Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 606: Lòng Vua Khó Đoán (2).

Chương 606: Lòng Vua Khó Đoán (2).




Dịch: lanhdiendiemla.

Hai người cãi vã tới hồi gay cấn, mọi người càng nghe càng phấn khích thì đằng sau màn đột nhiên vang lên tiếng "keng keng, keng keng.." Vừa mạnh vừa dồn dập, Lý Phương vội quát ngăn hai người:

- Quỳ xuống.

"Hừm" cả hai phẫn nộ trừng mắt với nhau cái nữa rồi mới quỳ xuống.

Đại điện lặng ngắt như tờ, các quan viên theo tiềm thức liếc nhìn tấm rèm, chỉ thấy nó chầm chạm vén sang hai bên, một ông già gầy gò mặc long bào bằng bông thêu chín con rồng, từ bên trong đi ra.

Cửa rèm vừa lay động, Nghiêm Tung suất lích bách quan quỳ dưới đất, khấu đầu tung hô:

- Chúng thần cung chúc hoàng thượng...

- Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế..

Tất cả các quan chính tề hô vang.

Đợi bọn họ hô xong, Gia Tĩnh đế cũng đã đi tới bên long ỷ, vừa vuốt ve tay vọn hình đầu rồng, vừa chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt lãnh đạm nhìn những người quỳ trên mặt đất, thật lâu sau mới nói:

- Đứng dậy đi.

- Tạ ơn bệ hạ.

Các đại thần đều đứng dậy, chỉ có Nghiêm Thế Phiên và Lưu Đào vẫn còn đang quỳ.

Gia Tĩnh đế nhìn hai người bọn họ, nói chậm như rùa:

- Hai khánh tiếp tục đi, tiếp tục cãi nhau cho xong, trẫm và các vị ái khanh ở đây nghe, nếu nghe thấy hay sẽ vỗ tay reo hò, ném tiền thưởng cho.

- Thần biết tội, xin bệ hạ trách phạt.

Lưu Đào ra sức đập đầu, người rạp xuống.

Bên kia Nghiêm Thế Phiên tỏ ra oan ức, ủ rũ cúi đầu nói:

- Thần sai rồi, xin bệ hạ trách phạt.

- Phải phạt.

Gia Tính đế lạnh nhạt nói:

- Có chuyện gì mà không nói cho tử tế, hơi chút là làm lớn lên, kẻ này gian thần, kia kẻ bè đảng... Các ngươi là quan viên do trầm bổ nhiệm, phải chăng đang mắng chửi trẫm có mắt không tròng.

- Thần không dám.

Hai người rối rít khấu đầu.

- Nhớ kỹ, các ngươi mỗi người có công việc khác nhau, suy nghĩ khác nhau, xuất hiện tranh luận là việc thường, không liên quan gì tới trung hay gian cả.

Gia Tĩnh đế chầm chậm quét ánh mắt qua mặt các quan:

- Lần sau ai còn lôi chuyện kiểu này ra nói, đừng trách trẫm không khách khí.

- Chúng thần ghi nhớ giáo huấn của bệ hạ.

Các đại thần cùng hô lớn.

- Hai ngươi cũng đứng dậy đi.

Gia Tĩnh đế phất tay, hai người liền tạ ơn, ai về chỗ người nấy.

- Chuyện vừa rồi tranh luận...

Sau một phen mào đầu, Gia Tinh chuyển vào chính đề:

- Trẫm có quyết định..

Người người liền tập trung lắng nghe, Gia Tĩnh đế tiếp tục:

- Nghiêm Thế Phiên nói phái một viên quan lớn tới Kế Châu đốc lương, luyện binh, nắm toàn cục, trẫm thấy rất cần thiết, cho dù hiệu quả không tốt thì cũng phải thử đã mới biết.

Nói xong nhìn Triệu Trinh Cát:

- Chứ không phải là còn chưa làm đã phủ định trước, chỉ sợ gặp phải công việc khổ cực, bị đày khỏi kinh thành, làm lỡ chuyện nhập các.

Triệu Trinh Cát cúi đầu xuống, nhưng lưng ưỡn thẳng, không cãi một câu nào...

Ông ta biết mình thế là xong rồi, nhưng không hối hận vì những lời vừa mới nói, vì ông ta tin rằng vinh nhục họa phúc cá nhân không được đặt trên lợi ích quốc gia, cho nên kiên trì cho rằng, mình làm đúng.

Đúng là đúng, sai là sai, cho dù có giết ta cũng không nên lập chức tổng đốc vô dụng này.

Thấy Gia Tĩnh đế nổ pháo vào Triệu Trinh Cát, mọi người đều biết Triệu lão phu tử hết rồi, ngày mai thế nào cũng có hàng trăm bản tấu đàn hặc ùn ùn bay tới, rồi sau đó bị bãi quan hồi hương.

2-0, xem ra Nghiêm đảng lại thắng, địa vị bá chủ của chúng không thể lay động.

Thế nhưng trò hay vẫn còn ở đằng sau.

Liền nghie Gia Tĩnh đế mỉm cười với Nghiêm các lão nói:

- Nhưng người ta không muốn làm, chúng ta cũng không nên ép, phải không?

Nghiêm Tung gật đầu:

- Không tình nguyện thì không làm tốt được.

- Nhưng chuyện này thế nào cũng phải có người đi làm chứ?

Gia Tĩnh đế nói:

- Tiến cử người khác đi.

- Chuyện này...

Nghiêm Tung mừng thầm:" Lại cho ta cơ hội chỉnh người đây." Một một lúc rồi nói:

- Hữu đo ngự sử Lý Đào, hiểu binh giỏi chính, có thể ủy thác trọng trách này.

Từ Giai mặt vốn đã trắng, lúc này càng trắng không còn ra dạng người nữa, lòng thầm kêu:" Chẳng lẽ bệ hạ muốn đuổi tận giết sạch à?" Quay đầu lại nhìn thủ hạ của mình, đều mặt đầy hoảng loạn, ông ta biết mình không thể nhẫn nhịn được nữa, nếu không cây đổ đàn khỉ tan, đứng ra khỏi hàng nói:

- Bệ hạ, Lý Đào không thích hợp lắm, ông ta tính tình cứng rắn, thích hợp cầm quân, nhưng không thích hợp điều hòa các mối quan hệ các bên, thần e làm hỏng công việc của bệ hạ.

- Ồ, vậy Từ các lão tiến cử một người đi.

Gia Tĩnh mân mê tay vịn, cười nhẹ nói:

Từ Giai đột nhiên từ trong nụ cười của Gia Tĩnh cảm nhận được một ám thị khác, lòng liền sáng ra, lớn tiếng nói:

- Thần tiến cử Ngô Bằng.

Lời này vừa phát ra, mọi người xôn xao, tới ngay cả Nghiêm các lão vẫn luôn lim dim mắt cũng phải mở lớn mắt ra, lão ta đột nhiên ý thức được, tình hình không ổn rồi.

Ngô Bằng lại càng chết đứng, mặt đầy khủng hoảng nhìn Nghiêm Tung, thầm nói:" Tổ tông của tôi ơi, tại sao lại vác đá đập chân mình như thế?"

- Im lặng, im lặng.

Gia Tĩnh hơi cau mày, Lý Phương vội cao giọng nói, triều đường mới khôi phục lại bình tĩnh.

Gia Tĩnh mới đủng đỉnh hỏi:

- Lý do.

Từ Giai có kìm chế vui mừng muốn phát điên, nói to:

- Ngô thượng thư là đồng khoa năm Gia Tĩnh thứ hai với thần, cho nên thần rất hiểu ông ấy. Biết Ngô thượng thư trước tiên làm chủ sự công bộ, sau đó tổng lý trị thủy, còn đốc binh trấn áp loạn dân, cũng từng luyện binh ở Hà Sóc, xin hỏi cả triều đường còn ai thích hợp hơn ông ấy nữa?

- Ồ, có chuyện này sao?

Gia Tĩnh nhìn sang Ngô Bằng.

- Chuyện này, đúng là thế ạ...

Ngô Bằng cúi đầu xuống, giọng lí nhí:

- Nhưng đó đều là chuyện khi còn trẻ, giờ đây thần già rồi, toàn thân bệnh tật, sao so được với năm xưa nữa?

- Ngụy Vũ đế đã nói:" Già nhưng chí chưa già, liệt sĩ tuổi cao tráng trí không sờn."

Gia Tĩnh bình thản nói:

- Già cũng có cái hay của già, già có đức cao vọng trọng, chuyện này trấm giao cho người khác thì không yên tâm, chỉ có khanh mới làm được thôi.

- Chuyện này, chuyện này...

Ngô Bằng tức thì đầu mướt mồ hôi, thầm nghĩ:" Ta đang yên đang lành làm lại bộ thượng thư, sao chớp mắt một cái đã bị đi đầy rồi? Ta nằm mơ sao?" Ông ta lén đưa tay véo đùi mình một cái, thấy đau nhói mới biết là đen đủi thật rồi.

- Ngô ái khanh, khanh cũng muốn học Triệu Trinh Cát à?

Đôi mắt hẹp dài của Gia Tĩnh hiện vẻ âm u, làm Ngô Bằng không rét mà run, ông ta không có cái gan như Triệu lão phu tử, rụt cổ lại:

- Thần không dám, thần tuân lệnh.

- Tốt lắm.

Gia Tĩnh gật đầu:

- Thưởng, Ngô Bằng trung thành cần mẫn, cúc cung tận tụy, là tấm gương cho trăm quan, thăng hàm thái phó, trấn thủ Kế Châu đốc lương luyện binh.

Dừng lại một chút, ánh mắt xét qua tia giễu cợt:

- Không đảm nhận chức lại bộ thượng thư nữa.

- Thần... Tạ ân..

Ngô Bằng quỳ xuống, lòng nhỏ máu nói:" Ngươi vậy là hết rồi."

Ngô thượng thư thăng lên nhất phẩm, có lẽ là sung sướng quá, không ngờ quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi, Gia Tĩnh sai người đỡ ông ta dậy lùi về nghỉ ngơi.

Ngô Bằng còn chưa rời kim điện, liền nghe Gia Tĩnh đế nói:

- Chư vị ái khanh tiến cử một người kế nhiệm đi.

Ngô Bằng phun ra một ngụm máu tươi, ngất xỉu.

Nhưng không một ai quan tâm tới chuyện sống chết của ông ta nữa, sự chú ý của bọn họ đều tập trung vào nhân tuyển lại bộ thưởng thư, đây là chức vị trọng yếu, không thể để lọt vào tay đối phương.

Nghiêm Tung tiến cử lại bộ tả thị lang Âu Dương Tất Tiến, bên phía Từ Giai tiến cử hữu bộ thị lang lại bộ Phùng Thiên Ngự, hai bên tranh chấp một phen, cuối cùng lại phải dùng "bỏ đậu" để quyết định.

Kết quả là 18- 17, Âu Dương Tất Tiến thắng hiểm với một phiếu.

Lý Phương đem đĩa đựng hai loại đậu tới cho Gia Tĩnh xem, Gia Tĩnh nheo mắt đếm, tựa như đang tính toán gì đó.

Đám người Nghiêm đảng tim đập thon thót, thầm nghĩ:" Chẳng lẽ xảy ra sơ xuất gì?"

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch