Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1389: Thẩm Vấn (2)

Chương 1389: Thẩm Vấn (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Nhưng làm cho Thẩm Mặc giật mình còn ở phía sau, Dư Dần nhỏ giọng bẩm báo:

- Trước khi đến vừa có được tin tức, người của chúng ta mở trộm ra mật hàm của Đô Sát viện gửi đến Sơn Đông, hiện Vương Đình Tướng lệnh cho thiêm đô ngự sử Vạn Luân, Sơn Đông tuần án Hồ Ngôn Thanh giữa đường thẩm vấn Hồ đại soái, cần phải hỏi ra khẩu cung!

Nói xong nhíu mày nói:

- Đây là một hành động khác thường, chứng minh ý đồ của bọn họ, không chỉ có Hồ Tông Hiến... Bọn họ cứ sốt ruột như vậy, hiển nhiên có liên quan với đại nhân trở về kinh, chỉ sợ ngài mới chính là mục tiêu đích thực của bọn họ!

- Không có thánh chỉ sao?

Phẫn nộ của Thẩm Mặc đã sớm ném trên Đại Vân Hà ngoài ngàn dặm, giờ phút này chỉ còn lại sự bình tĩnh làm cho người ta phát lạnh.

- Không có, bọn họ định tiên trảm hậu tấu.

Dư Dần nhẹ giọng nói.

- Người của Đông Xưởng có thể đồng ý.

Thẩm Mặc chưa nói xong liền ngậm miệng lại, động tác khác thường của Đông Xưởng lần này nhanh chóng lộ ra kỳ quái. Nếu thực sự có người muốn tính toán, Đông Xưởng bên kia khẳng định đã bố trí xong rồi.

- Bọn họ không dự đoán được chính là, đại nhân ngài sẽ trở về nhanh như vậy.

Dư Dần biết điều đổi đề tài nói:

- Cục diện kinh thành như vậy, còn có hy vọng quay trở lại, chỉ là... Hồ đại soái, tuyệt đối không thể bại lộ điều gì.

- Ân...

Thẩm Mặc chậm rãi gật đầu.

- Đại nhân, phải chuẩn bị tình huống xấu nhất..

Dư Dần trầm mặc trong giây lát, trong mắt lại hiện lên hung quang hiếm thấy.

Đôi mày của Thẩm Mặc dựng lên, tuy rằng Dư Dần nói được không đầu không đuôi, nhưng y hiểu được ý tứ của y, liên lụy giữa mình và Hồ Tông Hiến quá sâu, có nhiều sự việc không nói rõ được... Không cần nói cái khác, chỉ là lúc đầu cướp tàu chiến, thả Vương Trực cũng đủ để mình ăn đủ, nếu người sau quả thực đem bán đứng mình, sợ là Long Khánh hoàng đế cũng không bảo vệ được mình.

Thật ra lúc trước, Dư Dần đã từng đề nghị, thừa dịp Hồ Tông Hiến ở quê Long Xuyên nhàn rỗi, Thẩm Mặc âm thầm giết người diệt khẩu, nhưng mà Thẩm Mặc từ trước đến giờ không phải là người tâm địa ác độc, thứ hai, các văn thần võ tướng thủ hạ của y như Vương Dần, Trịnh Nhã Tằng, Thẩm Minh Thần, Đàm Luân, Thích Kế Quang, Lưu Hiển, thật ra đều là kế thừa từ chỗ Hồ Tông Hiến mà đến, chính mình làm việc qua cầu rút ván này, e rằng làm cho người ta phải sợ.

Thấy đại nhân trầm ngâm không nói, Dư Dần nghĩ đến y không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, trầm giọng phân giải nói:

- Đệ tử đầu tiên cũng chỉ là kinh ngạc, sao lần này trong ngoài phối hợp chặt chẽ như thế, mỗi một bước đều chặt chẽ hiệu suất cao như thế? Bây giờ nghĩ lại,hóa ra chúng ta rơi vào bẫy của người ta rắp tâm bày ra. Đầu tiên là mượn chuyện Nam Kinh, để cho đại nhân rời khỏi Bắc Kinh, tiếp theo lợi dụng ngôn quan và hoạn quan tranh đấu, trộn lẫn nước ao trong kinh thành. Đợi đến thiên thời địa lợi nhân hoà, mới tung ra bằng chứng đã sớm chuẩn bị... Tương Khánh hoàng đế bây giờ không phải là tiên đế, không lĩnh hội được cái khó của Hồ Tông Hiến, chỉ biết vì y giả tạo thánh chỉ mà phẫn nộ, lúc này đại nhân lại không ở kinh thành, không ai tài cán nói chuyện cho ông ấy, hoàng đế đương nhiên xuống chỉ bắt người.

- Đông Xưởng vừa được chỉ, lập tức giá thiếp về Huy Châu, một số đề kỵ đã sớm chờ ở đó, vừa nhận được giá thiếp, liền lập tức bắt người vào kinh... Nếu không tuyệt sẽ không chặt chẽ như thế. Dư Dần vẻ mặt âm trầm nói: "Hơn nữa người ta đã sớm chuẩn bị tay sau, đại nhân không trở về kinh trước, bọn họ sẽ đưa người đến Bắc Kinh thẩm vấn, nếu là đại nhân trở về kinh trước, bọn họ sẽ không trở về kinh, mà ở trên đường hỏi ra khẩu cung, như vậy cho dù đại nhân dọn dẹp được kinh thành này, bọn họ cũng có thể có được khẩu cung, đến lúc đó, ai có thể xử lý cho đại nhân?

Nói xong một hồi, quỳ một gối xuống trước mặt Thẩm Mặc nói:

- Đại nhân xưa nay nhân nghĩa, nhưng mà người làm đại sự không từ bất cứ việc xấu nào, phúc lợi của ngàn vạn người thân hệ ngài, hưng suy của đông nam đại nghiệp, không thể xử trí theo cảm tính, sẽ làm hỏng sự nghiệp suốt đời!

Chỉ là một bản khẩu cung, cho dù là từ trong miệng Hồ Tông Hiến hỏi ra, cũng không thể lật đổ Thẩm Mặc, nhưng điểm chết người ở chỗ, sẽ để cho con người sinh ra liên tưởng vô hạn, mặc dù các ngươi đã từng hợp mưu làm những việc to gan lớn mật, như vậy chỉ sợ Hồ Tông Hiến đã từng đã làm chuyện xấu, ngươi cũng không thể thiếu được. Trong chốc lát đã hủy diệt hình tượng mà Thẩm Mặc đã phải khổ sở giữ gìn. Đến lúc đó, không cần người đuổi, y cũng không còn mặt mũi nào ở thành Bắc Kinh.

- Đại nhân, mau quyết đoán đi!

Dư Dần kéo áo của Thẩm Mặc, khốn khổ cầu xin nói.

Thẩm Mặc thống khổ nhắm mắt lại.

Dư Dần cảm thấy mình hiểu được ý tứ của Thẩm Mặc, cái họa này chính mình phải gánh! Liền ôm quyền nói:

- Thuộc hạ đã đi quá giới hạn!

- Không cần"

Thẩm Mặc trầm ngâm hồi lâu, khoát tay chặn lại, mở mắt ra nói:

- Mượn tay của ngươi" nhưng chỉ là bịt tai trộm chuông thôi, sao có thể giấu được ngòi bút của sử gia?

Nói xong tựa hồ có chút tinh thần sa sút nói:

- Cho tới nay, ta có một nhược điểm, sau năm trăm năm, có một danh từ gọi là, bệnh ấu trĩ tả khuynh,... Toàn cho rằng đấu tranh chính trị có thể không cần tàn khốc như vậy.Đại nhân với quân tử chính trị của Bắc Tống hết sức sùng bái.

Dư Dần nhẹ giọng nói:

- Nhưng thời đại khác rồi, Thời đại bây giờ, về vườn không có nghĩa là kết thúc của chính trị thánh minh, chỉ có tiêu diệt hoàn toàn đối phương mới có thể ngăn chặn hậu hoạn... Cho dù đại nhân không nghĩ như vậy, nhưng người khác đều nghĩ như vậy, cho nên những chuyện ngài không muốn nhìn thấy, vẫn sẽ phát sinh.

- Ta biết rồi.

Thẩm Mặc chậm rãi gật đầu nói:

- Không nói gạt ngươi, thật ra từ sau khi biết tin Hồ Mặc Lâm bị bắt, cảm xúc của ta dao động rất lớn ở trên Vân Hà, nhiều năm qua chưa từng có thất thố. Thật ra không chỉ vì bản thân chuyện này, mà là bọn họ phá vỡ điểm mấu chốt của ta giống như ngươi nói, Quy tắc trò chơi hiện giờ của ta, người khác căn bản không cần quan tâm, chỉ là đem trói buộc chính mình.

Nói xong khóe miệng mang một vẻ giễu cợt cay nghiệt nói:

- Chỉ dựa vào bộ dáng này của ta,vẫn muốn người khác cũng phải tuân theo quy tắc của ta, thật sự là không biết lượng sức, Thói đời ngày sau, lòng người như thế.

Dư Dần đã sớm muốn khuyên can Thẩm Mặc, hiện tại thấy y có thể ý thức được, đương nhiên không thể tốt hơn:

- Đại nhân chỉ có thể bình tĩnh, sau đó lại từ từ giải quyết...

- Thôi, không có thời gian dây dưa.

Thẩm Mặc đeo giày vào, ở phía sau Dư Dần đứng vững nói:

- Vất vả ngươi tự mình đi một chuyến, nhưng không đến lúc vạn bất đắc dĩ, không được dùng hạ sách này.

Nói xong thởi một hơi thật mạnh nói:

- Nếu không hậu hoạn vô cùng...

- Vâng!

Dư Dần trịnh trọng gật đầu nói.

- Đứng lên đi.

Thẩm Mặc nhìn bóng dáng của vệ sĩ bên ngoài cửa sổ,thản nhiên nói:

- Nói những lời này, không cần có tâm lý gánh vác, ta thật sự tin tưởng ai, ngươi hẳn là biết rõ nhất.

- Vâng.

Dư Dần đứng lên, lập tức giống như được rót vào sức sống vô tận.

Vương Dần cũng tốt, Thẩm Minh Thần cũng thế, đều lấy danh sĩ tự khoe, mà phía sau có gia tộc rắc rối khó gỡ. Chỉ có chính mình, vốn dĩ hai bàn tay trắng, đều là đại nhân ban tặng, cũng chỉ có chính mình, có thể toàn tâm toàn ý lo lắng cho đại nhân, nguyện vì y lên núi đao, xuống biển lửa......

- Việc này không nên chậm trễ, ngươi lập tức đi đi.

Sau khi vứt bỏ gông xiềng áp đặt chính mình, Thẩm Mặc khôi phục lại quả quyết không thấy từ nhiều năm nay, từ trong ngực lấy ra một tín vật nói:

- Cầm lấy lệnh bài này, Ngươi có thể lệnh cho cẩm y vệ, thế lực của bọn họ vô cùng lớn mạnh, có thể giúp ngươi hoàn thành tất cả ý tưởng.

Tiếp nhận lệnh bài mềm mại kia vào trong tay, Dư Dần trong lòng kích động, đây là biểu hiện của đại nhân hoàn toàn tín nhiệm mình, không khỏi thân thiết nói:

- Vậy bước tiếp theo của đại nhân?

- Ta sẽ lập tức vào kinh, nếu bọn họ không theo trình tự của ta.

Thẩm Mặc thản nhiên nói:

- Lần này ta cũng sẽ không khách khí với bọn họ nữa, ta sẽ trực tiếp đi thỉnh thánh chỉ, đặc xá Hồ Tông Hiến, thật muốn xem xem, ai có thể làm khó dễ được ta?

Dư Dần trong lòng nghĩ: “Sớm nên như thế" rồi chắp tay cáo từ Thẩm Mặc:

- Đại nhân xin yên tâm, đệ tử sẽ làm bằng bất cứ giá nào, cũng để cho phiền toái này dừng ở cảnh nội Sơn Đông!"

Y biết rõ, vở diễn không diễn ra ở kinh thành, mà là ở Sơn Đông, ở chỗ Hồ Tông Hiến có thể phá vỡ âm mưu của người đối diện, còn phải xem hành động này của mình!

- Đi thôi...

Thẩm Mặc gật gật đầu, nhìn theo y rời đi.

Đợi sau khi Dư Dần đi khỏi, Thẩm Mặc dưới sự bảo vệ của đám vệ sĩ, phi nhanh về phía thành Bắc Kinh!

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch