Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1287: Nội Các Đại Học Sĩ (5)

Chương 1287: Nội Các Đại Học Sĩ (5)




Dịch: lanhdiendiemla.

Cao Củng mắt trái dán thuốc cao, tỏ ra cáu kỉnh hơn thường ngày, vừa thấy Từ Giai liền quay mặt đi:

- Thủ phụ tới cười nhạo hạ quan à?

Ông ta ấm ức lắm, mình tốt bụng tới khuyên can lại bị vạ lây, đón nhận lửa giận của đám ngôn quan, chẳng lẽ do Từ Giai cố ý?

- Túc Khanh.

Từ Giai chân thành xin lỗi:

- Chung quy là ta bảo ông đi, cho nên ta có trách nhiệm, xin lỗi ông.

Cao Củng mới đỡ giận một chút, nhưng vẫn hầm hừ nói:

- Không dám, có điều ngài qua đây không phải là vì nói một câu xin lỗi chứ?

- Ha ha, không mời ta ngồi sao?

Mặc dù giọng điều hơi quá khích, nhưng Cao Củng không để mất lễ số, mời Từ Giai ngồi dùng trà.

Từ Giai ôn hòa nói:

- Túc Khanh này, chuyện nội các thêm người, ta còn chưa hỏi ý kiến của ông.

"Ông làm hết rồi còn hỏi làm gì." Cao Củng rủa thầm trong bụng, miệng nói:

- Đại học sĩ do đình thôi mà ra, ý kiến cá nhân có tác dụng gì?

- Ài, ý kiến của chúng ta vẫn rất quan trọng đấy. Theo ý Túc Khanh tiến cử ai thì thích hợp?

Cao Củng hiểu ngay, Từ Giai tới giao dịch với mình, cao tầng biến động, xưa nay có quy củ bất thành văn, không ai được độc chiếm hết chức vị. Dù có là Nghiêm Tung cũng phải để đám quan viên không nể nang mình như Từ Giai, Dương Bác, Cao Củng tồn tại, nếu không nói nhẹ thì phá hỏng quy củ, nói nặng là có lòng bất thần. Chỉ cần không phải muốn làm Tào Tháo thì chẳng ai chịu nổi ác danh này.

Từ Giai trước đó muốn cả hai học sinh của mình nhập các, hiển nhiên là phá hỏng quy củ, khiến đám Dương Bác, Cao Củng bất mãn, đó mới là nguyên nhân sâu xa Thẩm Trương bị đàn hặc.

Giờ Từ Giai đụng đầu vào tường, cuối cùng cũng phải chấp nhận quy củ, Cao Củng cười lạnh, nếu đình thôi bình thường có gì mà thảo luận? Hiển nhiên Từ Giai thấy cửa chính khó đi, muốn đi cửa sau rồi.

Cao Củng không nói ra vì nó đúng với nhu cầu của ông ta, liền nói luôn:

- Vậy hạ quan lớn gan tiến cử Trần Tùng Cốc, thời tiềm đế đã tận tâm vì bệ hạ, rất được bệ hạ tín nhiệm, nếu thủ phụ tiến cử người này, bệ hạ tất nhiên sẽ rất vui, càng cảm kích với thủ phủ thêm một phần.

"Tùng Cốc" là hiệu của lại bộ tả thị lang Trần Dĩ Cần, tuy tư giao với Cao Củng không nhiều, nhưng dù sao cũng cùng một chiến hào, về đối ngoại là nhất trí.

Cao Củng tiến cử Trần Dĩ Cẩn ẩn hàm ý lấy hoàng đế ép Từ Giai, hiện giờ học sinh của bọn ta ngồi trấn thiên hạ rồi, lão già ngươi biết điều một chút. Tuyệt hơn nữa, Trần Dĩ Cẩn điều kiện cực giống Trương Cư Chính, nếu phủ quyết, để xem Từ Giai dám mặt dày nói ra ba chữ "Trương Cư Chính" không.

Từ Giai sớm dự liệu được, liền sảng khoái đáp:

- Trần Dĩ Cẩn không tệ, cần mẫn ôn hòa, ta rất xem trọng hắn.

- Thực ra Trương Thái Nhạc cũng không tệ, so với Trần Tùng Cốc không phân cao thấp, thật khó chọn lựa.

Cao Củng có qua có lại.

- Vậy cúng tiến cử, nhân số nội các không quá cứng nhắc.

- Mời các lão đề nghị với hoàng thượng.

Cao Củng cười:

- Hạ quan ắt sẽ ủng hộ.

- Ông nên dâng tấu này là hơn, Thái Nhạc là học sinh của ta, ta nên tránh.

- Được, hạ quan nổ phát pháo đầu.

Cao Củng biết Từ Giai muốn mượn ảnh hưởng của mình với hoàng đế, thống khoái nói:

- Tới khi đó hoàng thượng hỏi tới, các lão hãy nói tốt cho họ vài câu nhé.

- Không vấn đề gì.

Đạt được hiệp nghị, Từ Giai về phòng mình, mặt tức thì âm trầm, cầm chén trà lên đập vỡ tan tành.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ba ngày sau, nội các đại học sĩ, lục bộ cửu khanh cùng thị lang các bộ tập trung ở Văn Uyên các tiến hành đình thôi, kết quả tuy có nhiều người đề danh, nhưng cuối cùng chỉ có một mình Thẩm Mặc vượt quá bán, tức là mỗi mình y vượt qua đình thôi.

Kết quả đưa lên Long Khánh đế, bất ngờ là thánh chỉ lại truyền xuống ba cái tên, Thẩm Mặc, Trần Dĩ Cần, Trương Cư Chính cùng nhập các.

Tin tức truyền ra, trong ngoài triều xôn xao, trước kia đã nói, muốn vào nội các phải qua ba ải, đầu tiên phải từng ở Hàn lâm viện, thứ hai do đại thần trong triều đình thôi, cuối cùng do hoàng đế định đoạt.

Muốn đường đường chính chính nhập các không thể thiếu một trong ba điều này.

Mặc dù đặc chỉ nhập các không phải chưa có tiền lệ, nhưng không phải hạng vô sỉ như Trương Thông, Từ Hữu Trinh thì không nhận sự bố thí này.

Trương Cư Chính, Trần Dĩ Cần có thanh danh tài học, đã qua hàn lâm viện, cơ sở quần chúng không tệ, chỉ cần thời gian là đường đường nhập các, cần gì phải vội nhất thời.

Dù sao chuyện năm sau các vị lão thần quay lại chỉ ít người cao tầng biết, nên đa số không hiểu, càng không chấp nhận phương thức này. Bọn họ cho rằng phải kiên quyết chống lại hành vi phá hỏng quy củ này. Nên đợi nội các và lục bộ dùng quyền phong bác phủ quyết thánh chỉ, nhưng chẳng ai nói gì, thánh chỉ thuận lợi ban bố, thành sắc lạnh không thể thay đổi.

Người thông minh nhìn ra có nhân vật lớn đứng sau, muốn kháng cự từ thượng tầng là không thể, nhưng họ không từ bỏ, liên tục tới hai nhà kia, hi vọng bọn họ cự tuyệt thánh chỉ.

Trương Cư Chính xưng bệnh từ khách, bọn họ xúi đồng hương hảo hữu của hắn lấy danh nghĩa thăm bệnh đi làm thuyết khách.

Bách quan sở dĩ nhiệt tình như thế chẳng phải có thù với họ Trương mà vì bọn họ chống đối với cách làm phá hỏng quy củ này, đạo lý rất đơn giản, một khi hoàng đế phá hỏng quy tắc, văn thần mất đi năng lực kiềm chế hoàng đế.

Lý Ấu Tư và Cảnh Định khác với số đông, bọn họ chỉ nhìn từ góc độ bằng hữu, không muốn Trương Cư Chính đi con đường tắt được không bằng mất này.

Trương Cư Chính trong lòng cũng chẳng dễ chịu, nếu có cách khác, hắn cần gì chấp nhận đặc chi này? Nhưng nếu như không nhận, lần sau chẳng biết tới ngày tháng năm nào, thậm chí vĩnh viễn không có cơ hội nữa. Năm sau các lão thần quay về, còn tới lượt hắn sao?

Hai vị hảo hữu đồng hương vẫn dốc lòng khuyên nhủ, Trương Cư Chính đành im lặng lắng nghe, may là hắn giả bệnh, mặt xoa phấn, không biết thái độ thế nào.

Hai người nói rát cổ bỏng hỏng mà hắn vẫn chẳng đáp lời, Lý Ấu Tư thở dài:

- Thái Nhạc, sau này huynh còn có cơ hội, đừng lún vào vũng bùn này.

Lý Ấu Tư hơn hắn 9 tuổi, quan hệ cực tốt, có thể dùng khẩu khí ấy nói chuyện.

Trương Cư Chính không thể giả chết được nữa, thở vắn than dài:

- Đây là thánh chỉ, nếu không nhận là kháng chỉ.

- Chỉ cần huynh kiếm lý do không nhận là được, ví dụ không gánh vác được trọng trách, hoàng thượng sẽ không trách tội, có trách thì tất cả đồng liêu cũng sẽ nói giúp huynh.

Lý Ấu Tư chẳng tán đầu, vì quan viên Đại Minh chẳng coi hoàng đế là thánh thần.

- Nhưng ta thấy mình có thể gánh vác được trọng trách.

Trương Cư Chính nói từng chữ một:

- Hai người coi ta là bằng hữu thì đừng khuyên nữa.

Trong phòng rơi vào yên lặng, hai vị thuyết khách biết hắn đã quyết, khuyên nữa chỉ tổn hại tình cảm. Cảnh Định thở dài:

- Đã thế thì Thái Nhạc huynh tự cân nhắc mà làm.

- Bọn ta cũng vì tốt cho huynh thôi, Kinh Châu ta địa linh nhân kiệt, huynh là người đứng đầu, bọn ta chỉ muốn huynh đi vững vàng một chút.

Lý Âu Tư không khuyên thêm:

- Có điều huynh nhập các làm tốt vài chuyện, ai còn nhớ huynh vào nội các bằng cách gì.

- Ta cũng nghĩ thế, ai quy định đình thôi hơn đặc chỉ một bậc? Tiến vào phải so năng lực, chỉ cần ta đủ mạnh, sẽ nhất định đi sau về trước.

Trương Cư Chính gật đầu:

- Thanh danh là thứ hư ảo, chỉ cần ta thành công, tất cả sẽ phải ca tụng ta.

Thấy vẻ mặt cố chấp đó, hai người kia nhìn nhau, đều thấy lo lắng trong mắt đối phương.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch