Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1470: Hội Diện (4)

Chương 1470: Hội Diện (4)




Dịch: changshan

Đêm qua gió lạnh vù vù, mưa đổ xuống mang tới cho người ta cảm giác tàn đông chưa hết. Nhưng hôm nay mở mắt ra đứng dậy nhìn xa, Thẩm Mặc liền bị cảnh đẹp sơn cốc làm choáng ngợp.

Dường như có gió xuân lướt qua, chỉ trong một đêm, ruộn khắp sơn cốc tưng bừng nở hoa, đứng trên cao có thể thấy mảng màu vàng khắp nơi.

Vì có hai con sông điểm xuyết, đồng hoa trải ngút tầm mắt đó có thể phần ôn nhu, thâm chút linh khí. Tuyệt hơn nữa vì vừa có mưa xuống, nên làn sương khói bao phủ cảnh qua, nhìn về thông trang trong ruộng hoa, thấy tường phấn ngói đỏ mông mông lung lung, cảnh đẹp trước mắt càng thêm tình thơ ý họa...

- Đẹp, cảnh xuân vô biên tràn Kim Lăng, Thần Châu vạn dặm muôn tú cảnh.

Trải qua ba ngày bên mộ, Thẩm Mặc đã chiến thắng được tâm tình xấu áy náy, buồn chén, mệt mọi luôn quấn lấy y từ mùa đông.

Có một dạo, Thẩm Mặc sinh hoài nghi sâu sắc, vì thoát khỏi nguy cơ chính trị, hắn bỏ mặc Hồ Tôn Hiến thấy chết không cứu, có thể nói bất nghĩa với bằng hữu.

Vì rời đi ngọn núi lớn áp trên người, y cầu cứu hoàng quyền, cuối cùng lợi dụng hoàng quyền kết liễu sinh mạng chính trị của sư phụ.

Như thế y có khác gì cái đám bị xưng là gian nịnh?

Vừa mới gặp phải khó khăn không thể khắc phục, y liền lộ ra nguyên hình xấu xa tham sống sợ chết, không từ thủ đoạn.

Người như vậy có xứng gánh vác sữ mệnh thần thánh không?

Thẩm Mặc hết sức hoài nghi.

Nếu không muốn để cái chết của Hồ Tôn Hiến trở thành vô nghĩa, nếu không muốn bị kéo đổ bởi âm mưu quỷ kế của đám người kia, y phải tự bước ra từ âm u trước. Vì thế trong ba ngày trên Thiên Mã Sơn, Thẩm Mặc đối diện với bia mộ Hồ Tôn Hiến, xem lại bản thân...

Đương nhiên y có thể an ủi bản thân, nhưng thủ đoạn kia chỉ là để thực hiện hoài bão trong lòng. Nhưng ai đảm bảo được bản thân liệu có bất tri bất giác rơi vào vòng tranh đoạt không thể rứt mình ra được hay không?

Đó là hiện thực rất có thể xảy ra, người trẻ tuổi mới vào sĩ đồ đền mang lý tưởng cao vời, phẩm đức thánh khiết, hành động đúng giáo huấn của thánh nhân. Thế nhưng năm tháng thoi đưa, hai mươi năm sau nhìn lại, đa số thành tiểu nhân, quốc tặc, sâu mọt, ngoài thì toàn nhân nghĩa đạo đức, bên trong thối tha nhơ nhớp.

Nghiêm Tung chẳng phải là ví dụ tốt nhất đó sao?

Nghi vấn này không giải quyết, y làm sao tự tin khiêu chiến cả thế giới?

Suy nghĩ hai ngày trời, Thẩm Mặc không có chút thu hoạch nào. Tới ngày thứ ba mưa xuống, nước rửa sạch bia mộ của Hồ Tôn Hiến, bất kể mưa lớn thế nào, đều không thể lưu lại trên tấm bia trơn nhẵn, càng không thể che đựa bia văn.

Ngây ra nhìn cảnh chừng như rất tầm thường đó, Thẩm Mặc như lão tăng nhập định, đứng trước bia mộ cả đêm, hôm sau trời sáng, khóe miệng nở ra nụ cười, tất cả gánh nặng đều được gạt bỏ.

Không phải y không áy náy nữa, mà không còn bị áy náy ràng buộc nữa.

Trên Thiên Mã Sơn, y ngộ ra được thiện cơ của Lục Tổ Tuệ..

Bồ-đề bổn vô thọ

Minh kính diệc phi đài;

Bản lai vô nhất vật,

Hà xứ nhạ trần ai?

Dịch nghĩa:

Bồ-đề vốn không cây

Gương sáng cũng không đài

Xưa nay không một vật

Nơi nào bụi bám đây!?

Chỉ là Phật gia chú trọng xuất thế, nếu đặt mình ngoài cuộc, giữ trái tim thuần mỹ, tất nhiên không có phiền não. Nhưng y phải nhập thế, càng phải cứu thế, làm sao mà thuần mỹ được.

Y hoài nghi, phải chăng như Phật Tổ nói, ta không vào địa ngục thì ai vào? Chỉ có vứt bỏ hoàn toàn lòng riêng, lấy lòng dân tộc làm lòng mình, mới có thể trở nên cao quý, không bị bất kỳ thủ đoạn tà ác nào vấy bẩn...

Duy thiên hạ chí thành vi năng tận kỳ tính. Năng tận kỳ tính tắc năng tận nhân chi tính. Năng tận nhân chi tính, tắc năng tận vật chi tính. Năng tận vật chi tính, tắc khả dĩ tán Thiên địa chi hóa dục. Khả dĩ tán Thiên địa chi hóa dục, tắc khả dĩ dữ Thiên địa tham hĩ.

Chỉ những bậc chí thánh trong thiên hạ, mới phát huy vẹn cả tính nhân loài. Tận thiện mình rồi cải thiện mọi người, c ải thiện người, rồi tác thành muôn vật. Tác thành cho quần sinh trong trời đất là giúp đất trời dinh dưỡng sinh linh. Giúp đất trời trong công cuộc dưỡng sinh, nghiễm nhiên sẽ được cùng đất trời tham tán

TRUNG DUNG TÂN KHẢO == lấy nguồn: http://nhantu.net/TonGiao/TrungDungTanKhao/TD222.htm

Một sự thông, vạn sự thông, chớp mắt y đã hiểu đạo của nho gia.

Cảm giác này mỹ diệu không sao tả siêt, giống như cả thế giới từ nay trong mắt ngươi không còn bí mật gì nữa, vì nó đã nằm gọn trong lòng của ngươi.

Tất cả hoang mang bối rồi không còn đáng nói tới nữa, vì ‘thử tâm quang minh, diệc phục hà ngôn? ’

Đó là lời di huấn trước khi lâm chung của sư tổ Dương Minh, lúc này Thẩm Mặc đã thực sự hiểu thế nào gọi là thánh hiền, đó gọi là đốn ngộ.

Ngộ đã ngộ rồi, không cần nói nhiều.

Từ nay trở đi tri hành hợp nhất, đạm bạc vinh nhục, vững như bàn thạch...

Mặc dù Thẩm Mặc còn xa mới có thể gọi là thánh hiền, nhưng y tìm được con đường của thánh hiền, chỉ cần tiếp tục đi tới, dù thành hay bại, chỉ cần không rời khỏi con đường của mình, cuối cùng ắt sẽ thành một vị thánh hiền.

Khi y từ trên Thiên Mã Sơn xuống, mặc dù đã ba ngày không chợp mắt, nhưng toàn thân từ trên xuống dưới nhẹ nhỏm, sự siêu thoát đó làm Thẩm Kinh đợi y ba ngày ở dưới núi phải kinh ngạc.

- Sao, mấy năm không gặp quên mất ta trông thể nào rồi à?

Thẩm Mặc cười thân thiết:

- Ngươi thì chẳng thay đổi gì.

- Sao lại không thay đổi.

Thẩm Kinh cười hăng hắc:

- Râu đã cả đống, cười một cái mặt đầy nếp nhăm rồi.

- Đúng thế, nói ra ngươi cũng đã 35 rồi, sắp bế cháu rồi chứ?

- Đâu nhanh thế, bọn nhỏ mới chỉ biết trêu ghẹo tiểu nha hoàn thôi..

- Giỏi.

Thẩm Mặc vỗ bả vai đầy thịt của đường huynh:

- Mấy năm qua trở nên bệ vệ quá nhỉ.

- Đại học sĩ đúng là biết nói truyện.

Thẩm Kinh cười khổ:

- Béo thì nói là béo, còn gọi là bệ vệ.

- Làm quan mà, có chút thịt mới tốt.

Thẩm Mặc chỉ ruộng hoa phía trước:

- Há có thể để cảnh đẹp uống phí? Đi, đi nào.

Vừa mới mua xuống, tất nhiên đường lầy lội bùn đất, mà hắn tới gặp Thẩm Mặc, y phục nên từ đầu tới chân mới tinh, tốn 200 lượng.

Nhưng còn chưa kịp nói gì, đã thấy Thẩm Mặc chắp tay đủng đỉnh đi tới ruộng hoa, chẳng hề bận tâm dưới chân thế nào.

Hết cách, Thẩm đại quan nhân đành liều mình bồi quân tử thôi.

Hít thở hương hoa mới nở, Thẩm Mặc cảm thấy hết sức khoan khoái, vừa thưởng thức cảnh đẹp say lòng, vừa hỏi chuyện cuộc sống của Thẩm Kinh, như:

- Nghe nói năm kia ngươi lại cưới hai vị di thái thái?

Thẩm Mặc nhìn tên sắc quỷ khẩu vị kỳ quái:

- Lại là người nước nào thế.

Quả nhiên Thẩm Kinh không làm y thất vọng:

- Một Xiêm La, một Đại Thực.

Đại Thực: Vùng Ả Rập.

- Ngươi định lập thôn địa cầu à?

Lần này tới Thẩm Mặc cười khổ:

- Đây là nàng thứ tám hay thứ chín rồi? Còn toàn là nữ nhân ngoại quốc như lang như hổ, chịu nổi không? Cẩn thận ngày nào đó chết trên bụng bạn bè quốc tế.

- Ta cũng tiết chế lắm rồi, chỉ cần tâm nguyện nhiều năm hoàn thành, đao thương vào kho, chim mỏi về rừng, không chiêu hiền nạp sĩ nữa.

Có thể thấy những năm qua học vấn Thẩm Kinh tốt hơn rất nhiều.

- Tâm nguyện gì?

- Đúng là quý nhân hay quên.

Thẩm Kinh cười trơ trẽn:

- Thập toàn thập mỹ.

- Ồ, thập mỹ thì ta hiểu, nhưng thập toàn là gì?

- Thế mà không hiếu, cha cố Sa nói với ta, trên đời này có mười mấy loại chủng tộc, có màu da khác nhau, văn hóa khác nhau, sức hấp dẫn khác nhau.

Thẩm Kinh nuốt nước bọt:

- Cái cuối là ta tự tổng kết.

Thẩm Mặc cười ha hả:

- Ta đang bảo, Sa Vật Lược biến thành dâm tăng từ khi nào thế?

- Từ đó trở đi, ta lập chí hướng, kiếp này phải lấy được hết mỹ nữ các tộc về nhà. Có điều về sau biết điều này không hiện thực, riêng đủ loại ngôn ngữ đủ làm phiền chết rồi, cho nên ta chỉ cần đủ 10 quốc gia là ta thỏa mãn.

Thẩm Mặc cười mắt:

- Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, phí của trời.

- Sao ngươi biết.

Thẩm Kinh gật đầu:

- Đúng là trừ Thái Thái Tử, ta ăn mà vô vị, bỏ thì lại tiếc.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch