Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1492: Thời Gian Không Đợi Ta (1)

Chương 1492: Thời Gian Không Đợi Ta (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Dù sao Cao Củng là con cháu dòng dõi thi thư, vốn tử chửi người hữu hạn, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy câu, kẻ bị chửi lại im re, nên bản thân mất hứng trước, nói:

- Ngẩng đầu lên, cho ta xem cái mặt các ngươi.

Hai tên run run ngẩng đầu lên, mặt mày đầy nước mắt nước mũi, đem bi thương đâu khổ và hối hận xấu hổ thể hiện tới cùng cực.

Nếu là cao thủ như Từ Giai, Dương Bác và Thẩm Mặc, hay là tiểu cao thủ như Trương Cư Chính cũng không bị mánh vặt của bọn chúng làm mê hoặc... Đường đường là là quan lớn tam phẩm, người ta cũng đâu chọc đít các ngươi, cần gì đau đớn thành như thế.

Nhưng chiêu số này dùng với Cao Củng lại được, thấy hai tên đúng là có ý hối hận, lửa giận trong lòng ông ta tan đi ba phần:

- Năm xưa hắt nước theo mưa hẳn không ngờ có ngày hôm nay hả?

Nhớ tới chuyện cũ, tà hỏa trong lòng Cao Củng lại bốc lên, nhìn hai tên như muốn ăn thịt, cứ như bọn chúng trả lời không vừa lòng là lập tức xông tới xé nát.

- Các lão, chúng tôi làm thế đúng là khiến người ta khinh bỉ.

Lưu Thế Càn dập đầu nói:

- Nhưng tình hình khi đó cả triều đều như vậy, thêm hay bớt hai người chúng tôi, đều không ảnh hưởng gì tới đại cục...

- Nhưng chúng tôi làm thế có thể bảo tồn thực lực, đợi ngài về...

Từ Dương Chính tiếp lời.

- Đúng thế ạ, đó chỉ là kế quyền biến thôi.

Một tên hát một tên phụ họa, Cao Củng bực mình thô bạo cắt ngang:

- Bất đắc dĩ? Sao Ngụy Học Tăng và Vương Hi Liệt không bị bọn chúng bức tử?

- Đó là vì các lão rớt đài quá nhanh.

Từ Dưỡng Chính vô sỉ nói:

- Bọn chúng đã ép ngài và Quách các lão đi rồi, thế nào cũng phải trì hoãn một chút mới động thủ tiếp.

- Ngài phải tin chúng tôi.

Lưu Thế Càn nói hết sức tội nghiệp.

- Mặc dù chúng tôi có lỗi với ngài, nhưng lòng ngày với ngài là lòng trung...

Cao Củng hừ một tiếng:

- Rắm chó, chúng ta là quân thần hay chủ tớ mà nói tới chữ trung?

Nói thì nói thế, nhưng mặt hòa hoãn hơn, cây đổ đàn khỉ tan, chẳng thể bắt người khác chết cùng mình.

Hai tên thấy tình thế chuyển biến tốt, thầm nghĩ:" Quả nhiên chỉ thích mềm không thích cứng", vì thế tự tin hẳn, càng dùng lời lễ hạ mình biểu đạt áy náy và trung thành.

Cao Củng nghe tới bực mình, chửi:

- Hai thằng hèn...

Liền bước qua hai tên.

Bị chửi là hèn, hên tên Từ Lưu đúng là lòng như hoa nở, dù là bị chửi, nhưng hiển nhiên là hơn "rùa" nhiều..

Người ở ngoài tiền sảnh thấp thỏm, hả hê đợi kết quả thấy Cao các lão hầm hầm đi ra, còn hai tên Từ Lưu theo sát gót, cố kiếm lời để nói:

- Các lão cẩn thận dưới chân...

Hiển nhiên là làm cho người ta xem.

Cao Củng dù không để ý tới bọn chúng, nhưng cũng chẳng tỏ ra phản cảm, nói với mọi người:

- Các vị đợi lâu rồi.

Rượu thịt đã chuẩn bị xong, Cao Củng ngồi xuống, liền được đưa lên, mọi người tất nhiên chúc rượu, nói lời vui vẻ, Cao Củng hứng trí rất cao, uống liền mười mấy chén, cả Từ Dưỡng Chính mới rượu cũng chỉ lạnh nhạt nhìn một cái rồi uống.

Vì phải về kinh trước khi đóng cửa thành, nên không ai dám quá chén, đợi tới khi vào kinh thành rồi mới làm bữa tiệc lớn.

Ăn uống qua loa, tới giờ múi, đại đội nhân mã xúm quanh Cao Củng, cùng rời khỏi đại sảnh. Cẩm Y vệ đã nai nịt gọn gàng đợi đại giá Cao các lão.

Cũng chẳng biết là quá đắc ý hay là rượu bốc lên đầu, Cao Củng cướp lấy giây cương một thị vệ bên cạnh, nói:

- Ngươi lên ngồi xe.

Rồi nhảy lên ngựa phóng đi trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương.

Đợi mọi người tỉnh lại thì ông ta đã rời khỏi Kinh Nam dịch.

- Mau đuổi theo.

Vì thế người lên ngựa, người lên xe, cuống cuồng đuổi theo.

Kỵ thuật của Cao Củng không kém, thúc ngựa chạy rất xa, hưởng thụ khoái cảm tung vó rong ruổi trên thảo nguyên Hoa Bắc, ngay cả con ngựa phía dưới cung khoan khoái phi như bay.

Lão phu liễu phát thiếu niên cuồng,

Tả khiên hoàng,

Hữu kình thương,

Cẩm mạo điêu cầu,

Thiên kỵ quyển bình cương.

Vị báo khuynh thành tùy thái thú,

Thân xạ hổ,

Khán Tôn lang.

Tửu hàm hung đởm thượng khai trương,

Mấn vi sương,

Hựu hà phương?

Trì tiết Vân Trung,

Hà nhật khiển Phùng Đường?

Hội vãn điêu cung như mãn nguyệt,

Tây bắc vọng,

Xạ Thiên Lang.

Già này nổi tính trẻ ngông cuồng,

Giắt chó vàng,

Mang chim ưng,

Mũ gấm áo cừu,

Thúc ngựa ruổi bãi bằng

Đáp lại cả thành theo quan phủ,

Tay bắn hổ,

Vẻ kiêu hùng.

Rượu say gan dạ chính đang hăng,

Tóc đốm sương,

Truyện coi thường.

Ra sứ Vân Trung,

Ngày nào sai đến Phùng Đường?

Cung cứng co lên như vàng nguyệt,

Miền Tây Bắc,

Bắn sao Lang.

Giang Thành Tử - Tô Thức - Dịch Nguyễn Xuân Tảo.

Cao Củng cứ thế sảng khoái một mình một ngựa bất chấp tất cả phóng ngựa tới thẳng dưới thành Bắc Kinh nguy nga.

Binh sĩ thủ thành thấ có người phóng ngựa tới, xa xa thấy khỏi bụi cuồn cuộn, không khỏi liên tưởng:" Chẳng lẽ Thát Đát lại tới? Sao chẳng có chút dấu hiệu nào?"

Nhưng chẳng ai dám sơ xuất, gõ chuông cảnh báo, đóng cổng thành làm bách tính hoảng loạn chen lấn nhau, cửa thành nhất thời không sao đóng được.

Nhìn thấy cảnh hỗn loạn Cao Củng vô cùng xấu hổ, giờ ông ta mới nhớ ra ngoại trừ tín sứ thập vạn hỏa cấp, trong vòng 30 dặm quanh cổng thành, không một ai được phép phóng ngựa. Định đi tới giải thích thì thấy cung nỏ nhô ra khỏi ụ thành, đoán chừng mình còn dám tiến tới sẽ bị bắn thành nhím luôn.

Lúc này người phía sau cũng đã đuổi tới, đợi bụi tan đi, thủ quân trên thành nhìn rõ, ối mẹ ơi, đội nhân mã này ghê quá... Có Cẩm Y vệ, có quan cao, có thị vệ, tất cả xúm quanh một ông già, chẳng biết là thân phận gì.

Ít nhất cũng khiến bọn họ buông lỏng cảnh giác, đầu lĩnh Cẩm Y vệ thúc ngựa xông tới, chỉ lên tường thành cười mắng:

- Lưu Đại Mã, hoảng hốt cái gì, còn không mau mau mở cửa thành.

- Chu choa, tưởng là ai, ra là Chu đại ca.

Lưu Đại Mã thấy tình huống nguy hiểm, định lén lút trốn đi, lúc này mới ngượng ngùng thò đầu ra, cười:

- Huynh đệ mang chức trách trên mình, lượng thứ lượng thứ.

- Đừng rườm lời, mau mở cửa thành.

Đầu lĩnh đó là người lão luyện, không để lộ thân phận của Cao Củng.

- Dạ, dạ..

Lưu Đại Mã thấy họ Chu dẫn đội rời thành, biết đi đón sư phụ hoàng đế về, vội lệnh mở cửa.

Chuyện vừa rồi làm Cao Củng có chút mất mặt, cho nên không còn cảm giác lâng lâng nữa, nghiêm mặt thúc ngựa vào thành.

Nhưng không ảnh hưởng tới quan viên bị tiếng chuông cảnh báo làm hoảng sợ, khi biết Cao Râu Rậm vệ, lẩm bẩm:" Con bà nó, có tới mức phải đánh chuông cảnh báo không, còn chê bản thân chưa đủ đáng sợ à?"

Có điều những lời này không truyền được tới tai Cao Củng, vì ông ta mới tới kinh thành đã được thái giám mời vào cung, Long Khánh muốn đích thân tẩy trần cho hắn.

Quân thần sư đồ chia cách hơn một năm có thể nói là ngày đêm tưởng nhớ, lúc này gặp lại tay bắt nước mắt rơi, trong bữa tiệc Long Khánh liên tục nâng chén, nói sư phụ đi mình đau lòng ra sao, quốc sự khó khăn thế nào, sau đó vui mừng nói:

- Có điều sư phụ về, trẫm có thể kê cao gối ngủ kỹ rồi.

Cao Củng luôn miệng xưng không dám, nhưng mặt không giấu được vẻ đắc ý, làm mấy vị đại học sĩ hoàng đế gọi tới ăn thấy vô vị.

Cao Củng chẳng bận tâm, Long Khánh không phát hiện, tửu yếu tiến hành trong không khí quai quái, tới tận khi có người không nhịn nổi, kính rượu nói:

- Trung Huyền lần này quay lại đúng là đáng mừng, vi huynh chúc lão đệ lập nên đại nghiệp.

Cả nội các thậm chí cả Đại Minh, chỉ một người dám nói thế với Cao Củng.

Cao Củng nhiều năm rồi mới nghe thấy có người gọi mình như thế, ngớ ra một lúc mới nhớ Trung Huyền là tên mình, lại nghe ông ta xưng "vi huynh", sắc mặt khó coi:

- Cao mỗ ở nội các chẳng qua ngồi ghế cuối, nếu nói tới lập nên đại nghiệp phải là Triệu huynh, đâu đến lượt bản nhân.

Tới ngay cả hoàng đế cũng nghe ra mùi thuốc súng giữa hai bên, cười giảng hòa:

- Tục ngữ nói, chung tay đoàn kết, chém đứt cả vàng, hai vị sau này phải thân cận hơn nhé.

Ngại thể diện của hoàng đế, hai người đều hừ một tiếng không nói.

Nhưng không khí bữa tiệc nặng nề, dần dần hoàng đế cũng mất hứng, nói mệt rồi, thế là tan tiệc.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch