Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1168: Tránh Không Thoát (3)

Chương 1168: Tránh Không Thoát (3)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Lời đại nghịch bất đạo, thần tử xem là có tội.

Từ Giai lắc đầu:

- Trừ khi hoàng thượng có chỉ, nếu không ta không xem.

Đó là thái độ của kẻ thông minh, thực ra xem xong y hối hận rồi, đáng nhẽ không nên xem.

Có điều là quan chủ thẩm nếu không làm sao đi hỏi người khác được, nên chỉ có thể trách Gia Tĩnh đế chuyện hay chẳng nhớ tới y, gặp phải chuyện chó má nào là nhớ tới y trước tiên.

Thẩm Mặc hỏi thủy chung liên quan tới Từ Giai và Hải Thụy có quan hệ với nhau hay không, Từ Giai kiên quyết phủ nhận.

Cho nên nhanh chóng hỏi xong, Thẩm Mặc nhìn Ngô thái giám:

- Công công ghi xong cả rồi chứ?

- Xong hết rồi.

- Công công có muốn có bổ xung gì không?

Thẩm Mặc vờ vịt hỏi.

Ngô thái giám cười khổ:

- Thủ phụ đã nói rõ rồi, hỏi nữa cũng vô nghĩa.

- Đành tới đây vậy nhé?

Thẩm Mặc trưng cầu ý kiến của hắn.

Ngô thái giám dừng bút, cẩn thận thổi khô mực, mời Từ Giai ký tên.

Từ Giai ký tên đóng dấu xong, Thẩm Mặc đưa khăn tay lên, Từ Giai lau tay ấn mực đỏ, nói:

- Bản quan còn có tấu biện giải, phiền hai vị đưa cho hoàng thượng.

Nói xong lấy phong thư trên bàn, Ngô thái giám cẩn thận thu lại, rồi nói lời cáo từ.

Từ Giai đứng dậy tiễn, nói với Thẩm Mặc:

- Án này cổ kim chưa từng có, đại nhân phải công bằng thận trọng, chúng tôi ở đây chịu chút ủy khuất không sao, nhưng nhất định tra án cho rõ, không thể để thanh danh của hoàng thượng bị vấy bẩn.

Thẩm Mặc hiểu ý ông ta, chẳng qua là "trì hoãn", giảm ảnh hưởng tới mức thấp nhất, không có dã tâm bừng bừng như y.

Gật mạnh đầu Thẩm Mặc và Ngô thái giám rời đi.

~~~~~~~~~~~~~~

Đêm khuya, chiếc đồng hồ Tây Dương trong cung Thánh Thọ đánh ba tiếng.

Gia Tĩnh đế nằm trên giường, mắt thấn thần nhìn rất nhiều khuôn mặt hiện ra, nhưng bất kể là ai cuối cùng đều hóa thành khuôn mặt xa lạ, đường nét cứng cỏi, đôi mắt phát hàn quang. Đó là tranh Hải Thụy mà Gia Tĩnh đế nhìn trong hồ sơ lại bộ.

Bức tranh đó chứ như thật, mặt mang vẻ khinh bỉ, làm trái tim mẫn cảm của Gia Tĩnh đế nhói đau.

Mấy chục năm qua chưa ai làm ông ta khốn đốn như thế. Ngôn từ bất kính với ông ta là thứ yếu, quan trọng là chạm vào nỗi đau ông ta. Nhớ lại chuyện nước chuyện nhà, càng nghĩ càng nản chí, thì ra mình đúng là sai hết, thì ra người trong thiên hạ hận mình không chết cho sớm...

Người thiên hạ chán bệ hạ lâu rồi….

Những lời lẽ đó ma ám trong não, làm Gia Tĩnh đế phiền muộn muốn nổ tung, cuối cùng không nhịn được ôm đầu rống lớn.

- Hoàng thượng.

Tẩm cung hoảng loạn, Mã Toàn ở bên ngoài vội vàng chạy vào, thấy hoàng đế không ngừng co giật, chỉ vào Mã Toàn rít lên:

- Giết! Giết!

Mã Toàng hoảng hồn lắp bắp:

- Chủ nhân muốn giết ai?

- Hải Thụy, còn cả đồng đảng của hắn, giết hết.

Ban đầu còn không cho Đề hình ti tra tấn Hải Thụy, nói muốn hỏi ra đồng đảng, sao giờ chưa hỏi đã muốn giết hết rồi? Chẳng phải bị điên sao? Mã Toàn giọng không còn lưu loát nữa:

- Chủ, chủ nhân muốn bắt những ai?

Gia Tĩnh đế nhìn chằm chằm về phía trước, như trả lời hắn lại như lẩm bẩm:

- Bắt ai? Bắn ai?

Sau đó không nhúc nhích hai mắt đờ ra, nếu không phải mũi còn thở chẳng khác gì người chết.

Mã Toàn đợi hồi lâu không thấy Gia Tĩnh đế lên tiếng, hiểu ra ông ta nói mớ, vội nói nhỏ:

- Truyền thái y...

Lúc sau Kim thái y, à không phải gọi là Kim viện trưởng, ông ta chính là Kim thái y năm xưa có công cứu giá. Kim viện trưởng tới chẩn mạch cho hoàng đế, rồi bấm huyệt, một lúc sau Gia Tĩnh đế từ từ tỉnh lại, hai mắt vẫn có chút hoang mang:

- Trẫm, trẫm làm sao thế.

Kim viện trưởng nói:

- Hoàng thượng bị lửa giận công tâm, huyết mạch không thông, giờ đã ổn rồi.

Gia Tĩnh đế đột nhiên nói:

- Các ngươi ra ngoài hết.

Tất cả nối nhau ra ngoài, chỉ còn lại Kim viện trưởng.

Gia Tĩnh đế nói:

- Khanh là ân nhân cứu mạng của trẫm, năm xưa không có khanh và Thôi thái y thì trẫm đã không về được Bắc Kinh rồi.

- Đó là hoàng thượng hồng phúc tề thiên, thần và Thôi thái y chỉ thuận théo lòng trời mà làm.

- Thuận theo lòng trời.

Gia Tĩnh đế mắt thoáng qua vẻ sợ hãi, bà tay khô gây nắm chặt tay ông ta, hỏi:

- Khanh nói thật xem, trẫm làm sao vậy? Vì sao cứ thi thoảng lại ngất xỉu?

- Đó là do gần đây hoàng thượng thiếu nghỉ ngơi.

Kim viện trưởng hơi hoảng loạn.

- Đừng nói rối.

Gia Tĩnh đế khẽ gầm lên:

- Cơ thể của trẫm trẫm biết, có phải đại hạn sắp tới rồi không?

Kim viện trưởng toát mồ hôi, muốn nói dối nhưng như mắc xương trong cổ, hồi lâu không nói ra được.

Nhưng điều này còn đáng sợ hơn là nói, Gia Tĩnh đế như bị rút hết sức lực, tay buông ra, nằm xuống giường lầm bẩm:

- Cuối cùng cũng không thoát khỏi ngày này.

Gia Tĩnh đế nhắm mắt lại, ông ta chẳng hiểu sao mình có trí nhớ kinh người như thế, từng chữ trong tấu chương của Hải Thụy hiện lên, quên không quên nổi, lẩm bẩm:

- Tới ngay cả hai vị thiên sư Đào Trọng Văn, Thiệu Nguyên Tiết mà trẫm kính ngưỡng nhất chẳng phải cũng hóa thành bùn đất rồi sao?

Kỳ thực thành tiên quá xa vời, sức khỏe ngày càng suy nhược, ông ta đã ngửi thấy mùi tử vong từ lâu, sợ hãi, lo lắng, bất lực đành dùng thiên ý, dùng điềm lành tự lừa mình.

Nhưng tấu sớ của Hải Thụy đã đập vỡ giấc mộng cuối cùng của Gia Tĩnh đế, làm ông ta phải nhìn thẳng vào sự thực tàn khốc.

Vứt bỏ chấp niệm, đầu óc trở nên tỉnh táo, Gia Tĩnh đế càng cảm nhận rõ đau đớn trên cơ thể, hoi:

- Trẫm còn sống được bao lâu nữa?

Kim viện trưởng mặt trắng bệch, ai dám trả lời câu này là chán sống rồi.

- Khanh đừng sợ.

Gia Tĩnh đế bình thản nói:

- Ở đây chỉ có hai chúng ta, không vào tai người thứ ba, trẫm không làm gì khanh đâu.

Kim viện trưởng lau mồ hôi, vừa định nói dối thì Gia Tĩnh đế cảnh cáo:

- Chuyện này liên quan tới xã tắc tổ tông, khanh đừng nói dối.

- Vâng.

Kim viện trưởng nuốt nước bọt, nói ngắc ngứ:

- Hoàng thượng vốn không bệnh... Kỳ thực vì gần đây dùng quá nhiều đan dược, tà hỏa trong cơ thể vượng... Làm hỏng lục phủ ngũ tạng.

Nói tới đó nước mắt tuôn rơi:

- Nếu hoàng thượng tiếp tục dùng đan, chỉ e không kiên trì được tới khai xuân.

- Vậy dừng dùng đan thì sao?

- Ngừng dùng đan, tĩnh tâm điều dưỡng.

Kim viện trưởng lấy dũng khí nói:

- Vi thần có thể kéo dài cho bệ hạ nửa năm.

- Nửa năm...

Gia Tĩnh đế có chút thất vọng, đột nhiên nhớ tới điều gi, hỏi:

- Nếu là Lý Thời Trân thì sao?

- Hẳn là có thể lâu hơn một chút.

Kim viện trưởng liều luôn:

- Dù sao y sinh chỉ có trị bệnh, không thể...

- Trẫm không thích nghe...

Gia Tĩnh đế phất tay:

- Khanh lui đi, nhớ đừng nói lung tung.

- Thần tuyệt đối không dám.

Kim viện trưởng, đảm bảo lui ra.

Đại điện chỉ còn lại một mình Gia Tĩnh đế, nhìn ra ngoài sắc trời sáng dần, nhưng lòng ông ta vô cùng u ám, tu đi tu lại vẫn không thoát khỏi ngày đó sao?

Trời sáng dần, Mã Toàn vào phục thị hoàng đế trăm rửa, rồi lấy trong hộp ra một viên đan dược.

Mấy chục năm qua mỗi ngày hoàng đế đều dùng đan dược, theo thói quen đưa tay ra, nhưng vừa chạm vào viên thuốc lại rút tay về, ánh mắt trở nên phức tạp.

Mã Toàn tưởng Gia Tĩnh đế trượt tay, đi tới đưa viên thuốc gần hơn.

Thấy hắn không hiểu ý, Gia Tĩnh đế nhắm mắt lại hừ một tiếng:

- Không dùng.

- Vâng.

Mã Toàn không dám hỏi nhiều, thu thuốc lại, trình tự bao năm bị cắn ngang làm hắn luống cuống.

- Thuốc.

Thấy hắn ngốc như thế, Gia Tĩnh đế khó chịu:

- Lấy phương thuốc của Lý Thời Trân sắc thuốc cho trẫm.

- Phương, phương thuốc... Ở đâu?

Mã Toàn vội tìm kiếm, nhưng thuốc men xưa nay đều do Hoàng Cẩm lo liệu, hắn làm sao biết được ở chỗ nào.

- Đồ vô dụng, không tìm được thì gọi Hoàng Cẩm lại đây.

- Chủ nhân, chuyện của hắn còn chưa tra rõ mà.

Mã Toàn vạn lần không muốn, có Hoàng Cẩm thì hắn không có phần nắm ti lễ giám.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch