Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1226: Tề gia (5)

Chương 1226: Tề gia (5)



Dịch: lanhdiendiemla.

Nguồn:

*

**

.vn

Bạn sẽ ủng hộ cho người dịch 10 Điểm khi đọc bài viết này:

*

**

.vn:

Sáng sớm, sau trận mưa thu, bầu trời trong vắt...

Thẩm Mặc và phu nhân rửa mặt xong ngồi bên bàn dùng bữa sáng, Nhu Nương vừa múc cháo cho hai người, vừa tranh thủ ăn... Mặc dù Nhược Hạm đã bảo bao lần việc này giao cho nha hoàn làm, nhưng Nhu Nương nhất định tự làm.

Thẩm Mặc ăn cháo, hỏi:

- Vì sao không thấy hai thằng tiểu tử tới ăn cơm.

Nhu Nương khẽ đáp:

- Đi học sáng rồi, xem ra vị Lý tiên sinh này có chút đạo hạnh.

Nhược Hạm uống sữa bò trang viên đưa tới:

- Chẳng biết vị tiên sinh này trụ được mấy ngày.

- Yên tâm, đảm bảo là lâu, Lý tiên sinh không phải là người thường, đảm bảo giải phóng được cho nàng.

- Mong là thế.

Nhược Hạm thở dài:

- Thiếp muốn đem chúng tặng cho người ta luôn rồi, nhưng đoán chừng chẳng ai muốn đem sói vào nhà.

- Nghe nàng nói kìa, coi con mình như sói.

Thẩm Mặc cười khổ, lảng sang chuyện khác:

- Chuyện hôm qua ta nói với nàng, nàng nghĩ thế nào?

- Muốn thiếp xuất sơn cũng được.

Nhược Hạm nhướng mày liễu lên:

- Nhưng chàng phải đảm bảo thiếp làm cái gì chàng cũng không được can dự, nếu không thiếp thà ở nhà chiều chồng dạy con cho bớt nếp nhăn.

Dư Dần nói hai năm qua chuyện tham ô sản nghiệp Thẩm Gia vô cùng nghiêm trọng, cho nên Thẩm Mặc về hỏi phu nhân, Nhược Hạm nói, dù nàng không quản chuyện nữa, nhưng thủ hạ ngày cũ đã tới kêu khổ liên miên rồi.

Kỳ thực khi Nhược Hạm mới buông tay, vì cơ chế kiện toàn, kiểm toán nghiêm khắc, nên sản nghiệp Thẩm gia vận hành trơn chu, chuyện tham ô cực ít. Nhưng hai năm qua, thân thích ở phía Thiệu Hưng tới, còn cả đại di phụ, tiểu cửu tử của di thái thái, được an bài làm quản sự các nơi, chuyện làm ăn bắt đầu mất kiểm soát.

Những kẻ đó không hiểu kinh doanh là gì, nhưng lại là cao thủ tham ô, khiến chuyện làm ăn tốt đẹp lụi bại cả, còn kéo cả người trước kia không dám làm bậy cũng hỏng theo, nếu không chấn chỉnh, chuyện làm ăn của Thẩm gia sẽ hỏng hết.

Xét thấy tình hình nghiêm trọng, Thẩm Mặc chỉ đành đồng ý với thê tử, nhưng phải biết nàng có tính toàn gì.

- Chuyện làm ăn kia cơ bản đã thối nát hết rồi.

Nhược Hạm cứ như không phải nói chuyện nhà mình, cười duyên dáng:

- Ý thiếp là, đóng cửa hết.

- Đóng cửa? Đó là tâm huyết của nàng cơ mà.

- Còn cách nào đâu, ai bảo tướng công người ta muốn kinh thế tế dân chứ?

Nhược Hạm ném cho y một cái lườm quyến rũ:

- Chút hi sinh có là gì?

Thẩm Mặc choàng tỉnh:

- Chẳng lẽ... Nàng sớm dự kiến được kết quả này?

Nhược Hạm che miệng cười, hiển nhiên rất đắc ý.

- Ha ha, ta coi thường phu nhân rồi.

Thẩm Mặc cũng cười lớn.

Kỳ thực sản nghiệp Thẩm gia từ không hóa có, đều do Nhược Hạm một tay gây dựng lên, cho dù nàng có ở xa ngàn dặm cũng có cách để theo dõi sát sao, há cho tiểu nhân làm loạn? Sở dĩ có cục diện hôm nay chỉ có một khả năng, là do nàng cố ý.

Vì sao Nhược Hạm lại trơ mặt nhìn tâm huyết của mình ngày một đi xuống, đó là vì bất đắc dĩ.

Trước tiên, Thẩm Mặc đã là thượng thư, dù vấn đề kinh tế không phải nguyên nhân căn bản khiến sĩ đồ hủy diệt, nhưng thường là thứ bị chính địch chọn để tiến hành đả kích.

Thẩm Mặc tuy thanh liêm, nhưng sản nghiệp quá lớn, khó tránh khỏi có kẻ nhòm ngó, Thẩm lão gia muốn an bài người, chưa từng tìm Thẩm Mặc, đều viết thư cho Nhược Hạm, làm con dâu sao có thể trái ý cha chồng.

Nhưng đưa những người này vào, nói không chừng khi nào đó bị người ta lợi dụng, mà tài sản thực sự của vợ chồng họ chẳng phải là công xưởng, vườn trà, hiệu lụa kia, mà là kinh tế tư bản không ai nhìn thấy được, cùng đội thuyền vũ trang trên biển khơi mênh mông...

Còn tài sản bề ngoài chiếm tỉ lệ rất nhỏ, biện pháp đơn giản nhất là xử lý hết những thứ bắt mắt đó.

Biện pháp tốt nhất đương nhiên là chuyển cho người khác, nhưng vì liên quan tới thể diện của Thẩm Hạ, nếu nói bán là bán thì Thẩm Hạ còn mặt múi nào ra đường?

Chỉ e trong nhà chẳng an lành, vợ chồng Thẩm Mặc mang ác danh hám tiền quên nghĩa, càng không thể bán lại cho bọn họ, nếu không những kẻ đó tiếp tục lấy danh nghĩa Thẩm Mặc làm bậy.

Miếng bánh thơm phức trong mắt người khác với phu thê họ Thẩm lại là củ khoai nóng giữ không được, vứt chẳng xong.

Nhưng Nhược Hạm mười ba tuổi đã vật lộn trên thương trường, đám người kia làm khó được nàng sao? Nàng cứ mặc cho bọn chúng tham ô, nhưng ghi chép hết lại, đợi thời khắc tinh sổ tung hết ra.

Tới khi đó những kẻ ấy sẽ sợ hãi đi tìm Thẩm Hạ xin xỏ, Thẩm Mặc sẽ ra mặt làm người tốt, nói chỉ cần trả lại tiền sẽ không truy cứu trách nhiệm. Thấy y dễ dãi như vậy, đám người kia chắc chắn khóc lóc nói không trả nổi... Ai dè Thẩm phu nhân đợi câu này của chúng.

Tiếp đó Thẩm Mặc vẫn ra vẻ nhân hậu, rộng lượng miễn trừ trách nhiệm cũng không bắt bọn chúng trả tiền, hình tượng Thẩm đại nhân càng thêm rực rỡ.

Nhược Hạm sẽ đứng ra nói việc kinh doanh thua lỗ quá lớn, đành bán sản nghiệp đi trả nợ, khẳng định đám người kia không dám mặt dày cản trở, càng không dám nói ta có tiền, bán cho ta.

Nhược Hạm sẽ khiến Thẩm gia triệt để tách biệt với công thương đất đai, giảm thiểu ẩn họa cho trượng phu.

Dùng giá nhỏ nhất đạt được tất cả mục đích, đó không chỉ bắt nguồn từ sự tinh minh của thương nhân, càng vì tình yêu của nàng với chồng đã hơn tất cả.

Hai phu thê đang nói chuyện, đột nhiên có tiếng bước chân gấp gáp rồi quản gia Thẩm Nghiêm hớt hải chạy tới:

- Lão gia phu nhân mau đi xem xem, vị tiên sinh mới tới đánh gãy tay hai công tử rồi.

"Á" chiếc đũa trong tay Nhược Hạm rơi xuống đất.

- Không cần om xòm.

Thẩm Mặc vẫn bình tĩnh:

- Lý tiên sinh đâu phải người không biết nặng nhẹ.

Nhược Hạm chẳng còn nghe được gì, hai mắt đó hoe, giọng nghèn nghẹn:

- Mau đưa ta đi xem.

Thẩm Nguyên vâng lời muốn dẫn phu nhân đi.

- Không được đi.

Thẩm Mặc quát.

- Lão gia, đó là cốt nhục của người...

Nhược Hạm nước mắt lã chã, nhưng vẫn đứng lại.

- Ta đã hứa với tiên sinh, tùy tiện quản giáo, tuyệt đối không can thiệp.

Thẩm Mặc nghiêm mặt lại.

- Hai đứa nó còn nhỏ, chẳng may có bề gì...

Nhược Hạm vừa lo vừa đau lòng.

- Đánh chết chúng nó ta cũng chấp nhận.

Thẩm Mặc quét mắt qua mọi người:

- Tất cả không được can thiệp, ai cố tình phạm vào, lập tức trục xuất khỏi gia môn.

Thấy lão gia thường ngày ôn hòa như biến thành người khác, tất cả im thin thít.

- Nếu chúng nó có làm sao thì chàng hối hận cả đời đi.

Y lấy ra uy nghiêm của gia trưởng, Nhược Hạm không dám làm trái, giận dữ nói xong bỏ đi.

Bữa cơm vậy là chẳng ăn tiếp được nữa, hạ nhân đưa mặt nhìn nhau, không biết phải làm sao?

- Thay quan phục cho ta.

Thẩm Mặc lau miệng nói:

- Thẩm Nguyên, chuẩn bị kiệu, lão gia tới nha môn.

Mọi người như nhận thánh chỉ, tíu tít bận rộn.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch