Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 95: Độc hỏa súng

Chương 95: Độc hỏa súng

Shared by: truyendichgiare.com

=== oOo ===



Không đến một phút đồng hồ, tất cả bảo vật trong kho bảo tinh, bảo ngọc, bao gồm cả miếng tử mạch thiên tinh chí bảo của phân tông Tiêu tông kia, tất cả đều bị Vân Triệt thu vào trong thiên độc châu. Lập tức, ánh mắt Vân Triệt lại chuyển về phía giá binh khí dài hơn ba mươi thước kia, vũ khí và áo giáp có thể được để ở đây, không có thứ nào là đồ thường. Nhất là kiếm hổ phách treo ở chính giữa kia, phóng thích ra hơi thở ngạo nghễ của vương giả trong mấy trăm binh khí cực phẩm vờn quanh, khiến cho người ta vừa liếc mắt liền không tự chủ được mà tập trung ánh mắt ở trên thân nó.



Kiếm, đao, dao, thương, mâu, kích, tiên… Các loại vũ khí cái gì cần có đều có, trong đó kiếm chiếm đa số. Dù sao Tiêu tông và Thiên Kiếm sơn trang giống nhau, lấy kiếm làm vũ khí chính. Vân Triệt ném toàn bộ những vũ khí này vào trong thiên độc châu, mở một hòm kim loại không tính là quá lớn ở dưới giá vũ khí, một mùi thuốc súng sặc mũi nhất thời đập vào mặt, mà đồ vật bên trong, khiến cho hắn hơi ngơ ngác một lúc.



Trong hòm kim loại này bày ba cây vũ khí rất ngắn hình thù kỳ lạ, mặt khác còn có chín miếng đồ hình dáng như trái cầu sắt kích cỡ bằng nắm tay. Hắn cầm lấy cây vũ khí, vẻ mặt nghi hoặc đánh giá… Từ xúc cảm đến xem, cây vũ khí hình thù kỳ lạ này chắc do thép tinh chế thành, nguyên liệu không tính là quý giá, ở trong số vũ khí có trong kho bảo vật này thậm chí có thể nói hơi mộc mạc, nhưng khiến cho Vân Triệt có một cảm giác nguy hiểm. Khi bẻ góc nó lên, có lẽ đã có mức độ bằng cánh tay người trưởng thành, cầm trong tay nặng trịch.



Lật nó qua, Vân Triệt thấy được một hàng chữ thật nhỏ: Độc hỏa súng!



Súng?



Ở trong nhận thức của Vân Triệt, súng là chỉ lỗ trên tay cầm của rìu, nhưng ở đây, lại xuất hiện một vũ khí hình thù kỳ lạ có tên như vậy. Vân Triệt vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vũ khí như thế này, cũng là lần đầu tiên nghe được cái tên này, trong lòng nghi hoặc không thôi… Chẳng lẽ đó không phải là vũ khí? Nhưng vì sao lại đặt ở dưới giá vũ khí, nếu như là vũ khí… Dường như hoàn toàn không có năng lực công kích gì, nhưng cảm giác nguy hiểm là có chuyện gì xảy ra?



Ở trong góc độc hỏa súng, có một phần kim loại lồi ra, dường như có thể hoạt động. Vân Triệt thử thăm dò ấn xuống một cái…



Ầm!!!



Một tiếng vang thật lớn, một ngọn lửa chợt lóe lên từ trong miệng độc hỏa súng bắn nhanh mà ra, lực phản chấn vĩ đại khiến Vân Triệt đặt mông ngồi trên mặt đất, độc hỏa súng cũng rời tay, văng ra rất xa phía sau… Vân Triệt ngồi dưới đất trừng lớn mắt, nhìn trên vách tường phía trước bỗng nhiên nhiều ra thêm một lỗ lớn chừng nắm tay, trong lỗ đen còn bốc khói, hung hăng nuốt từng ngụm nước miếng.



Cái này này này… Đây chẳng lẽ là ám khí gì! Uy lực không ngờ đáng sợ!



Hơn nữa từ mùi vị đến xem, thứ vừa mới bắn ra rõ ràng còn có chứa kịch động kiến huyết phong hầu!



Vân Triệt nhặt độc hỏa súng về, lại cầm quả cầu kim loại trong hòm kim loại lên, vào tay rất nặng, ngoài mặt hình cầu còn ấn ba chữ to nông ––



Chấn thiên lôi!



Phía dưới chữ to, còn có một hàng chữ nhỏ: Lấy Huyền lực chấn vỡ vỏ ngoài, sau đó ném ra.



Cảm giác nguy hiểm mà quả cầu kim loại đen thui này phóng thích ra còn vượt xa độc hỏa súng, có thể nghĩ trong đó cất giấu uy lực đáng sợ cỡ nào. Vân Triệt không dám nếm thử, đặt nó quay về trong hòm, trong lòng thổn thức một phen… Thứ đồ đáng sợ này, chắc do khí tông của Tiêu tông sáng tạo ra được. Nếu không quen thuộc đặc tính của hai món đồ vật này, đối thủ không hề đề phòng đột nhiên đi tới bị đánh như vậy, nếu thực lực không đủ, chắc chắn chết vô cùng oan uổng.



Chỉ có điều, hiện giờ chúng nó đã vào trong thiên độc châu của Vân Triệt, cũng liền trở thành lợi khí hộ mạng của hắn.



Vân Triệt dừng trong kho bảo vật tròn hai canh giờ, cứ thế cuốn toàn bộ đồ trong kho bảo vật vào trong thiên độc châu, cả cọng lông cũng không lưu lại cho Tiêu tông. Cướp đoạt toàn bộ xong, Vân Triệt thỏa mãn vỗ vỗ tay, đi ra cửa, khi cách cửa ra còn khoảng một bước ngắn thì ngừng lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vô thanh vô tức vét sạch vốn liếng nhà người ta, dường như có phần không thể nào nói nổi… Ít nhất phải lưu lại gì đó cho người ta…”



Nghĩ đến đây, Vân Triệt lại xoay người, tùy tay lấy ra một món vũ khí, ngay ngắn nắn nót khắc ra ba hàng chữ lớn trên vách tường, sau khi xem xét kỹ, mới sải bước đóng ba lớp cửa đá, đi ra khỏi kho bảo vật.



Như hắn dự đoán, khi hắn trở lại đan dược đường, Tiêu Thiên Nam và Tiêu Bách Thảo đều chưa trở về.



Vân Triệt tiến thẳng vào phòng luyện đan một lúc, bưng ra một chén nước thuốc về, lay tỉnh Tiêu Lạc Thành, cười hề hề nói:



- Nào, uống chén nước thuốc này vào.



Vì thương tổn trên người và “Tiền đồ”, Tiêu Lạc Thành hiện giờ đã một ngàn phần trăm thuận theo “Gia gia” này, cũng không hỏi là thuốc gì, bưng lên luôn ừng ực uống vào. Sau khi uống xong, tha thiết mong chờ hỏi:



- Gia gia, cha cháu còn chưa trở lại sao?



Vân Triệt cười tủm tỉm nói:



- Thời gian cũng không còn nhiều lắm, chắc mau trở lại, chỉ có điều, khi bọn họ trở lại, ngươi chắc đang ngủ, ngày mai khi tỉnh lại, huyền mạch cũng hoàn toàn phế đi, cho dù mười Hoàng Phủ Hạc đến đây, cũng đừng mong cứu được, ha ha ha ha.



Lời này của Vân Triệt khiến Tiêu Lạc Thành sửng sốt, trong lòng đột nhiên sinh ra bất an, gượng cười nói:



- Gia gia, ông… Ông nói cái gì? Ông đang… Đùa với cháu hả?



- Chậc, trước vẫn luôn đang đùa, chỉ có điều duy nhất lần này, gia gia ngươi là ta, lại không đùa với ngươi.



Vân Triệt nở nụ cười, cười cực kỳ nguy hiểm, hắn đưa tay, nhẹ nhàng chùi trên mặt mình, từng tầng da mỏng manh bị hắn dễ dàng kéo xuống, lộ ra gương mặt ban đầu, giọng nói, cũng khôi phục thành giọng nói vốn là của mình:



- Tôn tử ngoan, nhìn kỹ xem gia gia ngươi ta là ai?



Nhìn thấy gương mặt ở trước mặt mình bỗng nhiên thay đổi, Tiêu Lạc Thành như bị sét đánh, đôi mắt lồi ra ngoài ở biên độ vô cùng khoa trương, trong nháy mắt kia, hắn hoài nghi mình đang nằm mơ… Mà cho dù nằm mơ, cũng vốn không có khả năng nằm mơ hoang đường ly kỳ như vậy.



- Vân… Vân Triệt!!



- Hử?



Vân Triệt nhếch miệng, cười lạnh nói:



- Tiêu Lạc Thành, tôn tử tốt của ta, sao bỗng nhiên trở nên không có dạy dỗ như vậy, lại dám gọi thẳng đại danh gia gia ngươi.



- Không có khả năng… Không có khả năng! Sao lại là ngươi… Không có khả năng!



Thân thể Tiêu Lạc Thành co rúm lại về phía sau, trên vẻ mặt vặn vẹo tới cực điểm… Hoảng sợ, khiếp sợ, nhục nhã, kinh hãi, khó có thể tin, đôi mắt càng liên tục giữ vững ở trạng thái lồi ra ngoài, giống như gặp được hình ảnh khủng bố nhất thế gian này, bắt đầu hoảng sợ thất thố gào to lên, giọng nói run run mà khàn khàn:



- Người đâu… Người mau tới… Có ai không!



- Ngươi la rách cổ họng cũng vô dụng. Ngươi cũng không phải không biết, cha ngươi vì đề phòng thân phận của ta bị tiết lộ và chậm trễ thương thế của ngươi, lại không khiến cho bất cứ kẻ nào lại gần đây, chậc chậc, đúng là dụng tâm lương khổ.



Vân Triệt đưa tay sờ cằm, nhìn sắc mặt Tiêu Lạc Thành tái nhợt, vẻ mặt hoảng sợ tới cực điểm, cười tủm tỉm nói:



- Chỉ có điều, ngươi cũng không cần phải sợ hãi như vậy, ta sẽ không giết ngươi, dù sao ngươi đã thân thiết gọi ta gia gia mấy ngày như vậy, còn thề cả đời hiếu thuận… Ha ha, hổ dữ cũng không ăn thịt con, ta đây làm gia gia, sao lại giết tôn nhi ngoan của ta chứ. Gia gia ta sẽ khiến ngươi thoải thoải mái mái nằm trên giường cả đời, để cho ngươi cả đời nhớ kỹ gia gia tốt.



Kịch biến trước mắt, còn có lời Vân Triệt nói khiến phòng tuyến trong lòng Tiêu Lạc Thành gần như hỏng mất, lúc này ngay cả môi hắn cũng trắng bệch không có một tia máu. Nếu không phải mình tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, đánh chết hắn, cũng vốn không có khả năng nghĩ đến “Thần y cái thế” lại sẽ là Vân Triệt! Bọn họ vốn chính là hai khuôn mặt, không có một chút khả năng nào cùng xuất hiện. Đánh sâu vào trong lòng như thế, khiến cho toàn bộ thế giới quan của hắn đều gần như sụp đổ. Mấy ngày này, tất cả mọi người tôn thờ Vân Triệt, coi Vân Triệt như lão tông chủ mà hầu hạ, hắn càng quỳ xuống dập đầu với Vân Triệt, còn gọi gia gia mấy ngày. Sỉ nhục như vậy, cũng đủ đánh xuống dấu ấn một đời này ở trong linh hồn của hắn.



- Vân Triệt… Chúng ta khi xưa không oán, ngày gần đây không thù… Ngươi còn ra tay trọng thương ta trước… Ngươi rốt cuộc còn muốn làm cái gì…



Tiêu Lạc Thành dùng giọng nói mang theo run run và sợ hãi thật sâu hỏi.



- Ha ha.



Vân Triệt lạnh lùng cười, vẻ mặt biến thành hờ hững, nói:



- Lần đầu tiên lúc chúng ta gặp nhau, thật đúng là khi xưa không thù oán, ngày gần đây không thù, nhưng mà, đã không thù oán, ngươi thế mà lại muốn ra tay hủy ta đi… A, ngươi đừng ngụy biện, người đã từng muốn giết ta, còn nhiều hơn người đời này ngươi đã từng gặp, ngươi lập tức muốn làm gì ta, ta lý giải rành mạch. Về phần lý do ngươi muốn phế bỏ ta, trong lòng ngươi hiểu nhất. Nếu như đổi lại là những người khác, chắc đã bị ngươi phế bỏ đi, chỉ tiếc, ngươi gặp phải ta.



- Con người của ta không có ưu điểm lớn gì, trừ bỏ tướng mạo siêu quần, khí chất siêu nhiên ra, cũng chỉ có một điểm ân báo gấp mười, có thù oán trả gấp trăm lần. Ngươi muốn hủy ta, ta liền hủy ngươi trước. Chúng ta có hiệp nghị trước, phụ thân ngươi lại tự mình đến Tân Nguyệt Huyền phủ dự định muốn tính mạng của ta, ta đây liền khiến cho toàn bộ tông môn của ngươi gà chó không yên!



Mắt Vân Triệt nheo lại, vẻ cười lạnh và ngạo nghễ:



- Ngày mai tỉnh lại, nói cho cha ngươi, lần này chẳng qua chỉ là giáo huấn nho nhỏ. Ta người này trời sinh là sát tinh, nếu lại tiếp tục trêu chọc ta, tiếp theo ra tay, sẽ không “Ôn nhu” như vậy! Có khi, toàn bộ tông môn này của ngươi, đều vĩnh viễn biến mất trên Thiên Huyền đại lục này!



- Ngươi…



Tiêu Lạc Thành trừng lớn mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Vân Triệt, Vân Triệt lúc này, trong mắt hắn không thể nghi ngờ đã biến thành ác mộng đáng sợ nhất, hắn chỉ còn kịp phun ra một chữ, trước mắt bỗng tối sầm, thân thể ầm ầm ngã về phía sau.



Vân Triệt cười lạnh một tiếng, đứng lên, hơi buồn bực nói nhỏ:



- Trạng thái như này, cũng chỉ thể dùng phương phức lén lút, đê tiện vô sỉ như vậy. Không biết đến năm nào, mới có thể đạt tới cảnh giới không kiêng nể gì, tới cửa nghiền ép.



Chỉ vì lòng giết hại của đối phương, liền phế đối phương đi, sau đó còn đến cửa trộm đi toàn bộ tích lũy ngàn năm của tông môn, thật đúng là có phần quá mức quá đáng tàn nhẫn. Nhưng Vân Triệt muốn lấy tốc độ nhanh nhất tăng thực lực lên, liền có nhu cầu cấp bách một lượng lớn dược liệu cao cấp… Mà ngoại tông Tiêu tông này, cũng rất đúng lúc đụng phải họng súng, vừa là gieo gió gặt bão, cũng là xui xẻo tận cùng.



Vân Triệt vỗ nhẹ vài cái trên mặt, liền khôi phục thành dáng vẻ “Hoàng Phủ Hạc”. Hắn không lập tức vỗ mông chạy lấy người, bởi vì Tiêu môn quá lớn, lại ở trên núi, tự một mình hắn nhất định lạc đường.



Lại qua gần nửa canh giờ, Tiêu Thiên Nam và Tiêu Bách Thảo cuối cùng chạy về, sắc mặt hai người ửng hồng, vẻ mặt hưng phấn, hiển nhiên, “Vương Huyền long đan” đã tới tay.





Trang 48# 2






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch