Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phi Thăng Chi Hậu

Chương 557: Vạn Ma Diễn Sinh quyết (2)

Chương 546: Vạn Ma Diễn Sinh quyết (2)


Trong suy nghĩ của Phong Vân Vô Kỵ, với thân thể của ma tộc thì không thể tu luyện được rất nhiều võ công cao cấp của Thái Cổ. Còn như những cường giả đỉnh cao của Ma Giới có thể hóa thành hình người, tu luyện võ học của nhân tộc thì bản thân đã rất mạnh, có tu luyện hay không cũng như nhau. Chẳng hạn như Ma Đế Hoàng, có thể liên hệ với Hắc Ám Chủ Thần, sở hữu thần lực, vốn chẳng cần quan tâm gì đến võ học Thái Cổ, còn tu luyện thì đúng là làm chuyện thừa thãi.



Về phần Ẩn ma tộc, tại Ma Giới bọn chúng cũng là một chủng tộc có nhân số vô cùng ít ỏi, hơn nữa cũng không phải tất cả Ẩn ma tộc đều có thể tu luyện võ học của Thái Cổ. Đạo lý này giống như nhân tộc Thái Cổ tu luyện võ học rất nhiều, nhưng cũng không ít người chỉ dừng ở cảnh giới Thái Cổ cấp. Có tu luyện cũng không nhất định sẽ đạt đến cảnh giới đại thành, chuyện này lại có liên quan đến tư chất.



Còn trong Ẩn ma tộc thỉnh thoảng xuất hiện một hai thiên tài tu luyện võ học của nhân tộc, chẳng hạn như Ám Cát Cổ Đức, số lượng ít ỏi đó vốn không thể tạo thành nguy hiếp. Phong Vân Vô Kỵ thậm chí đoán chắc, với tư chất của mình, cộng thêm nhiều kỳ duyên như vậy, tu luyện Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp cũng phải tốn đến ngàn vạn năm, cao thủ của Ẩn ma tộc có lợi hại đến mấy cũng không thể ít hơn so với con số này. Đợi đến khi có kẻ luyện thành Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp mà Phong Vân Vô Kỵ công bố tại "Thiên hạ luận võ", cửu tinh đã sớm nối liền, cuộc chiến thần ma cũng đã bắt đầu rất lâu, cho dù có thêm một hai cao thủ như vậy cũng chẳng có thời gian để hắn cường hóa ba phân thần, đối với chiến cuộc chỉ như muối bỏ biển mà thôi.



Huống hồ, với năng lực của Phong Vân Vô Kỵ hôm nay, nếu trong phạm vi vũ trụ có người lén tu luyện Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, chỉ cần tu vi kiếm đạo đạt đến một trình độ nhất định thì sẽ không thể che giấu được cảm giác của hắn. Đây là ưu thế của người tu luyện kiếm đạo đỉnh cao đối với cảnh giới kiếm đạo thấp hơn.



Phong Vân Vô Kỵ đã sớm có chủ ý, chỉ cần cảm ứng được có người tu luyện Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp đến tầng thứ bảy nguyên thần phân ba (Phong Vân Vô Kỵ đã xóa đi tên của tầng thứ bảy này trên tấm bia đá), nhất định sẽ xuyên qua tầng tầng không gian đến xem thử một phen. Nếu như người tu luyện là nhân tộc, vậy dĩ nhiên là chuyện đàng mừng, người tu luyện càng nhiều thì càng tốt, thêm một người thì thực lực của Thái Cổ dĩ nhiên sẽ gia tăng một phần; còn nếu kẻ tu luyện không phải là nhân tộc, hoặc là đối địch với nhân tộc, vậy thừa dịp trước khi hắn đại thành nhất định phải giết chết hắn. Tầng thứ bảy nguyên thần phân ba chỉ khi tu luyện đến mới có thể hiểu được sự ảo diệu bên trong, còn trước khi đạt đến cảnh giới đó sẽ không thể nào hiểu được.



Nhưng tính toán ngàn vạn lần, Phong Vân Vô Kỵ lại tính sót đi một Công Tôn Chỉ Thương, còn có Vạn Ma Diễn Sinh quyết. Công Tôn Chỉ Thương từ Ma Giới trở về Thái Cổ, thứ nhất là để dò xét hư thật của Thái Cổ, ngoài ra là xem thử Phong Vân Vô Kỵ có suy diễn ra một tầng công quyết mới hay không. Hắn chỉ cảm thấy hứng thú đối với công pháp hoàn chỉnh mà thôi.



Vạn Ma Diễn Sinh quyết sau khi đại thành, vốn không cần tu luyện cũng có thể đạt được năng lực ngang bằng đối phương. Sau khi có được công pháp, chỉ cần dựa theo công pháp tiến hành thay đổi một chút để trở nên thích hợp, sẽ trực tiếp đạt đến cảnh giới đại thành của công pháp này.



Công Tôn Chỉ Thương có được năng lực của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp tầng chín, vốn cũng không cần thông qua tu luyện Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp. Điểm này Phong Vân Vô Kỵ căn bản không ngờ tới.



Nhìn vào vô số công quyết tại Thái Cổ, loại công quyết kỳ dị như Vạn Ma Diễn Sinh quyết là có một không hai, cũng giống như Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp vậy.



Vạn Ma Diễn Sinh quyết phải cần vô số năm mới có thể đạt đến viên mãn, hơn nữa trong quá trình này bản thể cũng không có lực lượng tự bảo vệ mình. Nhìn vào điểm này Vạn Ma Diễn Sinh quyết thật sự là "gân gà" (ăn thì vô vị mà vứt đi thì tiếc). Con lai giữa người và ma vốn là trời đất không dung, đây là cái giá mà bọn họ phải bỏ ra để tu luyện võ học.



Trước khi cá chép vượt qua long môn hóa thân thành rồng, nó cần phải băng qua những chặng đường nguy hiểm, bơi qua tầng tầng sóng ngầm, còn phải chịu đựng tôm cá đùa giỡn. Vạn Ma Diễn Sinh quyết cũng như vậy.



"Phong Vân Vô Kỵ, hừ, chúng ta sẽ còn gặp lại." - Sau khi vượt qua ngàn trượng, Công Tôn Chỉ Thương đột nhiên ngừng lại, vẫn quay lưng về phía Phong Vân Vô Kỵ. Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên bên tai Phong Vân Vô Kỵ, giống như biểu thị quyết tâm của vị tuyệt thế kiêu hùng này: "Ta đi đây, không cần tiễn!"



"Ta chỉ nói là ngươi có thể đi, cũng không nói là sẽ tha chết cho ngươi." - Ngay lúc Công Tôn Chỉ Thương xác định là thật sự không có ai ra tay với hắn, chuẩn bị phá vỡ không gian dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Thái Cổ, Phong Vân Vô Kỵ cuối cùng lên tiếng, lời nói cũng đồng dạng dùng sóng ý thức truyền vào trong tai Công Tôn Chỉ Thương.



"Ngươi muốn đổi ý à?" - Công Tôn Chỉ Thương giật mình, trong lòng thầm kinh hãi, nhưng ngoài mặt lại không dám lộ ra một chút biến hóa nào.



"Hừ, ta đã nói là ngươi có thể đi, dĩ nhiên sẽ không cản trở ngươi. Có điều, ngươi muốn bảo toàn tính mạng thì phải "đi" như lời ta nói."



"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? " Công Tôn Chỉ Thương cả giận hỏi.



"Ngươi có thời gian một nén nhang để chạy trốn. Trong khoảng thời gian này ta sẽ đứng yên ở đây. Ngươi có thể chạy được bao xa thì cứ chạy, nhưng tuyệt đối không được phá vỡ không gian rời đi. Nếu như ngươi không tuân theo ước định, vậy thì ngươi nhất định phải chết. Sau thời gian một nén nhang ta cũng không rời khỏi đây, nhưng sẽ từ chỗ này phát ra một chiêu với ngươi. Sống chết do mệnh, giàu sang do trời, nếu tiếp được một chiêu này thì ngươi sẽ có thể giữ được tính mạng. Đương nhiên, nếu như ngươi may mắn, trong thời gian một nén nhang có thể thoát khỏi tinh thần cảm ứng của ta, vậy một chiêu kia dĩ nhiên cũng không thể phát ra, ngươi sẽ bảo toàn được tính mạng. Thuận tiện nói một câu, ngươi tốt nhất nên chạy nhanh một chút!"



"Đây là gì, mèo vờn chuột sao?" - Công Tôn Chỉ Thương tức giận nói.



"Ngươi có thể lựa chọn từ chối. Đương nhiên dựa theo ước định của chúng ta, ta thả ngươi đi là có điều kiện kèm theo, nếu như ngươi không thể đáp ứng điều kiện này, chính là tự mình không muốn đi. Ngươi đã muốn chết, ta đương nhiên sẽ không từ chối. Ta nghĩ, nếu như Vô Cực biết rằng sư phụ ngươi lại một lòng muốn chết đến như vậy, hẳn là sẽ không trách cứ ta."



"Ngươi… Hừ, xem như ngươi âm hiểm!" - Công Tôn Chỉ Thương quay đầu lại, oán hận liếc mắt nhìn Phong Vân Vô Kỵ, ánh mắt giống như hận không thể móc một miếng thịt từ trên mặt đối phương xuống. Hắn đột nhiên quay đầu lại, thân thể rung động, liền hóa thành một tia chớp bắn nhanh ra phía ngoài.



Khóe miệng Phong Vân Vô Kỵ nở một nụ cười lạnh, tay phải vẫy một cái. Bên trong Kiếm các, một cây nhang từ không gian khác liền bay ra, rơi vào tay hắn.



"Xoẹt!"



Không có bất kỳ dấu hiệu nào, đầu cây nhang kia liền bốc lên một luồng khói xanh lượn lờ. Hai tay Phong Vân Vô Kỵ cầm gốc cây nhang, cắm vào mặt đất dưới người, sau đó liền ngồi xếp bằng xuống bên cạnh. Chung quanh những người quan sát được cảnh này đều hai mặt nhìn nhau, không hiểu là chuyện gì.



Chạy, liều mạng chạy trốn.



Đã rất nhiều năm Công Tôn Chỉ Thương chưa từng trải qua cảm giác phải chạy trốn đến tận chân trời này, nhớ lại lần trước là khi hắn theo mẫu thân già nua chạy trốn tại Ma Giới.



Hồi ức cũng không kéo dài lâu. Công Tôn Chỉ Thương trước giờ vốn không phải loại người thích đắm chìm trong quá khứ bi thảm, hắn chỉ nhìn về tương lai, chỉ suy nghĩ làm cách nào để dùng máu tươi tẩy rửa những thống khổ, sỉ nhục và oán giận trong lòng.



Trong quá trình chạy trốn, tâm của hắn vì cừu hận mà trở nên méo mó, gần như tê dại.



"Ta muốn tàn sát tất cả nhân tộc! Ta muốn phế bỏ võ công của "hắn", dìm linh hồn "hắn" trong nghiệp hỏa của Địa Ngục, vĩnh viễn bị thiêu đốt!" - Công Tôn Chỉ Thương điên cuồng vận chuyển chân khí trong cơ thể, không ngừng gia tăng tốc độ của mình. Sau người, thần thức của Phong Vân Vô Kỵ vẫn theo sát như giòi bám vào xương.



"Bây giờ tuyệt đối không thể dừng lại, dừng lại xem như là hết. Chỉ cần tránh được một kiếp này, Phong Vân Vô Kỵ nhất định phải chết. Ta phải nhịn! Ta phải nhịn!" - Công Tôn Chỉ Thương trong lòng gào lên, điên cuồng chạy trốn. Trong tầm mắt của hắn tất cả đều trở nên mơ hồ, mọi thứ đều hóa thành những đường cong dày đặc lướt qua hai bên.



Nhiều lần Công Tôn Chỉ Thương không nhịn được muốn phá vỡ không gian, trực tiếp trốn vào hư không, nhưng khí lạnh bức người phía sau lại nhắc nhở hắn, nếu như không tuân theo "ước định", tên Thái Cổ Kiếm Thần kia sẽ không hề do dự hủy ước ra tay.



"Ta nhất định phải giết chết các ngươi!" - Khuôn mặt Công Tôn Chỉ Thương vì căm thù mà trở nên vặn vẹo và dữ tợn, khớp ngón tay cũng vì dùng sức quá nhiều nên trắng bệch, loáng thoáng phát ra tiếng lốp đốp.



Cũng không biết đã chạy trốn bao lâu, trước người Công Tôn Chỉ Thương bỗng mơ hồ xuất hiện một dãy núi to lớn vươn thẳng vào mây. Một cảm giác quen thuộc khác thường dâng lên trong lòng, nhưng hắn đã không còn thời gian suy nghĩ những thứ này, liền vươn người bay lên phía trên đỉnh núi. Lúc này thời gian một nén nhang đã gần kề.



Cách Kiếm vực ngàn dặm, khói xanh từ trên cây nhang bốc lên, dần dần tan vào trong hư không. Trong phạm vi mấy trượng tràn ngập một mùi hương thơm mát nhàn nhạt.



"Phụp!"



Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn cây nhang chỉ còn lại một mẩu ngắn. Một lát sau, hắn đột nhiên vươn một ngón tay ra dập tắt một tia lửa cuối cùng, thở dài một tiếng bùi ngùi, sau đó xoay người đi về hướng Kiếm các.



Công Tôn Chỉ Thương vừa lướt tới đỉnh núi, liền trông thấy một tên nam tử áo trắng tóc đen, vẻ mặt hờ hững đang ngồi xếp bằng bên dốc núi, cặp mắt trắng bạc lạnh giá vô tình nhìn chăm chú vào Công Tôn Chỉ Thương.



- Phong Vân Vô Kỵ, ngươi không giữ lời!



Trong nháy mắt, Công Tôn Chỉ Thương theo bản năng quát lớn, trong lòng vừa giận vừa sợ. Một cơn giận không thể kìm nén từ nơi ngực dâng đến tận miệng. Dựa theo ước định, Phong Vân Vô Kỵ phải là đứng ở Kiếm các xuất kiếm, không thể nào xuất hiện ở nơi này. Hắn đã làm trái ước định.



- Chết đi!



Công Tôn Chỉ Thương hét lớn, hai mắt hóa thành màu trắng bạc, cường hành vận chuyển chân khí không còn nhiều trong cơ thể, "Kiếm chi lĩnh vực" ra tay như tia chớp.



Trên đỉnh núi, nam tử áo trắng ngồi xếp bằng y phục hơi rung lên, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Công Tôn Chỉ Thương. Tại khoảnh khắc này, một cảm giác như rơi vào hầm băng bao phủ lấy Công Tôn Chỉ Thương. Loại cảm giác lạnh giá kia sâu đến tận xương tủy, làm cho người ta hít thở không thông.



"Tên này không phải là Phong Vân Vô Kỵ!" - Một ý niệm như tia chớp lướt qua trong đầu, Công Tôn Chỉ Thương cuối cùng tỉnh táo lại. Ngay lúc này, Bổn Tôn đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi bỗng đứng lên, một bàn tay dùng tốc độ rất bình thường vươn ra ngoài, hướng về phía ngực Công Tôn Chỉ Thương.



"Bùng!"



Trên đỉnh Thánh sơn, nửa đoạn Thánh sơn bỗng hóa thành một đống sương mù màu vàng mờ mịt. Trong phạm vi trăm thước quanh người Bổn Tôn và Công Tôn Chỉ Thương, tất cả không khí cũng hóa thành một phiến hỗn độn, như một quả trứng lớn màu trời đất trôi nổi giữa không trung.



Trong phiến hỗn độn này, thứ duy nhất còn không thuộc về bản nguyên cũng chỉ có Công Tôn Chỉ Thương và Bổn Tôn.



Công Tôn Chỉ Thương bị đoàn hỗn độn sền sệt này bao quanh, cả người không thể động đậy, cặp mắt mở thật to kinh hãi nhìn nam tử mắt bạc đối diện. Chỉ trong nháy mắt, hai tròng mắt của Bổn Tôn chợt lóe lên, đột ngột biến thành màu vàng óng lạnh giá vô tình.



Một loại khí tức khó hiểu, khiến linh hồn kinh hãi và run rẩy xuất hiện trên người Bổn Tôn. Từ trong cặp mắt vàng ánh không hề có cảm tình kia, Công Tôn Chỉ Thương cảm nhận được một ý chí vượt trên chúng sinh. Trước mặt ý chí lãnh khốc đoạn tuyệt này, ý chí của Công Tôn Chỉ Thương cũng phải dao động.



"Ầm!"



Theo tay phải trơn bóng như ngọc, nhẵn nhụi như sứ của Bổn Tôn càng lúc càng gần, trong lòng Công Tôn Chỉ Thương không thể động đậy bỗng dâng lên một cảm giác quái dị: hắn đang trở nên trẻ đi, càng ngày càng trẻ.



"Thời gian nghịch lưu!"



Trong hỗn độn, tất cả đặc chất vây quanh hai người bỗng xoay tròn thật nhanh. Công Tôn Chỉ Thương vẻ mặt ngỡ ngàng, dung mạo nhanh chóng trở nên trẻ đi, mái tóc dài vốn đến vai cũng biến thành ngắn ngủn. Từng bóng đen nhàn nhạt từ trong cơ thể hắn chạy ra, xếp thành hàng tại hai bên, hình thành hai bức tường bóng đen hẹp dài trong khu vực màu trời đất này, mà Công Tôn Chỉ Thương thì đang đứng ngay chính giữa.



Không thể nào tính toán thời gian, bởi vì thời gian đang chảy ngược.



Tâm thần của Công Tôn Chỉ Thương đã ở vào trạng thái hỗn độn, nhưng trên hai con ngươi của hắn vẫn phản chiếu rõ ràng chủ nhân của cặp mắt màu vàng ánh, nam tử áo trắng có khí tức cực kỳ lãnh khốc kia.



Thân thể cao lớn của hắn cũng nhanh chóng nhỏ lại với tốc độ không thể tưởng tượng, áo dài vốn bao bọc toàn thân cũng trở nên rộng thùng thình, khuôn mặt tang thương lại hiện lên một chút khí tức non nớt.



"Oa!"



Một tiếng khóc của trẻ con phá tan sự yên tĩnh trong không gian hỗn độn này. Ngay phía trước Bổn Tôn, Công Tôn Chỉ Thương đã biến mất không còn thấy, trường bào màu trắng vốn mặc trên người cuốn thành một đoàn lơ lửng trên không. Trên áo bào trắng cuộn thành một đoàn đó, một đức trẻ con trên người còn dính rốn máu nằm trong phiến không gian này, khóc lớn oa oa.



Ngón tay Bổn Tôn dừng ở phía trên đứa trẻ kia ba thước, không nhúc nhích. Trên hai con ngươi màu màu vàng óng có vô số bóng sáng rực rỡ biến ảo. Mỗi bóng sáng ẩn vào sâu trong con ngươi, liền đại biểu cho một tin tức liên quan đến thời gian nghịch lưu bị Bổn Tôn hấp thu, bỏ vào trong biển ý thức.



Tất cả bóng sáng chỉ biến ảo chỉ trong khoảnh khắc. Khi bóng sáng biến mất, con ngươi màu vàng ánh lại khôi phục vẻ trong vắt. Bổn Tôn buông lỏng tay ra, rời khỏi đứa trẻ kia. Một chiêu "Thời gian tố nguyên" trong phạm vi nhỏ kia dường như chỉ dùng Công Tôn Chỉ Thương làm đối tượng thí nghiệm, thu nhận tin tức thực nghiệm.



Hoặc là do thực lực chênh lệch quá lớn, Bổn Tôn khó mà nổi sát ý đối với một đứa trẻ con. Trong phút chốc, Bổn Tôn liền thu hồi thời gian điều khiển đối với khối không gian hỗn độn này, thời gian lập tức chảy trở về.



Đứa trẻ nhanh chóng lớn lên, từ thiếu niên đến thanh niên, trung niên.



Trong hỗn độn, hai bức tường bóng đen nhanh chóng dung nhập vào trong cơ thể Công Tôn Chỉ Thương. Mà lúc Công Tôn Chỉ Thương khôi phục lại dung mạo bình thường, trí nhớ thuộc về hắn cũng từ trong vô số năm tháng chảy ngược vào. Cuối cùng hắn đã khôi phục lại khả năng hành động.



"Ta phải có được thứ này!" – Tai khoảnh khắc lấy lại khả năng hành động, một giọng nói liền gào lên trong đầu Công Tôn Chỉ Thương. Công pháp hoàn chỉnh của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp từ trong biển ý thức của hắn hiện lên, Vạn Ma Diễn Sinh quyết nhanh chóng vận chuyển.



Vô số năm không ngừng diễn sinh phân thân, mặc dù không làm cho công lực gia tăng, nhưng lại giúp cho Công Tôn Chỉ Thương có một năng lực ngoài dự đoán, đó là năng lực tương tự như thần thức hóa thành trăm triệu của Phong Vân Vô Kỵ. Mặc dù năng lực suy diễn của hắn còn không thể sánh với Bổn Tôn, nhưng so với Đệ Tam phân thần thì cũng không chênh lệch bao nhiêu.



"Sai rồi, hóa ra ta đã sai rồi, phân thần này mới là tối cao của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp!" - Công Tôn Chỉ Thương nhìn chằm chằm vào Bổn Tôn cặp mắt đã hóa thành màu vàng ánh, mỗi tế bào trên dưới toàn thân đều hưng phấn kêu lên. Tại khoảnh khắc thoát khỏi "Thời gian tố nguyên" của Bổn Tôn, khôi phục lại khả năng hành động, hắn đột nhiên nhận ra thân phận của Bổn Tôn, đó một phân thần lý trí nhất trong ba nguyên thần của Phong Vân Vô Kỵ.



Trong hỗn độn bỗng tỏa ra một lực lượng kỳ dị. Trong sự dao động này, Công Tôn Chỉ Thương đột nhiên cúi đầu xuống, rất nhanh một bộ khẩu quyết mới sau khi sửa đổi hiện lên trong đầu hắn, thân thể nhanh chóng biến hóa theo.



"Gào!"



Một tiếng gầm như dã thú phá vỡ trời cao. Mái tóc dài dày đặc của Công Tôn Chỉ Thương phất về phía sau, từng sợi bay lên tản ra sau đầu. Bên dưới mái tóc dài, hai con ngươi màu đen nhanh chóng biến thành màu bạc, trong đó còn loáng thoáng nổi lên ánh vàng.



- Ha!



Công Tôn Chỉ Thương thét lên một tiếng, tiến một bước về phía Bổn Tôn cách đó không xa, đồng thời tay phải vươn ra. Trong phạm vi trăm trượng thời gian quy tắc nhanh chóng dao động, chính là "Thời gian tĩnh chỉ".



Hư không dường như rung động một cái. Khi Công Tôn Chỉ Thương tri triển ra "Thời gian tĩnh chỉ", mái tóc dài dày đặc như lụa đen bỗng từ gốc tóc đến ngọn nhanh chóng hóa thành một phiến trắng như tuyết, khuôn mặt vốn nhẵn bóng cũng nhanh chóng lão hóa đi.



Nhưng Công Tôn Chỉ Thương lại giống như không phát giác được điều này, một sự vui sướng không thể dùng ngôn ngữ hình dung dâng lên trong lòng hắn.



"Thời gian, ta đã có thể khống chế thời gian!" - Công Tôn Chỉ Thương mừng rỡ, ngay cả bản thân hắn cũng không thể nào tin nổi mình lại thành công. Lực lượng cường đại từng đợt đánh thẳng vào tâm thần, khiến cho hắn không nhịn được cười lớn.



- Ha ha ha!



Công Tôn Chỉ Thương cười cuồng dại, tay phải vẫn hướng về phía Bổn Tôn đang bất động. Một đối thủ cường đại lại bị mình khống chế, hắn thật sự không thể tin được những gì nhìn thấy trước mắt, cho nên chỉ có thể cười lên.



Bất kể linh hồn hay thân thể, Công Tôn Chỉ Thương đều dùng một tần suất kỳ dị biến hóa tiếp cận với Bổn Tôn. Loại biến hóa này cũng đưa một loại lực lượng cường đại không thể hình dung nhét vào thân thể hắn.



Mắt thấy càng lúc càng gần với Bổn Tôn đang yên lặng bất động, trong lòng Công Tôn Chỉ Thương mừng rỡ không thôi. Ngay lúc còn cách Bổn Tôn ba thước, hắn chợt phát hiện tay phải đang vươn ra của mình run lên kịch liệt. Trên thực tế, không chỉ là tay phải mà toàn thân của hắn cũng đang run rẩy.



"Đây là chuyện gì?" - Công Tôn Chỉ Thương kinh hãi không thôi, trong biển ý thức đột nhiên chấn động, sau đó hắn phát hiện mình lại lần nữa đánh mất quyền khống chế đối với thân thể.



Một lớp màu vàng nhạt từ trong con ngươi Công Tôn Chỉ Thương tràn ra, thế giới đen trắng nhanh chóng biến hóa, dần dần có sắc thái. Hắn đang dần dần tiếp xúc với thế giới trong mắt Bổn Tôn.



Linh hồn khoách triển đến vô hạn, vô số huyền bí về thời gian quy tắc điên cuồng tràn vào trong đầu, Công Tôn Chỉ Thương cảm giác dường như bản thân đang hợp làm một với những quy tắc này. Không chỉ như vậy, cánh cửa lớn của pháp tắc cũng đang từ từ mở ra với hắn. Nhưng trong lòng hắn không có chút vui sướng nào, ngược lại tràn đầy sự kinh hãi vô tận.



"Đây là chuyện gì? Đây rốt cuộc là chuyện gì?" - Cùng với linh hồn khoách triển vô hạn là tâm thần suy yếu cực độ, Công Tôn Chỉ Thương cảm thấy bản thân giống như một cái giếng xây trong sa mạc, nhanh chóng khô cạn đi, trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.



"Khi thần công của ngươi đại thành, cũng chính là lúc ngươi hủy diệt!" - Trong hoảng hốt, bên tai Công Tôn Chỉ Thương bỗng vang lên một giọng nói lớn, đó là những lời Bạch Hổ Chí Tôn từng nói với một phân thân của hắn.



Trong bừng tỉnh, Công Tôn Chỉ Thương đã hiểu ra.



Vạn Ma Diễn Sinh quyết chỉ có thể tùy ý mô phỏng lực lượng ở cấp bậc ngang hàng, không thể mô phỏng lực lượng vượt quá khả năng của mình. Cho dù có thể khống chế những lực lượng vượt trên bản thân này, đó cũng chỉ là tạm thời. Cái giá của việc nắm giữ lực lượng vượt quá khả năng của mình chính là sinh mệnh lực bùng phát, linh hồn tan vỡ, cuối cùng dẫn đến tử vong.



"Ta không phục! Ta không phục!" – Tại thời khắc tiếp xúc được với lực lượng cường đại có thể làm rung chuyển vũ trụ, đột nhiên lại phải đối mặt với tử vong, cảm giác đó khiến cho Công Tôn Chỉ Thương vào lúc sắp chết sinh ra oán niệm cường đại: "Nếu như cho ta thời gian, ta nhất định có thể khắc phục sơ hở lớn này của Vạn Ma Diễn Sinh quyết. Ta không phục! Ta không phục! Tại sao? Tại sao lại không sớm nói cho ta biết? Ta hận! Ta hận!"



Oán niệm có thể xé rách cả vũ trụ này chỉ vang lên trong đầu Công Tôn Chỉ Thương, không ai nghe thấy được.



Tầm mắt càng lúc càng mơ hồ. Tại khoảnh khắc trước khi ý thức hoàn toàn mất đi, mà thân thể vẫn đang tiếp tục thao túng "Thời gian tĩnh chỉ", Công Tôn Chỉ Thương bỗng cảm giác được một bóng trắng đang chậm rãi bước về phía mình, đó là Bổn Tôn .



"Hóa ra hắn vốn không bị "Thời gian tĩnh chỉ" của ta tác dụng!" - Đến giây phút cuối cùng Công Tôn Chỉ Thương mới hiểu được sự thật. Mang theo oán niệm vô tận, ý thức của hắn hoàn toàn mất đi.



"Rắc rắc!"



Trong tiếng giòn giã, đầu gối Công Tôn Chỉ Thương trở nên mềm nhũn, thân thể khô gầy giống như đã phong hóa hàng tỉ năm trong sa mạc, bề ngoài hiện ra những vết nứt màu trắng nhạt ngã xuống. Trên gương mặt vốn đầy đặn chỉ còn lại một lớp da thật mỏng bọc lấy chiếc đầu mỏng giòn, còn vị trí vốn thuộc về cặp mắt đã sớm biến thành hai lỗ thủng trống rỗng. Xuyên qua hốc mắt kia, có thể nhìn thấy thân thể trống trơn bên trong. Máu thịt của hắn từ lâu đã khô héo và phong hóa vì sử dụng lực lượng vượt quá năng lực của mình.



"Vù!"



Khi Công Tôn Chỉ Thương ngã xuống, một cơn gió nhẹ từ phía dưới thổi qua bên người hắn. Thân thể trống rỗng bên ngoài đầy vết nứt của Công Tôn Chỉ Thương bỗng tan vỡ, hóa thành một chùm bột vụn rơi xuống, theo tiếng gió bay về nơi xa.



"Bùng!"



Bổn Tôn tâm niệm vừa động, phiến hỗn độn hư khôngkia liền biến trở lại thành Thánh sơn, hư không cũng khôi phục bình thường.



Đi qua nơi Công Tôn Chỉ Thương ngã xuống, Bổn Tôn dừng lại bên dốc núi. Gần như ngay khi Bổn Tôn dừng lại, một bóng sáng chợt lóe lên, Thái Cổ Kiếm Thần bỗng hiện ra bên cạnh Bổn Tôn.



Nhìn lướt qua nơi Công Tôn Chỉ Thương ngã xuống, trong mắt Phong Vân Vô Kỵ thoáng hiện lên vẻ thương hại, nhưng rất nhanh lại trở nên kiên định. Ngay từ lúc Công Tôn Chỉ Thương sử dụng "Thiên Địa Triều Ma", Phong Vân Vô Kỵ đã nhìn ra thiếu sót của Vạn Ma Diễn Sinh quyết.



Phong Vân Vô Kỵ vốn dự định dùng lực lượng tinh thần trong "hạt gạo" vàng ánh kia (Phong Vân Vô Kỵ gọi nó là "Kiếm xá lợi") bộc phát ra ngoài, đánh vào trong biển ý thức của Công Tôn Chỉ Thương, khiến cho hắn một lần hấp thu quá nhiều lực lượng tinh thần, nổ tung mà chết. Nhưng kế hoạch này còn chưa kịp thực thi, Công Tôn Chỉ Thương lại nhận thấy không ổn, quyết định thật nhanh bỏ đi một nửa lực lượng tinh thần, ngăn cách liên hệ tinh thần với Phong Vân Vô Kỵ.



Đối với Triệu Vô Cực, Phong Vân Vô Kỵ có một loại tình cảm đặc biệt. Cũng không biết là vì sao, hắn luôn cảm thấy như mình mắc nợ, không thể nào cự tuyệt yêu cầu của Triệu Vô Cực. Mà kẻ địch nguy hiểm như Công Tôn Chỉ Thương lại không thể thả đi, cho nên mới có ước định một nén nhang này.



Từ khi Công Tôn Chỉ Thương đồng ý đánh cuộc, tất cả đều nằm trong tính toán của Phong Vân Vô Kỵ, bao gồm cả việc gặp phải Bổn Tôn.



Công Tôn Chỉ Thương có một sự theo đuổi gần như cố chấp đối với lực lượng, một khi nhìn thấy năng lực trên người Bổn Tôn, nhất định sẽ bất chấp tất cả thử đạt được nó. Nhưng năng lực của Bổn Tôn đã đạt đến cấp bậc vượt quá con người rồi.



Đối mặt với Phong Vân Vô Kỵ, nếu Công Tôn Chỉ Thương có thể hi sinh như tráng sĩ chặt cổ tay, không chừng còn có một chút hi vọng sinh tồn, nhưng đối mặt với Bổn Tôn, hắn chỉ có một con đường chết.



- Ai!



Phong Vân Vô Kỵ thở dài một tiếng, đồng thời quay mặt đi. Sâu trong nội tâm, Phong Vân Vô Kỵ vẫn cho rằng Công Tôn Chỉ Thương là một kẻ bi kịch đáng đồng tình , nhưng dưới bối cảnh chủng tộc tồn vong, tất cả những thứ như tình cảm thương hại đều không có chỗ. Dưới an nguy của chủng tộc, không thể nào cho hắn cơ hội để sửa đổi lần nữa, bởi vì nguy hiểm này không ai có thể gánh vác được.



- Bắt đầu đi!



Phong Vân Vô Kỵ xoay người lại nói với Bổn Tôn. Mặc dù Bổn Tôn cũng không trả lời, nhưng Phong Vân Vô Kỵ biết hắn đã đáp ứng. Thân thể nhoáng một cái, hình ảnh Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng tan ra, đây là "Thiên Lý Huyễn Tượng" trong pháp thuật.



Tại Kiếm các và đỉnh Thánh sơn, Phong Vân Vô Kỵ và Bổn Tôn đồng thời điều khiển quy tắc của trời đất. Giữa Kiếm các và Thánh sơn, mặt đất như dòng nước lưu động, không khí không ngừng nổi lên sóng gợn.



Dưới tác dụng của hai lực lượng kỳ dị, Kiếm các và Thánh sơn nhanh chóng tiến đến gần nhau, nhưng cũng không phá hư cảnh vật chung quanh.



"Ầm ầm!"



Trời đất rung chuyển một hồi lâu mới ngừng lại. Một bóng mờ to lớn từ phương tây chiếu xuống, băng qua đông đảo võ giả tu luyện chung quanh bia đá bên dưới Kiếm các. Bóng mờ đột nhiên xuất hiện này đã kinh động mọi người, lập tức ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy tại phía tây Kiếm các chẳng biết lúc nào đã có thêm một ngọn núi vươn thẳng vào mây, phía trên là một nam tử áo trắng khí chất như băng đứng thẳng người, đó là Thánh sơn.



- Đa tạ Chí Tôn!



Bên bưới Kiếm các, đám cao thủ vốn phục tùng Thánh điện hơi ngẩn ra, sau đó trong lòng mừng rỡ, hướng về đỉnh Kiếm các cúi lạy.



Đến lúc này, Kiếm các và Thánh điện đã hợp lại làm một, quyền thống trị của Thái Cổ cũng quy về một mối.



Hết Quyển 1 - Quyển Tiếp Theo là Thần Ma Chi Chiến










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch