Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phi Thăng Chi Hậu

Chương 272: Kiếm trung chi thần

Chương 272: Kiếm trung chi thần





Phong Vân Vô Kỵ đang chuẩn bị thi triển "Thiên Ma thần thông", đột nhiên cảm giác được một luồng khí tức cường đại ở phụ cận đang tập trung vào mình. Ánh mắt của hắn xuyên qua cấm chế không gian của bốn lão giả Chiến tộc nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một thiếu niên áo trắng đang đứng giữa hư không, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía mình.



Nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, thiếu niên kia liền khẽ gật đầu đầy thâm ý.



Không gian chung quanh đột nhiên rung động, cảnh vật chanh chóng biến hóa. Khi tất cả khôi phục lại bình thường, Phong Vân Vô Kỵ phát hiện mình đã trở về chỗ cũ.



"Thủ đoạn phong tỏa không gian thật lợi hại!" Phong Vân Vô Kỵ nghĩ thầm.



- Kiếm Thần tốt nhất hãy bó tay chịu trói đi! Dù sao thời gian ngươi bước vào Thần cấp quá ngắn, hơn nữa hiện tại chỉ có một mình.



Chiến Duyên dường như đối với việc này không hề kinh ngạc. Nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, hắn liền mỉm cười nói.



"Ai!" Phong Vân Vô Kỵ lắc đầu, nhìn Chiến Duyên nói:



- Các ngươi đã đánh giá ta quá thấp. Có đôi khi nhân số cũng không đại biểu cho ưu thế tuyệt đối.



- Cái gì?



Chiến Duyên giật mình, trong lòng cảm thấy không ổn, lập tức phất tay:



- Ra tay!



Chung quanh, đông đảo chiến sĩ Đao vực đột nhiên bắt đầu đi chuyển vòng tròn theo hai phương hướng trái ngược nhau. Khí tức của tất cả nhanh chóng hợp thành một thể, tạo thành những vòng đao xoay tròn hướng lên trời. Từng luồng đao khí dọc theo đao thể đang vây quanh Phong Vân Vô Kỵ bắn ra…



"Vút vút!"



Tiếng xé gió chói tai vang vọng trong hư không. Từ phía trên quan sát xuống, trời đất bằng phẳng dường như được khảm vào một bánh răng khổng lồ chuyển động, mà Phong Vân Vô Kỵ thì đang bị vây ở trung tâm bánh răng này…



"Cộp cộp!"



Tiếng bước chân trầm thấp nhưng rõ ràng từ bốn phía vang lên. Từng gã Chiến tộc sắc mặt lạnh lùng từ bên trong đao thể trắng như tuyết cao mấy trăm trượng lần lượt đi ra, bước chân rất chỉnh tề. Ngay khi những đệ tử Chiến tộc bước ra khỏi đao thể băng hàn, chân phải lại giơ lên cao, khí lạnh mãnh liệt từ lòng bàn chân tràn ra. Trong phạm vi mười trượng bên dưới chận, mặt đất trong nháy mắt kết băng, đồng thời lan rộng về bốn phía…



"Rập!"



Bên dưới những bộ bào trắng tung bay phần phật, mấy trăm bước chân đồng thời đạp xuống. Khi bàn chân chạm vào mặt đất, hai dòng khí lạnh khoảng chừng bốn thước bắn về hai bên theo một đường vòng cung, kéo dài đến rất xa, dung hợp làm một cùng với sương lạnh tỏa ra từ dưới chân một chiến tướng…



"Ầm!"



Một tiếng nổ lớn vang lên, khí lạnh cuộn trào hình thành một vòng xoáy khổng lồ bắn thẳng lên cao. Vòng xoáy kia không ngừng kéo dài về phía trên, dần dần thu hẹp lại, cuối cùng hội tụ thành một điểm. Một tiếng rung mạnh vang lên, sau đó nhiệt độ chung quanh đột nhiên hạ xuống, mặt đất bắt đầu đóng băng. Trên đỉnh của cơn xoáy, vô số hoa tuyết từ bên trong bắn ra rải rác rơi xuống…



Phong Vân Vô Kỵ vẫn trầm tĩnh nhìn về phía trước, sau đó chậm rãi ngồi xuống. Mặc dù chung quanh ngập tràn những tiếng rít và khí tức cường đại, nhưng trong nội tâm của hắn lại rất bình tĩnh.



"Đã lâu không dùng đến chiêu này…" Phong Vân Vô Kỵ lẩm bẩm nói. Khi một chữ cuối cùng vừa dứt, hắn bỗng nhiên ngồi xuống đất, hai tay nhẹ nhàng đặt lên đầu gối.



"Đinh!"



Một tiếng kiếm ngân từ mặt đất vang lên, sau đó một luồng ánh sáng chói mắt tỏa ra từ giữa vòng vây của đệ tử Chiến tộc. Ánh sáng rực rỡ khiến cho toàn bộ thiên địa đều biến sắc, không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì…



"Xoẹt!"



Từ bên trong đao thể trắng như tuyết cao đến tận trời, một vòng đao khí vô hình khổng lồ từ mặt bốn phía bắn lên, lao thẳng vào nơi ánh sáng chói mắt nhất. Không khí bị xé rách phát ra từng tiếng rít chói tai…



"A!"



Mấy trăm cao thủ Chiến tộc đứng trong băng tuyết gió xoáy bỗng hét lớn một tiếng, tay phải giơ lên cao quá đỉnh đầu, sau đó mạnh mẽ bổ xuống. Mấy trăm đạo đao khí hùng hậu phát ra, cùng với đao khí vô hình bắn ra từ mặt đất bổ về hướng Phong Vân Vô Kỵ. Tiếng răng rắc giòn giã không ngừng vang lên bên tai. Bên dưới đao khí băng hàn tựa như thực chất, từng đạo băng hoa thật lớn như tia chớp lao về hướng trung tâm vòng vây…



Dưới bầu trời, trên mặt đất, bên trong vòng vây của đệ tử Chiến tộc, khí lạnh nồng đậm lượn lờ không tan, nhưng vẫn không thể che lấp được ánh sáng chói mắt.



Hai đợt công kích mạnh mẽ lao vào ngọn nguồn của ánh sáng lại không hề gây ra một chút chấn động, giống như hai đạo đao khí khổng lồ đã đánh vào một không gian khác…



"Đinh!"



Lại là một tiếng kiếm ngân réo rắt đến tận trời, khi chúng đệ tử Chiến tộc còn chưa kịp phản ứng, ánh sáng chói mắt kia đột nhiên biến mất.



Một lực hút cường đại không thể hình dung từ phía trước truyền đến, không khí chung quanh trong nháy mắt bị lực hút kia kéo đi, hình thành một khoảng chân không trong thời gian ngắn. Khí lạnh tràn ngập trong trời đất đột nhiên tan rã. Băng hoa vốn đang lan về bốn phía cũng nhanh chóng biến mất. Những băng tầng dày đặc cùng với khí lạnh tràn ngập hư không đều bị hấp nạp không còn. Trời đất lại khôi phục nhiệt độ bình thường…



Tất cả những điều này đều chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc, lực hút cường đại như biển lớn chỉ tồn tại trong một thời gian rất ngắn, cuối cùng cũng như ánh sáng kia biến mất vô ảnh vô tung.



Trời đất sáng trong. Phong Vân Vô Kỵ ngồi xếp bằng trên đất, thân thể lấp lánh gần như trong suốt phản chiếu trên từng con ngươi màu đen của đệ tử Chiến tộc. Nhưng hình ảnh này tồn tại chưa được thời gian nháy mắt công phu, đã nghe được những tiếng "đinh đinh". Tiếng kiếm ngân không ngừng vang vọng giữa hư không. Một đóa hoa sen bỗng nhiên từ bên trong thân thể Phong Vân Vô Kỵ bay ra, nhanh chóng bao phủ lấy hắn. Hoa sen vừa xuất hiện, đón gió liền lớn lên, trong nháy mắt đã mở rộng đến mấy chục trượng. Từng phiến lá kiếm trong suốt từ bên trong hoa sen bắn ra, mỗi một phiến đều phát ra tiếng kiếm ngân réo rắt…



Mấy ngàn đệ tử Chiến tộc đứng trong gió tuyết, tận mắt nhìn thấy một đóa kiếm liên khổng lồ nở rộ, những phiến lá trải dài ra bốn phía đến mấy chục trượng. Mà bên trong hoa sen lại là Phong Vân Vô Kỵ đang ngồi nhắm mắt…



- Ra tay!



Chiến Duyên biến sắc, lập tức quát lớn, đồng thời lao về hướng Phong Vân Vô Kỵ, trong nháy mắt đã đến bên cạnh kiếm liên khổng lồ.



Kiếm giả, trong vạn loại võ đạo, luận về tốc độ có thể xem như là đệ nhất. Luận về xuất thủ, có người nào nhanh hơn được Phong Vân Vô Kỵ?



Hai chữ "ra tay" vừa ra khỏi miệng Chiến Duyên, một đợt tấn công mới còn chưa kịp thành hình, Phong Vân Vô Kỵ đã xuất thủ…



"Ầm!"



Vô số lá kiếm hình thoi bắn ra, cắt phá hư không phát ra tiếng rít chói tai.



Chiến Duyên trong nháy mắt ngừng lại, tay phải vung lên, chiến đao đã nằm trong tay.



Một đạo đao khí khổng lồ từ chiến đao của hắn phát ra, bổ về hướng Phong Vân Vô Kỵ đang ngồi xếp bằng trong kiếm liên. Gần như đồng thời, phía sau Chiến Duyên, từng đạo đao khí mờ mịt cũng phá không bay đến, lướt qua Chiến Duyên bổ về hướng Phong Vân Vô Kỵ…



Đao khí còn chưa hạ xuống, con ngươi của Chiến Duyên bỗng nhiên co rút lại, ánh mắt lướt qua những lá kiếm dày đặc, xuyên thấu tầng tầng hư không nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ. Phía sau Phong Vân Vô Kỵ, một bóng người trắng sáng mơ hồ đứng lên, nhún mình một cái đã bay vút lên bầu trời…



"Đinh đinh!"…



Tiếng kiếm ngân vẫn không ngừng vang lên. Từng phiến lá kiếm sắc bén như cuồng phong bạo vũ, hóa thành từng vệt sáng bắn về hướng đám người Chiến Duyên. . .



"Ầm ầm!!"



Chấn động và những tiếng nổ liên miên không dứt. Đao khí phá không bay đến đều bị kiếm trận dày đặc hình vòng xoáy phá tan. Đồng thời bóng người sáng chói trong hư không cũng đưa tay lên. Dưới mặt đất, từ dưới thân Phong Vân Vô Kỵ, từng phiến lá kiếm vừa sinh trưởng trên đài sen lại phá không bay ra, lao về hướng về bóng người màu trắng giữa bầu trời.



"Vút vút vút!"



Trên mặt đất, Phong Vân Vô Kỵ vẫn ngồi xếp bằng bất động trong hàng vạn lá kiếm dày đặc. Nhưng chung quanh người hắn, tiếng lá kiếm sinh trưởng leng keng càng ngày càng vang vọng. Phạm vi của kiếm liên càng lúc càng lớn, tầng lá kiếm bên ngoài đã mở rộng hơn mấy trượng, giống như san bằng cả mặt đất. Mà từ bên ngoài kiếm liên, một vòng lá kiếm mới lại mọc ra…



"Ầm!"



Lá kiếm hình thành những mũi nhọn từ không trung bắn xuống. Chiến Duyên trong lòng kinh hãi, tại khoảnh khắc cuối cùng khi lá kiếm sắc bén bắn đến trước người, hắn liền vung một tay mạnh mẽ đánh vào những mũi nhọn của kiếm trận.



"Ầm!"



Một cỗ lực lượng mạnh mẽ truyền đến, thân hình Chiến Duyên bị chấn bay ra xa hơn mười trượng. Hắn cố gắng ổn định thân thể, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy mặt đất trước người đã xuất hiện một đường rãnh sâu hơn đầu gối.



Một cảm giác đau nhức truyền đến, Chiến Duyên liền cúi đầu nhìn xuống. Trên bàn tay của hắn lúc này bỗng nhiên xuất hiện đầy những lỗ nhỏ như tổ ong, máu tươi không ngừng ức ra.



"Tách!"



Từng giọt máu loãng theo vân tay rơi xuống, rất nhanh thấm vào trong đất. Sắc mặt của Chiến Duyên đột nhiên biến đổi, kinh hãi nhìn vào bàn tay, sau đó quát lớn một tiếng. Từ trong những lỗ nhỏ trên bàn tay của hắn, từng đạo kiếm khí bắn ra…



"Xoẹt xoẹt!"



Dưới thân Chiến Duyên, mặt đất đột nhiên xuất hiện những lổ thủng lớn bằng ngón út, sâu không lường được.



"A!"



Sau khi kiếm khí từ trong tay bắn ra, thần sắc của Chiến Duyên vẫn không hề buông lỏng, trái lại quát lớn một tiếng, chân khí toàn thân vận chuyển truyền vào tay phải…



"Phụt!"



Máu tươi bắn ra, nhưng cùng với nó còn có kiếm khí hùng hậu.



Trong hư không, bóng người sáng trắng lại vung tay lên. Một đạo kiếm khí sáng ngời từ trong máu tươi bay ra, hóa thành hình lá kiếm nhanh chóng nhập vào kiếm trận hình vòng xoáy xoay quanh người hắn.



"Đây rốt cuộc là chuyện gì?" Chiến Duyên nhìn bàn tay, lại liếc mắt nhìn những lỗ thủng trên mặt đất, trong lòng kinh hãi: "Sao lại có võ công cổ quái như vậy?"



Dưới mặt đất, thân hình của Phong Vân Vô Kỵ lúc ẩn lúc hiện bên trong kiếm liên. Mà trên bầu trời, lá kiếm vô cùng vô tận, cuồn cuộn không dứt lại hoàn toàn do bàn tay của bóng người sáng trắng điều khiển.



- Nếu các ngươi đã muốn lưu bổn tọa lại, vậy thì bổn tọa sẽ ở lại!… Bổn tọa chỉ có một mình, nhưng điều này cũng không có nghĩa là bổn tọa sẽ tùy các ngươi xử trí!



Giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ từ hư không vang lên. Vị trí của hắn cũng phiêu hốt bất định, chợt cao chợt thấp. Trong lời nói lộ ra sát khí.



Chiến Duyên khẽ lui về phía sau, cùng với mấy trăm cao thủ Chiến tộc tạo thành một hàng. Chỉ mới một chiêu, hắn đã hiểu rõ bản thân sợ rằng vẫn chưa phải là đối thủ của đối phương, cho nên cũng không ham chiến.



Chiến Duyên bỗng nhiên đưa chiến đao chỉ về phía trước, đồng thời quát lên:



- Tất cả đồng thời xuất thủ!



Tiếng nói vừa dứt, hắn lập tức toàn lực đánh ra một đao. Gần như cùng lúc, đông đảo đệ tử Chiến tộc chung quanh Phong Vân Vô Kỵ cũng đồng loạt xuất thủ. Đao khí rợp trời kín đất gần như áp bức không khí tại trường tạo thành chân không.



"Xoẹt xoẹt!"



Từng vết nứt nhỏ màu đen từ bốn phương tám hướng lan rộng về trung ương. Cảnh vật chung quanh dưới không gian rạn nứt cũng trở nên mờ ảo.



Mấy trăm cao thủ Chiến tộc, trong đó có hơn mười cao thủ Thần cấp, đao khí hùng hậu như vậy, lại đồng thời xuất thủ, không gian làm sao có thể chịu nổi áp lực.



Mắt thấy đao khí đến gần, đột nhiên trong lúc này, một lực hút cường đại từ mặt đất truyền đến. Khi còn cách Phong Vân Vô Kỵ ngồi xếp bằng kiếm liên chừng mấy trượng, đa số đao khí đột nhiên tán loạn, hóa thành từng dòng năng lượng ôn hòa tràn vào cơ thể của hắn. Dưới tác dụng của Bắc Minh thần công, những năng lượng này đều bị Phong Vân Vô Kỵ hút vào cơ thể. Về phần đao khí còn lại, dựa vào kiếm thể của hắn căn bản không sợ thân thể bị thương, đem tất cả truyền vào mặt đất dưới người…



"Ầm đùng đùng!"



Từng vết nứt lớn từ bên dưới thân Phong Vân Vô Kỵ lan rộng về bốn phía. Bên trong những vết nứt lớn kia, từng đạo đao khí không ngừng bắn ra. Từ bên cạnh nhìn lại, khoảng cách giữa kiếm liên và mặt đất lúc này đã là hai thước…



Hấp Tinh đại pháp đã giao cho Đệ Nhất phân thần, còn Bắc Minh thần công cũng có hiệu quả tương tự thì lại được Bổn Tôn giao cho Đệ Tam phân thần. Khi Phong Vân Vô Kỵ tĩnh tu tại địa từ nguyên mạch, Bổn Tôn lại tiến hành sửa chữa đối với loại công pháp này. Khi Đệ Tam phân thần còn đang ngủ say, dưới tình huống không thể tự chủ, Bổn Tôn đã tự ý tiến hành sửa chữa tu luyện bên trong kiếm thể.



Lần đầu tiên thức tỉnh, Phong Vân Vô Kỵ đã phát hiện việc này. Nhưng xét ra chuyện này cũng không hề có hại, cho nên hắn vẫn tùy ý để cho Bắc Minh đại pháp tiếp tục vận hành. Có điều kiếm thể dù sao cũng không phải là Bổn Tôn, lại tu luyện Bắc Minh đại pháp dưới trạng thái vô ý thức, cho nên vẫn chưa đạt đến đại thành. Nếu như hoàn toàn đại thành, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống vẫn còn đao khí không thể chuyển hóa hấp thu.



Những đao khí không bị Phong Vân Vô Kỵ hấp nạp, lại bị bóng người sáng chói trên bầu trời điều khiển những lá kiếm dày đặc lần lượt phá tan.



Sau khi một chiêu đã phá tan công kích của Chiến tộc, phía trên Phong Vân Vô Kỵ, bóng người sáng chói lại khép hai tay trước ngực. Những lá kiếm đầy trời dưới sự khống chế của một lực lượng vô hình hội tụ lại trước người hắn, đứng yên giữa hư không.



"A!"



Một tiếng quát vang lên. Mấy chục vạn lá kiếm từng phiến nối tiếp nhau phá không bay ra. Từ trên cao nhìn xuống, vô số những vệt sáng xuyên qua hư không lao về hướng đệ tử Chiến tộc bên dưới…










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch