Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 380: Xét Nhà (2)

Chương 380: Xét Nhà (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Lục Bỉnh biết mình nắm quyền chủ động nên cười lớn ba tiếng:

- Vậy thì phải xem tính tình của ta đã, ha ha ha...

Liền xoay ngươi đi vào trong, bỏ lại Nghiêm Thế Phiên tức tới run rẩy.

- Khốn kiếp.

Nghiêm Thế Phiên biết không vào được, nhổ phẹt một bãi đờm đặc phất tay rời đi.

Khi đi qua cửa Cảnh Vương phủ, Nghiêm Thế Phiên thấy cửa đóng chặt im phăng phắc, lại không kìm được tức giận, chử:

-

*

, lòng người chó má, lão Triệu nịnh bợ bao năm như vậy, ngay cả cái mặt không dám thò ra.

Quay trở về nhà, Nghiêm Tung hỏi hắn chuyện ra sao, Nghiêm Thế Phiên không đám mà cười lớn, tiếng cười đặc trưng ngập ngụa sát khí, như quạ kêu trong đêm, làm người ta rùng mình.

Nghiêm các lão cũng khó chịu, vỗ tay vịn ghế nói:

- Đừng cười nữa, nói cho tử tế.

Nghiêm Thế Phiên ngừng cười, nhưng miệng vẫn giật giật, ngay cả đầu và cổ cung rung theo, giống như ông già trúng gió vậy.

Nghiêm Tung hỏi Nghiêm Niên xảy ra chuyện gì, Nghiêm Niên kể lại đúng nguyên bản một lượt, nghe xong Nghiêm Tung thở dài:

- Trừ được Lý Mặc nhưng hoàn toàn đắc tội với Lục Bỉnh, vụ mua bán này không có lời...

- Đắc tội với Lục Bỉnh thì sao chứ?

Nghiêm Thế Phiên hiện giờ căm nhất hai chữ đó, không ngờ dám đốp chát lại cha:

- Hắn cũng chỉ dám lấy Triệu Văn Hoa ra phát tiết, cha bảo hắn nhắm vào con xem xem có dám không?

- Khốn kiếp.

Nghiêm Tung cười lạnh liên hồi:

- Ngươi đang nói chuyện với ai?

Nghiêm Thế Phiên vốn đang lồng lộn như con thú cùng đường, nghe thế khựng lại, quỳ xuống:

- Hài nhi đầu óc mê muội, xin cha trách phạt.

"Ài.." Nghiêm Tung tới già mới được đưa con trai, cưng chiều vo cùng, thở dài nói:

- Đã bốn năm chục tuổi đầu rồi, sao còn thiếu kiềm chế như vậy.

- Hài nhi không nuốt được cục tức này.

Nghiêm Thế Phiên nghiến răng:

- Văn Hoa tới phương nam kháng Oa cho hoàng đế, không có công thì cũng bỏ sức, còn tiền cử Hồ Tồn Hiến, lật đổ Lý Thời Ngôn, đại công lớn như thế muốn phê là phế, không phải vắt chanh bỏ vỏ à?

Gia Tĩnh bất thình lình đả kích làm Nghiêm Tung cũng hết sức tổn thương, thở dài:

- Đúng thế, xem ra câu "lòng vua như sắt, đế vương vô tình" chẳng bao giờ là lỗi thời cả.

Lão ta tự trào:

- Uổng cho ta còn cho rằng mình hầu hạ hơn hai mươi năm, hẳn là được hoàng đế đối đãi khác một chút.

Khuôn mặt béo núc của Nghiêm Thế Phiên co giật:

- Vốn nhi tử cho rằng đã nắm hết được suy nghĩ của hoàng đế, có thể chơi đùa trong lòng bàn tay rồi, xem ra đúng là đã ngông cuồng tự đại.

Nói xong rùng mình ớn lạnh:

- Ông ta trước tiên giết Lý Mặc, để Lục Bỉnh triệt để quyết liệt với chúng ta, lại xét nhà Triệu Văn Hoa, đây rõ ràng đang muốn nói, một núi không có hai hổ.

Một chiêu như thiên ngoại phi tiên của Thẩm Mặc không ngờ khiến cho cha con Nghiêm Tung xưa nay chưa từng thiếu mưu kế, lại rơi vào cảnh phải tự phê bỉnh tỉnh ngộ, y mà biết được chắc cười trộm rất lâu.

Sau hồi thảo luận làm người ta ủ rũ, Nghiêm Tung rã rời nói:

- Lần này nhận thua đi, tìm cách nói với Văn Hoa, bảo hắn ngậm chặt miệng, ta sẽ tìm cách giữ cái mạng cho hắn, sau đó cho hắn về quê tránh sóng gió, đợi qua vài năm chuyện phai nhạt rồi sẽ cho hắn phục chức.

- Vâng.

Nghiêm Thế Phiên gật đầu:

- Con sẽ nghĩ biện pháp.

- Lần này chũng ta làm khéo hóa vụng rồi, Văn Hoa được bình thượng đẳng, chuyện này thành trò hề, những kẻ kia sẽ cắn chặt không buông, cần phải xử lý, nếu không sẽ rất bị động.

- Đành đẩy trách nhiệm lên người Lý Bổn thôi.

Nghiêm Thế Phiên gian nan nói:

- Có điều như thế danh sách chúng ta định ra từ trước phải hủy, một phen công sức khó nhọc trôi hết theo dòng nước.

"Ài..." Không biết hôm nay là lần thứ mấy Nghiêm Tung thở dài rồi:

- Cần vứt bỏ phải vứt bỏ, nếu không thành loạn. Lần này chúng ta quá tham công, sau khi lật đổ được Lý Mặc, đáng lẽ ra phải đợi một thời gian rồi mới thanh trừng, như thế sẽ không làm cho bệ hạ phản cảm.

- Giờ nói cũng vô ích.

Nghiêm Thế Phiên vỗ đầu gối đứng dậy:

- Chúng ta phải nghiên cứu cách bù đắp, không thể vác đá đập chân mình được.

- Đỡ ta dậy.

Nghiêm Tung trầm ngâm hồi lâu nói:

- Ta đi tìm Từ Giai.

Nghiêm Thế Phiên đỡ lão ta, hậm hực nói:

- Chuyện này giao cho người khác không được sao? Lão Từ rốt cuộc cũng không phải là người của chúng ta.

- Hừ, còn ai có tư cách này nữa? Chỉ có thể là hắn thôi... Còn may trước kia bán cho hắn một cái ân tình, hiện giờ mở miệng cũng không khó.

Tra xét nhà Triệu Văn Hoa mất đúng ba ngày... Vì Triệu Văn Hoa có bốn chỗ ở tại Bắc Kinh, ngoại ô còn có biệt thự tránh nóng, phải tra rõ tất cả mới được.

Đến sáng ngày thứ tư Lục Bỉnh mới cầm danh sách dầy tiến cung phục lệnh.

Gia Tĩnh đế sắc mặt âm u lật xem, chỉ thấy trên danh sách viết:" Chính viện năm mươi gian, đông viện hai mươi gian, tây viện ba mươi gian, phòng ốc ba mươi gian đều ở dải phồn hoa ở Bắc Kinh, ngoài ra có một hoa viên, bốn biệt thự", không thẹn là thủ lĩnh công nhân, vẻn vẹn một khoản bất động sản, giá trị ước tính chính trăm vạn lượng bạc...

Đương nhiên thời đại đó tính tổng tài sản không đem bất động sản cửa hiệu tính thành tiền mặt, nên tính bớt đi, có điều dù là thế cũng đủ để giết hắn chục lần rồi....

Ngoài nhà còn có đỉnh đồng, nghiên mực, trân châu, bảo thạch, bạch ngọc, chén vàng, đũa bạc.v..v.. Ngoài ra còn có năm trăm khối kim nguyên bản, mỗi cái nặng mười lạng, bạc vô số tính thành tiền mặt tám mươi vạn lượng, vàng ròng mười vạn lượng, hạt vàng hơn ba mươi vạn lượng... Đó là thứ làm Gia Tĩnh đế giận nhất, vì thứ đó dùng cho hoàng cung, bị Triệu Văn Hoa lấy hết.

Ngoài xa kinh thành còn có tám hiệu cầm đồ, ba xưởng ngọc, năm hiệu bạc, còn các cửa hiệu khác thì vô số kể, tính sơ sơ hơn trăm vạn lượng.

Gia Tĩnh đế xem xong tức tới mức bật cười, mắng bằng tiếng An Lục:

- Cái thằng chó này, ai bảo quốc gia không có tiền? Đều ở trong cái ổ chó này hết rồi.

Lục Bỉnh tức thì lên tinh thần:

- Hay là xét mấy nhà nữa?

Gia Tĩnh hơi động lòng, những suy nghĩ một lát nói:

- Thôi, nhiều tiền hơn hắn ta e chỉ có Nghiêm Thế Phiên thôi.

Gia Tĩnh đế nắm rõ chuyện tham ô phía dưới như lòng bàn tay, nhưng xưa nay ông ta cho rằng đó là thói xấu nhiều năm lưu truyền nên không để ý mấy.

Lục Bỉnh hơi thất vọng nhưng không thể làm gì hơn.

Gia Tĩnh đế xem xong các loại danh sách, lệnh đem tiền mặt giao cho quốc khố, dùng để trợ cấp địa phương bị thiên tai. Còn lại các loại sản nghiệp khác đem danh sách cho Từ các lão và hộ bộ đánh giá chuyển bán, tất cả tiền thu được sung công.

Chuyến này từ châu báu đồ cổ đưa vào đại nội không tính, Gia Tĩnh đế ít nhất kiếm được ba trăm vạn lược, chống đỡ nửa năm thu nhập rồi.

Điều này làm vị hoàng đế sắp nghèo phát điên tâm tình cực tốn, Nghiêm Tung liền thừa cơ xin xỏ, Gia Tĩnh nhớ tới công lao của Triệu Văn Hoa, hạ chỉ:" Triệu Văn Hoa tội không thể tha, nhưng cũng có công không thể bỏ, so sánh hai thứ triệt tiêu, miễn cho tội chết, cho thấy trẫm không quên công thần." Cuối cùng đại tham quan Triệu Văn Hoa chỉ bị phạt cách chức.

Điều này đương nhiên không làm cho quan viên bị Nghiêm đảng hại thảm vừa lòng, hai oan gia cũ Hạ, Tôn dâng sớ đàn hặc Triệu Văn Hoa tham ô hai trăm vạn lượng tiền tu sửa tường thành. Lần này bọn họ học khôn rồi không kéo Nghiêm Thế Phiên vào nữa, đem toàn bộ món nợ đổ hết lên đầu Triệu Văn Hoa.

Người sau cũng trông theo mà làm, tham tấu hắn ở Chiết Giang tham ô một trăm vạn lượng, tham ô tiền tu sửa cung điện hoàng đế tám mươi vạn lượng. Một loạt cộng lại, Triệu đại nhân tổng cộng tham ô năm trăm vạn lượng trừ đi ba trăm vạn bị tịch thu, còn nợ quốc gia hai trăm vạn lượng.

Lần này Nghiêm Tung không lên tiếng nữa, vì đều là sự thực, nếu như tra ra thế nào cũng lên tới đầu con trai lão, phải biết rằng mỗi lần tham ô chia ba bảy, Nghiêm Thế Phiên ăn phần lớn.

"Tội gì không nhân cơ hội xóa hết tội của mình?" Nghiêm các lão nghĩ thế.

Gia Tĩnh đế chỉ đành tăng thêm mức sử phạt, lệnh cả đời làm dân, vĩnh viễn không được sử phạt, đồng thời đem con trai hắn xung quân đầy tới Vân Nam, đuổi hắn về quê.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch