Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1497: Thần Cản Giết Thần (3)

Chương 1497: Thần Cản Giết Thần (3)




Dịch: lanhdiendiemla.

Đúng thế, về điểm này y không nói thực với đại gia tộc, đại quan ở đông nam. Những người đó chỉ có được tin tức là, Cao Củng là lá chắn dư luận, đao khai sơn diệt trừ đối thủ của Thẩm các lão, là loại dùng xong rồi vứt.

Song đó chỉ là cái cớ Thẩm Mặc mà thôi, nếu y cần một cái lá chắn, cần một thanh đao, hiện giờ chẳng biết có bao nhiều người sẽ sẵn sàng ra sức vì y, cần gì thả Cao Rậm Râu căn bản không chịu khống chế, không khéo cắn trả ra?

Mục đích của Thẩm Mặc chỉ có một, là dùng người làm việc mình không làm nổi, vạn sự khởi đầu nan, khó nhất là khởi đầu, chỉ có Cao Củng là có thể khởi đầu được.

- Thấy Thẩm Mặc có chút xuất thần, Cao Củng chỉ nghĩ y lo lắng về hậu quả của sự kiện này, nói nhỏ:

- Chuyện phía sau ta tự có chủ chương, lão đệ không phải lo.

Thẩm Mặc tỉnh lại, hỏi:

- Có cần đệ giúp gì không?

Cao Củng nghĩ một lúc rồi nói:

- Ta biết trong tay đệ có một đám thanh niên tài tuấn, có thể tiến cử mười mấy người qua không?

Thẩm Mặc cười khổ:

- Huynh chắc đó là tài tuấn chứ không phải củ cái?

- Lão đệ không cần lo ta sẽ cả nghĩ.

Cao Củng tuy không thèm vòng vo, nhưng ông ta có đôi mắt lửa ngươi vàng, có thể nhìn thấu bản chất sự việc:

- Cao Củng ta lấy nhân phẩm đảm bảo, tuyệt đối không phải vì do đệ tiến cử mà đưa vào danh sách khác! Tiến cử người hiền không tị hiềm thân nhân, Giang Nam đừng chối từ nữa.

- Huynh cũng đừng hiểu lầm.

Thẩm Mặc chỉ còn biết cười khổ.

- Đệ không có tâm tư lấy công cụ triều đình dùng vào việc riêng, chỉ là bọn chúng còn quá trẻ, ai hơn ai kém còn chưa nhìn ra, có lẽ trưởng thành theo tự nhiên sẽ tốt cho bọn chúng hơn.

- Giang Nam, thời gian không đợi ta.

Cao Củng mặt đầy nhiệt thành:

- Hiện giờ cần lượng máu tươi mới, phá vỡ cục diện suy đồi, mới làm triều đình sống lại. Đệ không cho bọn chúng cơ hội, làm sao biết bọn chúng có được hay không?

Xem ra Cao Củng đã thất vọng tột độ với đội ngũ quan liệu hiện tại rồi.

Thẩm Mặc đau đầu lắm, nhưng hiện giờ Cao Củng mới nhậm chức, sĩ khí chỉ được lên không được xuống, nên dù không thiếu lo lắng, y vẫn gật đầu:

- Đệ sẽ cho huynh danh sách.

- Quá tốt.

Cao Củng hài lòng vỗ tay, thấy sắp tới thiêm áp phòng, nói:

- Phải rồi, lần trước chẳng phải đệ bảo muốn thương lượng với ta vài việc sao? Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay luôn đi.

- Cũng được.

Hai người đi vào thiêm áp phòng, đóng cửa lại thương lượng.

Thẩm Mặc muốn nói với Cao Củng ba việc, kỳ thực không phải mới mẻ gì, mà y ấp ủ lâu rồi, cũng đã thử đề xuất, nhưng không được Từ Giai coi trọng.

Thứ nhất lac huyện cải cách Quốc tử giám mà y đã từng nhắc tới ở Nam Kinh.

Chế độ Quốc tử giám nếu như được chấp hành quán triệt nghiêm khắc, sẽ bồi dưỡng ra rất nhiều nhân tài trị quốc, quốc gia lo gì không có người để dùng? Thực ra năng lực hành chính của Đại Minh là tốt nhất, là thời kỳ quốc gia cường thịnh nhất, chính là nhờ giai đoạn giáo dục chấp hành tốt.

Thế nhưng cùng với quốc lực Đại Minh suy giảm, vì bù đắp thiếu hụt tài chính, cho phép đại hộ "quyên hiến nhập giám", khiến số giám sinh tăng vọt, chất lượng tụt giảm.

Triều đình cũng không gánh vác nổi chi phí giáo dục đắt đỏ, nên giảm tiêu chuẩn tốt nghiệp, rút gọn thời gian học tập...

Điều này làm địa vị Giám sinh mất hẳn, không thể so được với quan viên xuất thân chính đồ, từ quốc tử giám đi ra, cùng lắm chỉ làm tới được tri huyện là quá lắm, hoặc vào nha môn chim chẳng buồn ỉa như Hồng Lư tự, Thái phó tự, không hề có tiền đồ.

Kết quả giám sinh ngày càng nản chí, thậm chí xuất hiện chuyện con cháu đại hộ thuê người lên lớp hộ, khảo hạch càng chỉ còn hình thức, khiến Quốc tử giám chỉ còn lại trên danh nghĩa, hoàn toàn đi nược lại mong muốn ban đầu của thái tổ.

Cải cách Quốc tử giám, khiến nó khôi phục lại tác dụng Thẩm Mặc khi còn làm ti nghiệp Quốc tử giám đã đề xuất với tế tửu Cao Củng, cũng từng tham khảo với Trương Cư Chính, cả hai đều cho rằng, suy nghĩ của y có ý nghĩa phi phàm, cũng có khả năng thành hiện thực...

Trước tiên Quốc tử giám có pháp độ tổ tông bảo vệ, chỉ cần nắm được quyền là có thể thi hành, không ai dám công khai phản đối, cần vượt qua được vài năm đầu, đợi giám sinh có được thành tích, sẽ thành pháp điển vạn đời không đổi.

Đồng thời, nhờ phúc của Chu Nguyên Chương, nhân số quan lại của Đại Minh là ít nhất trong các triều đại, không hề tồn tại vấn đề biên chế phình to, thậm chí các nha môn TW, phủ huyện địa phương thiếu người nghiêm trọng.

Nếu dưới tiền đề không gia tăng số người vượt qua khoa cử, lại cung cấp đủ giám sinh ưu tú cho các chức vị trống, sẽ không bị đội ngũ quan lại phản đối.

Thế nhưng khi đó cả ba người cho rằng, muốn làm được việc này, phải thỏa mãn ba tiền đề:

Thứ nhất, phải nắm được quyền lực quốc gia, ít nhất phải có quyền định đoạt trong nội các.

Thứ hai, phải tiến hành cải cách lề thói, ít nhất khi giám sinh mới thứ nhất hoàn thành học tập, có đủ quan chức cung cấp, hình thành vòng tuần hoàn tốt.

Thứ ba, ngăn chặn quyên giám, điểm này không chỉ ba người mà triều đình cũng sớm hình thành nhận thức chung, muốn đề cao chất lương và địa vị của giám sinh.

Thấy Thẩm Mặc nói lưu loạt tự tin, thi thoảng còn biểu hiện sự hưng phấn khác hẳn thường ngày, Cao Củng vuốt râu cười:

- Nói như thế là lão đệ cho rằng thời cơ đã chín muồi?

- Đúng vậy.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Chuyện này cần lại bộ, lễ bộ, Quốc tử giám chung vai phối hợp mới được. Chỗ Từ Vị và Cao Nghi, đệ đã trao đổi, đều không có vấn đề, chỉ cần huynh toàn lực ủng hộ là có thể làm.

- Được.

Cao Củng vỗ bàn nói:

- Vậy cùng mở cuộc họp, thảo luận chi tiết, để mau chóng triển khai.

- Đệ đang muốn thế đây, chuyện thứ hai là cải cách nhân sự binh bộ mà chúng ta từng thảo luận.

- Ừm...

Cao củng lấy ra mấy bản tấu trên bàn:

- Có phải mấy cái này không?

Thẩm Mặc lấy một bản lên xem, gật đầu nói:

- Chính nó, thì ra huynh đi trước một bước, viết thành tấu sớ rồi.

- Ha ha, toàn là trên đường đi rảnh rỗi viết bừa.

Cao Củng có chút tự hào nói:

- Đệ xem xem có cần bổ xung gì không?

Thẩm Mặc gật đầu, đọc xem, thấy nội dung trung tâm mấy bản tấu này có ba phương diện.

Thứ nhất, xét thực tế biên quan hơn trăm năm qua nhiều chuyện, trong thiếu quan viên hiểu tình hình, ngoài thiếu tướng soái đủ tài, mà bộ thần cùng biên soái qua lại có khoảng cách, cho nên xin trong binh bộ tăng thêm hai thị lang, thỏa mãn nhu cầu phòng vụ.

Phương án này là một sáng tạo, thị lang tăng thêm vừa có thể nhậm chức trong bộ, lại có thể tùy thời lấy tư cách thị lang làm tổng đốc biên phỏng. Cơ chế này khiến thượng thư và tổng đốc liên kết và phối hợp chặt chẽ hơn, hạn chế tình trạng bộ thần và tổng dốc mỗi người làm một phách trước kia.

Phương diện thứ hai là kiến nghị chuyên nghiệp hóa quân sự và quan văn.

Ở các địa phương, đốc phủ to hơn tổng binh, cho nên đốc phủ là trưởng quan tối cao, nhưng đốc phủ không nghiên cứu chuyên môn quân sự, Cao Củng và Thẩm Mặc cho rằng, dùng người như thế khiếm khuyết quá lớn, kiến nghị chuyên dụng.

Vì thế tấu sớ nói "chuyện binh là chuyện chuyên môn, không phải ai cũng có thể làm..."

Nói thẳng ra là đối với các cấp quan lại của binh bộ phải tuyển dụng chuyên môn, hơn nữa lại lưu dùng lâu dài, không điều qua bộ phận khác, để tiện bồi dưỡng nhân tài quân sự chuyên môn...

Phương diện thứ ba là đối với văn võ biên cương, tuyển chọn phải nghiêm, phạt phải nặng, ưu đãi cũng phải đặc biệt.

Thời đó, những nhân vật xuất thân bất chính, hoặc phạm tội, hoặc là không thể an bài trong nội địa là đầy ra biên cương nhậm chức. Kết quả đương nhiên là những người đó chẳng tâm tư nào chú ý đến chuyện nhung chính.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch