình độ này.



Ngay khi hắn tâm thần đại loạn, sát ý càng tăng lên, chuẩn bị trực tiếp xuất ra tuyệt kỹ mạnh nhất của Thất Sát kiếm các, hắn chợt thấy Vân Triệt chìa tay phải về phía hắn, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị.



- Bạo!!



Năm ngón tay của Vân Triệt chìa ra về phía mặt Lục Trảm Nam đột nhiên nắm lại, trong miệng thốt ra một chữ trầm thấp.



Khi tất cả mọi người đều không giải thích được động tác của hắn và một chữ nói ra này, lại chợt nghe trên người Lục Trảm Nam truyền đến một tiếng “Vù”, ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế của Lục Trảm Nam truyền khắp toàn bộ đại điện.



- A a a a a a a a!!



Một ngọn hỏa diễm, bỗng nhiên từ chỗ ngực của Lục Trảm Nam, cũng chính là từ chỗ mà Vân Triệt đánh trúng chui ra, nhét toàn bộ huyết nhục, hài cốt chỗ ngực Lục Trảm Nam, thậm chí là tới gần nội tàng, toàn bộ vào trong ngọn lửa nóng bỏng. Lục Trảm Nam thống khổ lăn lộn trên mặt đất, hai tay liều mạng vỗ, muốn dập tắt “Yêu hỏa” không biết từ đâu mà đến này. Nhưng hỏa diễm này do Vân Triệt dùng Huyền lực dẫn cháy rót vào trong ngực hắn, trừ phi hắn xé mở lồng ngực của mình, bằng không vốn đừng nghĩ dập tắt.



Khiến một người có ngoại hiệu “Lãnh huyết” kêu thảm thiết thành như vậy, có thể nghĩ được lúc này hắn phải thừa nhận thống khổ vĩ đại đến cỡ nào. Hỏa diễm đốt cháy thân thể đã khiến người thường khó mà thừa nhận, huống chi là hỏa diễm dấy lên từ trong thân thể. Sắc mặt của mọi người trong đại điện đều thay đổi, có người trở nên xanh mét, có người trở nên trắng bệch, cũng có người toàn thân đều run lên.



- Là Hỏa… Hỏa hệ huyền công! Hắn lại còn biết hỏa hệ huyền công!!



- Ông trời của ta! Không phải hỏa hệ huyền công phải đến cảnh giới cấp cao mới có thể cách không dẫn huyền sao? Vân Triệt này chẳng những có hỏa hệ huyền công, hơn nữa lại đạt đến cảnh giới này… Hắn rõ ràng mới chỉ có mười sáu tuổi! Điều này sao có thể!



- Thì ra là thế! Khó trách lúc trước Viêm Minh chật vật như vậy, kia vốn không phải do sai lầm cấp thấp gì của Viêm Minh, mà Vân Triệt cũng có hỏa hệ huyền công, hơn nữa rõ ràng còn cao hơn Viêm Minh! Viêm Minh nghịch lửa ở trước mặt hắn, hoàn toàn tự chui đầu vào rọ!



Nhìn hỏa diễm nổ bung ở trước ngực Lục Trảm Nam, rất nhiều người đang trong sợ hãi phản ứng lại.



Mà Viêm Minh lúc trước bị Vân Triệt đánh bại lúc này đang ngây ra như phỗng. Huyền lực cách không dẫn nhiên (dẫn cháy từ xa), đây là năng lực Huyền công tông môn của hắn tu luyện tới cấp sáu mới có, hắn trước khi tới ba mươi tuổi ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng Vân Triệt, hắn thế mà lại làm được, hơn nữa không chút nào giả dối phơi bày ra ở trước mắt mọi người. Lúc này, hắn triệt để rõ ràng bản thân bị đánh bại một chút cũng không oan uổng. Nghịch lửa ở trước mặt một biến thái có thể Huyền lực cách không dẫn nhiên… Quả thật chính là múa rìu trước cửa Lỗ Ban, tự rước lấy nhục!



Nếu sau khi Lục Trảm Nam bị Vân Triệt đánh trúng không nghiến răng nghiến lợi và lập tức tụ lực chuẩn bị tìm về “Trận”, mà trước tiên lấy lực lượng của mình bức Huyền lực của Vân Triệt đã nhập vào trong thân thể hắn, tuyệt đối không phải là kết quả này. Nhưng ngay khi Lục Trảm Nam bị một quyền của Vân Triệt đánh lui, cũng như trước không cam lòng cho lực lượng của hắn, càng không có khả năng nghĩ đến Vân Triệt lại có năng lực khống hỏa cường đại như thế.



Vân Triệt đi đến bên chân hắn, ánh mắt mang theo thương hại nhìn hắn, thản nhiên nói:



- Giống như theo lời lúc trước của ta, ngươi tên là gì ta đã không hề có hứng thú, có thực lực Nhập Huyền cảnh cấp bảy, lại không đánh lại ta một Nhập Huyền cảnh cấp một, phế vật như thế, ta không cần thiết đi biết.



Nói xong, hắn cười khinh thường, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, hỏa diễm giống như ác mộng ở trước ngực Lục Trảm Nam cuối cùng tắt.



Đối với người mình chán ghét, Vân Triệt một chút cũng không để ý tới bỏ đá xuống giếng. Huống chi Lục Trảm Nam này còn sinh sát tâm với hắn. Nếu không phải ở trong chủ điện Tân Nguyệt Huyền phủ, ở trước mặt bao nhiêu người, hắn tuyệt đối sẽ không có lòng tốt tiêu diệt lửa trên người Lục Trảm Nam như vậy.





Trang 38# 1






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch