Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1223: Tề Gia (2)

Chương 1223: Tề Gia (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

A Cát nói:

- Đốt đèn nói chuyện.

Thập Phần nói:

- Tắt đèn làm bạn.

Rồi cùng đồng thanh:

- Sớm sớm trải tóc cho con.

- Học đâu ra cái thứ này thế?

Thẩm Mặc dở khóc dở cười:

- Lại nói cô bé nhà người ta có một, các con có hai, chia thế nào?

- Ba người sống cùng nhau.

Hai đứa bé đáp rất hiển nhiên.

- Không được.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Nhất phu nhất thê, đó là đạo nhân luân, hai đứa chỉ có một được ở cùng cô bé.

Mặt trở nên nghiêm túc:

- Bất kể thế nào cũng sẽ có một đứa cô đơn, các con muốn đệ huynh đệ mình cô đơn không?

- Vậy phải biết làm sao?

Hai đứa bé quả nhiên bị y lừa vào bẫy, rất bối rối.

Thẩm Mặc tưởng rằng bói rối một hồi sẽ qua. Sau vài ngày suy nghĩ, hai đứa bé quả nhiên vui vẻ trở lại.

Thẩm Mặc đắc ý nói với Nhược Hạm:

- Chiêu này của vi phu là lấy tình khắc tình, cao minh chứ hả?

Ai ngờ gọi con đến hỏi, hai thằng tiểu quỷ trả lời, bọn chúng thương lượng với nhau rồi, Thập Phần sống với cô nương đó một năm sau đó tới A Cát, cứ thể luân phiên cho nhau là được.

Nhược Hạm ngất xỉu tại chỗ, tỉnh lại nói với chồng, không dạy được hai đứa con đừng về phòng ngủ nữa... Đương nhiên phòng Nhu Nương cũng không được.

Thế nên Thẩm đại nhân, Thẩm bộ đường đã ngủ ở thư phòng vài ngày, thành thói quen đi dạo ở tiền viện rồi.

Đang suy nghĩ xử lý việc nhà ra sao vô tình đi tới phòng khách, nghe thấy có người đánh nhau.

Điều này làm y nổi giận, cau mày lại.

Thấy đại nhân không vui, hai thị vệ đi tới trước quát:

- To gan, dám đánh nhau trong phủ thượng thư.

Sau đó lại là tiếng đánh nhau.

Thẩm Mặc muốn đi vào xem, thị vệ vội ngăn lại:

- Đại nhân, nguy hiểm lắm.

- Nguy hiểm cái XXX, đây là nhà ta.

Thẩm Mặc bực bội gạt hắn sang một bên đi tới cổng xem.

Thấy hai thị vệ vừa rồi đang cùng ba thị vệ khác vây công một đại hán cao lớn. Phải biết thân binh thị vệ của Thẩm Mặc toàn tinh nhuệ qua trăm trận trên sa trường, giờ năm đánh một lại chỉ đánh ngang.

Nhìn kỹ lại, đó chẳng phải Lý Thành Lương mà y nhặt về sao?

Hắn tuy lợi hại, nhưng thị vệ của Thẩm Mặc phối hợp ăn ý có công có thủ, ba người quấn lấy Lý Thành Lương, để hắn bị trói chân trói tay, hai người khác đợi có sơ hợ là tức thì dùng chiêu "Đao Phách Hoa Sơn" bổ ngang hông Lý Thánh Lương, người còn lại tung chân đá.

Thấy không né tránh được, Lý Thành Lương rống lên, tay phải gạt cú chặt kia, chịu nhận cú đá. Thị vệ vừa đắc ý, thì bộp, chân như đá vào tảng đá.

Thoáng ngẩn người bị Lý Thành Lương chụp lấy cổ chân bóp rắc một cái, khớp xương trật ra, thị vệ rút thảm rơi xuống đất.

Bốn người kia vội lui lại một bước, đánh mắt nhịn nhau, đột nhiên đồng loạt hét lên lao tới, khi đến sát người thu tay biến chiêu, dùng đầu húc Lý Thành Chương, biến chiêu thình lình, nếu không có gì bất ngờ thế nào hắn bị húc cho phun máu mà chết.

- Dừng tay.

Lúc này Thẩm Mặc mới hô lên đã không kịp nữa.

Trong tiếng hét của mọi người, Lý Thành Lương xuống tất, cơ bắp cuộn lên, rầm rầm rầm râm, bốn tiếng va chạm vang vọng.

Chưa nhìn rõ tình hình Lý Thành Lương chớp mắt tung ra bốn chưởng, đánh ngã thị vệ xuống đất.

- Công phu giỏi lắm.

Thẩm Mặc vỗ tay.

Thấy Thẩm Mặc, Lý Thành Lương chắp tay nói:

- Tiểu nhân vô lễ, xin đại nhân thứ tội.

- Không sao, Lý huynh thể hiện thần uy cho bọn chúng biết núi cao còn có núi cao hơn, miễn bọn chúng không biết tiến thủ.

Y chẳng hỏi nguyên do, chỉ cười nói:

- Lui lại khám đại phu đi, nếu không ổn thì nghỉ vài ngày, khi nào lành hẳn hãy làm việc.

Đám thị vệ ủ rũ bỏ dậy thi lễ với Thẩm Mặc chuẩn bị lui xuống thì Lý Thành Lương gọi lại:

- Chờ đã.

Rồi hắn đi tới ngồi xuống nắm lấy chân thị vệ bị chặc chân kia, thấy đối phương hết sức khẩn trương, quát:

- Thả lỏng.

Thị vệ kia giật mình, hắn nhân cơ hội bóp rắc một cái, đứng dậy nói:

- Đi vài bước xem.

Thị vệ đó bán tín bán nghi đi thử, quả nhiên không sao cả, mọi người mới phục, chắp tay với hắn:

- Lý gia đúng là chân nhân bất lộ tướng, chúng tôi có mắt không tròng rồi.

Trước mặt Thẩm Mặc, Lý Thành Lương đành nói hai tiếng đắc tội, chuyện này coi như bỏ qua.

Thị vệ lui rồi, Lý Thành Lương thi lễ với Thẩm Mặc nói:

- Mấy ngày qua nhờ đại nhân tìm y sinh khám bệnh, lại cho ăn không ở không, ân tình này tiểu nhân suốt đời không quên.

- Chuyện vặt thôi mà, Lý huynh khỏe hẳn rồi chứ?

Lý Thành Lương tự phụ nói:

- Đại nhân không nhìn ra sao?

- Ha ha ha, phải phải, đám thị vệ của ta thật là vô dụng.

Lý Thành Lương trở nên trịnh trọng:

- Tiểu nhân nay trên người chẳng có chút gì, không có gì để báo đáp, nhưng ơn cứu mạng sâu tựa biện, xin nhận tiểu nhân một lạy.

Rồi quỳ xuống vái lạy.

Thẩm Mặc đỡ dậy nhưng không đỡ nổi, nói:

- Cần gì khách khí như thế?

- Hiện giờ tiểu nhân đã khỏe, đang muốn từ biệt ngài.

Lý Thành Lương lạy cái nữa:

- Chỉ cần tương lai có thể ngoi lên, nhất định sẽ báo đáp ân điển của ngài.

Thẩm Mặc cười thiện chí:

- Lý huynh đâu còn tiền, an tâm ở đây là được.

Lý Thành Lương cười chua chát:

- Tiểu nhân đã nghèo nhẵn túi rồi, nhưng không thể mất cả thể diện.

Thẩm Mặc đoán ra nguyên nhân xung đột tám phần là đám thị vệ mỉa mai hắn ăn bám ở phủ, nên nói:

- Lý huynh đứng lên đi, ta đang có chuyện muốn nhờ, mong huynh đồng ý.

Lý Thành Lương đứng dậy hỏi:

- Đại nhân có gì sai bảo?

- Chúng ta vào phòng nói chuyện.

Thẩm Mặc xoa xoa tay:

- Gió thổi ù ù ta lại chẳng có nội công.

- Mời đại nhân vào.

Lý Thành Lương vội vào phòng, bê bồn than, lại rót trà nóng cho y ủ tay.

Thẩm Mặc thấy tới giờ cơm, bảo gia đinh:

- Sai nhà bếp đưa một bàn rượu qua đây, ta và Lý huynh uống vào chén.

Lý Thành Lương có chút mất tự nhiên:

- Đại nhân thời gian quý báu.

- Không sao.

Thẩm Mặc xua tay:

- Nói ra ta làm chủ nhân chẳng ra gì, Lý huynh tới phủ cả tháng rồi chưa nói chuyện lần nào.

- Đại nhân bận việc, còn nhớ tới họ tại hạ đã phải cảm kích bất tận rồi.

Thẩm Mặc cười:

- Còn chưa hỏi quê quán Lý huynh ở đâu.

- Tại hạ Lý Thành Lương tự Nhữ Khế, người Thiết Lĩnh, Liêu Đông.

- Nhữ Khế huynh tới kinh thành làm gì thế?

Lý Thành Lương thở dài:

- Nói ra thì dài...

Lúc này thức ăn mang lên, hắn vừa uống rượu vừa kể cuộc đời mình.

Thì ra tổ phụ Lý Thành Lương là hào tộc Triều Tiên, năm Tuyên Đức đem người quy thuận Đại Minh, được phong chỉ huy thiêm sự. Khi truyền tới cha hắn Lý Kính, vì là người thanh liêm không học người khác cắn xét quân lương nên gia cảnh suy bại, tới lượt Lý Thành Lương tới kinh nhậm chức thay cha thì hết tiền lên kinh.

Thẩm Mặc không khỏi nhớ tới Thích Kế Quang, tao ngộ của hai người này thật giống nhau.

Lý Thành Lương làm được việc Thích Kế Quang không làm được, đó là hắn tham gia khoa cử, trúng được sinh viên. Tuy tú tài là cấp bậc công danh thấp nhất nhưng cũng là ngàn chọn một, trong gia đình võ nhân, có một tú tài tuyệt đối là sừng lân lông phượng.

Có điều đỗ tú tài cũng vô ích, muốn làm quan phải là cư nhân mới được, chỉ có thể dạy học kiếm cơm. Nhưng Thiết Linh nơi trẻ con sinh ra đã làm lính thì dạy ai? Cho nên Lý tú tài chẳng có chén cơm cố định.

Năm ngoái tuần án Lêu Đông thiêu mộ thư bạn, hắn có được công việc này mà không ai cạnh tranh. Thông qua thời gian tiếp xúc, tuần án nhận ra tài của hắn, chủ động bỏ tiền giúp hắn tiến kinh nhận quan chức.

Lý Thành tưởng đổi đời rồi, ai ngờ gặp đúng lúc triều đình khó khăn giảm biên chế, Lý Thành Lương chẳng có tiền tặng lễ, tổ lại là ngoại phiên, người ta không giảm hắn thì giảm ai.

Kết quả là tiền tiêu hết, không có cái ăn, thân nam nhi đường đường được Thẩm Mặc nhặt về như chó hoang.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch