Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1432: Tể Tướng Phẫn Nộ ( 1 )

Chương 1432: Tể Tướng Phẫn Nộ ( 1 )




Dịch: changshan

Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Cư Chính sau một đêm gây sức ép vừa mới ngủ được, liền bị một trận tiếng đập cửa dồn dập làm cho bừng tỉnh. Còn có một tiếng gọi rất nhỏ:

- Các Lão, Các Lão...

Y trong lòng có việc, lập tức liền tỉnh, nghe ra là tên đầy tớ Trương An, liền trầm giọng nói:

- Vào đi.

Đợi Trương An tiến vào, hắn đã mặc áo đứng dậy, mở rèm cửa trong phòng, vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Chuyện gì?

- Trong cung có tin rồi.

Trương An vừa đưa tờ giấy lên, vừa nhỏ giọng nói:

- Vừa mở cửa cung liền đưa lại đây.

Trương Cư Chính cầm lấy tờ giấy, chỉ thấy bên trên viết ngắn gọn "Mặc bảo thạch lộc, hứa thẩm mạnh đằng"! tám chữ vô cùng đơn giản này, lại làm cho Trương Cư Chính cảm thấy một trận thiên xoay địa chuyển, đỡ lấy bả vai Trương An đứng một hồi lâu, mới hồi phục tinh thần lại, mặt âm trầm nói:

- Chuẩn bị kiệu, xuất cung...

Kiệu rất nhanh ra khỏi cửa cung, chỉ đi không đến một chén trà, đã đi đến trước phủ Từ Giai.

Trải qua vô số lần đả kích, đối với việc Từ Giai có thể gặp mình hay không, trong lòng Trương Cư Chính rốt cuộc không để ý. Hắn chỉ hiểu rõ một điều, nếu lần này còn không thể đi vào, vậy chứng tỏ Từ Giai thật sự đã bỏ mình. Một khi không có Từ Giai che chở, kết cục của mình khẳng định sẽ vô cùng thê thảm...

Trương An muốn tiến lên gõ cửa, lại bị hắn quát bảo ngưng lại. Trương Cư Chính phân phó mở cửa kiệu ra, xuống kiệu. Trong ngõ nhỏ gió rất lớn, giống như lưỡi dao nhỏ quất vào người, hắn lại không hề có cảm giác, bình tĩnh đứng ở đó, mặt không chút thay đổi nhìn đại môn đóng chặt cửa của Từ phủ.

- Lão gia, bên ngoài lạnh lắm.

Trương An nhỏ giọng nói:

- Ngài đến bên trong kiệu chờ xem.

Hắn lo lắng lại chờ uổng công một chuyến, mời Trương Cư Chính ngồi ở bên trong kiệu, ngoài sự ấm áp ra, còn có ý tứ đỡ bị mất mặt.

- Không cần.

Trương Cư Chính chậm rãi nói:

- Các ngươi đều trở về đi.

- Gì?

Trương An há to mồm nói.

- Đều trở về, lập tức.

Trương Cư Chính vẻ mặt nghiêm nghị, vẻ nghiêm nghị không thể xâm phạm, làm cho đám người hầu không dám nhiều lời, đành phải cẩn thận mỗi bước nâng cỗ kiệu, ngoan ngoãn chạy lấy người.

Trước cửa Từ phủ, cả một con ngõ nhỏ, chỉ có một mình bóng dáng của Trương Cư Chính, có vẻ cô đơn như vậy, rồi lại kiên quyết như vậy... Lần này ta quả thật thua hoàn toàn, nhưng ta không thể cứ bỏ qua như vậy, nếu không chờ đợi mấy chục năm của mình, sẽ thành trò cười; Đầy bụng tài hoa, cũng không ai có thể biết được; kế hoạch lớn chí lớn trong lồng ngực, càng là ba hoa phét lác không đáng giá một đồng. Nếu thật sự là như vậy, còn không bằng đã chết.

Vô luận như thế nào, chỉ cần chính mình còn có cơ hội trong nội các, chẳng sợ sau khi qua được cửa ải này, lại ngủ đông mười năm, hai mươi năm, sẽ đợi đến giờ khắc lật bàn! Hắn đã hạ quyết tâm, nếu Từ Giai không mở cửa, liền quỳ không dậy, cho nên mới đuổi thuộc hạ của mình về. Về chuyện làm như vậy có thể bị chê cười hay không, hắn đã không thèm để ý...

Sau khi chuẩn bị xong tâm lý, Trương Cư Chính chậm rãi bước trên bậc thang cao cao của Tướng phủ, gõ cánh cửa lạnh như băng kia: "Cốc cốc cốc..."

- Ai đó?

Truyền đến giọng hung ác của người gác cổng:

- Nếu là khách tới thăm xin mời quay về, Tướng gia nhà ta không tiếp khách.

Trương Cư Chính khóe miệng co rúm một chút, nhưng vẫn dùng giọng kiên định mà nhẹ nhàng hồi đáp:

- Mời thông báo cho sư phụ một tiếng, đệ tử Trương Cư Chính đến vấn an, chẳng biết có được gặp không...

- Hóa ra là Trương các lão...

Bên trong truyền ra giọng nói rõ ràng không giống với vài lần trước:

- Tướng gia nhà ta đã phân phó, người khác không gặp, nhưng ngài thì ngoại lệ.

Lời còn chưa dứt, có tiếng kít kít, cửa phủ mở ra...

Nhìn thấy đại môn Từ phủ mà mình cầu mãi mấy ngày, mới được bước vào đang chậm rãi mở ra, vẻ mặt Trương Cư Chính vô cùng phức tạp, như trút được gánh nặng, có chút âm thầm mừng vui, nhưng nhiều hơn cũng là sự sỉ nhục thật sâu... Niều ngày bị cự tuyệt ở ngoài cửa, đã làm tổn thương nghiêm trọng lòng cao ngạo mà tự ti của hắn.

Nhưng khi đối diện với người trong Từ phủ, hắn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh và cao quý ngày xưa.

Người trong Từ phủ cũng khôi phục lại vẻ tôn kính với hắn như xưa, một đường cung nghênh, dẫn hắn tới thư phòng của Từ Giai. Sau đó những người hầu đều lui ra, trả lại không gian cho thầy trò mật đàm.

Ngày hôm nay Từ Giai không mặc đạo bào, không ngồi ở chiếc ghế mà bình thường vẫn ngồi. Mà mặc yến phục nhất phẩm, ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, một tay cầm một quyển sách đang đọc. Ánh nắng mặt trời vàng rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người ông, làm cho Từ các lão có tinh thần hơn nhiều so với bình thường. Nhìn kỹ lại, hôm nay tinh thần của ông, còn lộ ra một vẻ uy nghi sát khí bình thường chưa bao giờ hiển lộ uy, tướng thể, tướng tôn, tướng uy, đều là Trương Cư Chính từ nhiều năm nay, nhìn thấy một lần mạnh nhất.

Vừa vào thư phòng, vẻ mặt Trương Cư Chính cũng trở nên vô cùng kính cẩn, vô cùng túc mục ở trước ghế ngồi của Từ Giai bái tam bái, liền không kêu một tiếng quỳ gối ở đó.

Từ Giai không nhìn hắn, còn đang chuyên chú đọc sách.

Trương Cư Chính cũng không lên tiếng, liền lẳng lặng quỳ như vậy.

- Vi sư đọc《 hàn xương lê tập 》

Từ Giai lên tiếng nói:

- Nhưng với Xương Lê tiên sinh, sinh ra rất nhiều cảm giác đồng bệnh tương liên... Thúc đại thông minh tuyệt đỉnh, có biết vi sư xem là tập nào không?

Trương Cư Chính trong lòng rúng động, liền biết tám phần là《 tế thập nhị lang văn 》, nhưng lời này tuyệt đối không thể nói ra. Phục lão phục lão, mình nói thế nào cũng được, người bên ngoài nói một tiếng, chính là mạo phạm thiên đại.

- Xem ra ngươi đã đoán được, không có gì phải kiêng dè.

Từ Giai hạ sách xuống, hơi nhắm mắt nói:

- Vi sư kiểm tra ngươi một chút, sáu câu sau của quyển "Ngô tự kim niên lai", xem xem còn nhớ không?

Trương Cư Chính từ nhỏ đã có tiếng là thần đồng, người thiên tư dĩnh ngộ rất nhiều, tuy rằng nhiều năm không ôn tập văn chương của Hàn Thoái Chi, nhưng vẫn lập tức nghĩ đến sáu câu kia. Nhưng hắn tâm cơ sâu nặng, phàm là đăm chiêu suy nghĩ, đều phải ở trong lòng nghĩ qua một lần mới có thể nói ra. Trong lúc suy nghĩ, liền thể hội thâm ý của Từ Giai để cho mình thuộc sáu câu này.

- Đọc...

Từ Giai hôm nay rất uy nghiêm, tăng thêm ngữ khí thúc giục nói.

Trương Cư Chính liền thở sâu đọc lên:

- Ngô tự kim niên lai, thương thương giả hoặc hóa nhi vị bạch hĩ. động dao giả hoặc thoát nhi lạc hĩ. Mao huyết mục ích suy, chí khí nhật ích ngạo... Kỷ hà, kỷ hà...

- Kỷ hà bất tòng nhữ nhi tử dã!

Giọng củaTừ Giai lạnh đến ghê người, gằn từng tiếng giống như lưỡi dao sắc bén cắm ở trên người Trương Cư Chính.

Tròng mắt của Trương Cư Chính nhất thời đỏ lên, chỉ có thể cúi đầu thấp xuống.

- Ngẩng đầu lên!

Giọng uy nghiêm của Từ Giai:

- Còn chưa tới lúc khóc tang cho ta, lại nói lão phu có đứa con, cũng không cần ngươi phải khóc tang cho ta!

Lời nói này, Trương Cư Chính chỉ có thể ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, giọng nghẹn ngào nói:

- Sư tướng nói rất đúng, đệ tử toàn gây cho ngài phiền toái, thật sự không đáng làm người!


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch