Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 665: Quả Nhân Có Tật(1)

Chương 665: Quả Nhân Có Tật(1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Đoàn người ba kiệu vội vã đến cửa Tây Uyển môn. Cấm vệ vẫn còn để cửa, Chu công công kia đưa ra yêu bài của Lý Phương nên không cần lục soát, liền đi thẳng vào cấm nội.

Lúc này cũng không để ý quy củ gì hết, ba cỗ kiệu khiêng thẳng đến Ngọc Hi cung, nửa đường Thẩm Mặc thầm nghĩ: "Trong hoàng cung ngồi kiệu tới bốn người khiêng, chẳng phải là còn kinh hơn cả Nghiêm các lão rồi còn gì?"

Đương nhiên cũng chỉ tự sướng một tí, sau đó là nhức đầu... Lúc nãy nhất thời xung động trói Lý Thời Trân lại, nếu lát nữa hắn còn nổi đóa lên vậy thì biết làm thế nào?

Đợi cỗ kiệu hạ xuống, Thẩm Mặc mang theo tâm tình thấp thỏm đi tới trước cỗ kiệu của Lý Thời Trân, xốc lên rèm kiệu rồi nhìn Lý thái y tức giận ra mặt, nhỏ giọng nói:

- Lý tiên sinh, thiên sai vạn sai đều là ta sai, đợi sau khi trở về ta bảo đảm đánh không cãi, mắng không đánh trả. Nhưng lúc này nghìn vạn lần phải kiềm chế mình, tính tình của hoàng thượng không tốt đâu, làm không khéo đầu của hai ta sẽ phải dọn nhà đấy...

Rồi lại nhìn Lý Thời Trân, cẩn thận nói:

- Nếu như tiên sinh đáp ứng thì gật đầu, ta sẽ mở trói cho tiên sinh...

Lý Thời Trân quả nhiên gật đầu.

Thẩm Mặc đại hỉ, sai người mở trói cho Lý Thời Trân, cũng tự tay mở khăn bịt miệng cho hắn.

Sau khi Miệng khôi phục tự do, Lý Thời Trân liền nói một câu:

- Ngươi ngon lắm...

Thẩm Mặc xấu hổ, cũng may vừa lúc Lý Phương đi ra giải vây cho y.

Lý Phương sắc mặt nghiêm túc chắp tay với hai người, rồi nghiêng người chìa tay nói:

- Hai vị mời vào bên trong.

Thẩm Mặc lắc đầu nói:

- Nhiệm vụ của tại hạ đã hoàn thành rồi, không cần thiết phải đi vào làm gì, ta sẽ đến nhĩ phòng ngủ một giấc rồi đợi Lý tiên sinh xong việc luôn.

Thẩm Mặc biết có một số việc có nhiều người sẽ không có lợi.

Lý Phương cũng không buộc y, gật đầu nói:

- Cũng được.

Rồi bảo người dẫn Thẩm Mặc đến thiên điện nghỉ ngơi, còn mình thì dẫn Lý Thời Trân đến Tinh xá tại chính điện.

Thẩm đại nhân là hảo bằng hữu của Lý công công, bọn thái giám tự nhiên phải tận lực bợ đỡ. Họ dùng mấy cái ghế ghép lại thành một cái giường, lại ôm tới hai cái chăn, một cái để chải, một cái đắp, làm cho Thẩm Mặc không khỏi thầm cảm thán: "Quả thật còn chuyên nghiệp hơn người hầu trong nhà..."

Thẩm Mặc cũng không cởi quần áo, để vậy chui vào chăn ngủ luôn. Y cũng là người dễ ngủ, chẳng mấy chốc thì đã ngáy o o rồi. Đợi đến khi có cảm giác tỉnh lại thì đã thấy Lý Thời Trân đã ở trong phòng, đang ngồi ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Trong thiên điện im ắng, chỉ có mỗi hai người họ. Thoáng suy nghĩ Thẩm Mặc liền hiểu ngay. Đoán là đã xem bệnh cho hoàng đế xong, nhưng cửa cung không phải là đại môn nhà mình nên đâu thể cứ tùy tiện mở được? cho nên hắn phải ở đây để chờ mở cửa.

Nhìn sắc trời thì thấy cách giờ Mẹo vẫn còn sớm chán, Thẩm Mặc lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Trong mông lung nghe được có tiếng cửa mở, Thẩm Mặc không mở mắt nhưng hai lỗ tai thì dựng thẳng đứng. Nghe giọng Lý Phương khẽ nói:

- Lý tiên sinh, lúc nãy trước mặt vạn tuế gia nên không dám hỏi ngài tường tận, xin tiên sinh nói thật với ta, rốt cuộc bệnh của hoàng thượng là gì, vì sao nhiều thái y mà vẫn không kiểm tra được?

- Họ không phải là kiểm tra không được.

Giọng thanh lãnh của Lý Thời Trân truyền tới bên tai Thẩm Mặc, nghe hắn thản nhiên nói:

- Mà là không dám nói.

- Có cái gì mà không dám nói? - Lý Phương nhỏ giọng hỏi.

- Bởi vì hoàng đế căn bản không phải sinh bệnh! - Lý Thời Trân thản nhiên nói: - Mà là trúng độc.

- Cái gì?!

Nghe xong lời này, đầu Lý Phương muốn nổ tung, hắn khẩn trương hỏi:

- Tiên sinh, lời này không thể nói lung tung được, làm không tốt chính là đầu rơi máu chảy đó chứ chẳng chơi đâu...

- Không đâu.

Lý Thời Trân lắc đầu nói:

- Cái này không cần oán ai, bởi vì hoàng đế biết rõ, vả lại còn tự nguyện.

"Hả." Lý Phương triệt để hồ đồ rồi, hắn cười khổ nói:

- Ôi này Lý tiên sinh, ngài cũng đừng nói lấp lứ như vậy, nói rõ được không?

- Ta thấy hoàng đế con ngươi sinh đen, tròng trắng mắt phát đỏ, phía dưới con ngươi màu xanh, đây đều là bệnh trạng của trúng độc thủy ngân.

Lý Thời Trân thở dài nói:

- Khó thở, tiêu chảy thời gian dài, da xuất hiện mụn nước đỏ, đây là bệnh trạng của trúng độc vàng.

Thoáng dừng lại rồi mới nói:

- Đau đầu, choáng đầu, mất ngủ, hôn mê, tiểu ít, hàm răng và móng tay chuyển đen, đây là trúng độc chì...

Thẩm Mặc ở bên cạnh lắng nghe, thầm nghĩ mình phải ngoan ngoãn thôi, không khỏi thấy may mắn về quyết định của mình, vì vậy càng không dám phát ra một chút thanh âm.

- Sao lại như vậy? - Lý Phương thất thần nói, hắn theo hoàng đế đã vài chục năm, cảm tình thật sự phải có.

- Vậy thì phải hỏi đám đạo sĩ.

Lý Thời Trân lạnh lùng nói:

- Bọn họ dùng mấy thứ đó luyện đan cho hoàng đế không trúng không trúng độc mới là lạ đấy.

Rồi thấp giọng nói một câu:

- Ta cũng phải bội phục hoàng đế.

- Là sao? - Lý Phương hỏi.

- Vài chục năm như một ngày ăn mấy thứ này. - Lý Thời Trân nói: - Có thể cầm cự được cho đến bây giờ...

Lý Phương không để ý tới lời nói của hắn bất kính, mà là thân thiết hỏi:

- Vậy có nặng lắm không, dùng phương thuốc của tiên sinh có thể trị được không?

Lý Thời Trân nói:

- Phương thuốc của ta chỉ dùng để bài độc, nếu như từ giờ trở đi hoàng đế có thể cai đan dược, dựa theo phương thuốc của ta, nội điều ngoại bổ, tu luyện khí công, có lẽ còn có thể vượt qua một cửa này, nếu như còn tiếp tục phục đan, cho dù trị liệu bảo dưỡng có tốt thì cũng chỉ ba đến năm năm.

Hắn là người ăn ngay nói thẳng, chưa bao giờ lại quanh co lòng vòng.

Lý Phương thẫn thờ đứng ở đó, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Nhìn bộ dạng của hắn, Lý Thời Trân thở dài một tiếng:

- Năm đó khi tại Thái Y viện, ta đã thượng thư khuyên can qua, mời hoàng đế đừng tin thuật của đám phương sĩ, càng không thể dùng đan dược của phương sĩ... Đạo lý này, kỳ thật thái y ai ai cũng biết, thế nhưng không ai nói.

Rồi oán giận nói:

- Ta là người thích nói thẳng, ngược lại trở thành ngoại tộc không ai thích, cho nên mới rời khỏi nơi đó.

- Vì sao bọn họ đều không ai nói thật? - Lý Phương cau mày hỏi.

- Ích kỷ!

Lý Thời Trân nói nặng lời hơn:

- Vài chục năm nay nhân tâm bại hoại quá nhanh! Bọn họ chỉ nghĩ đến tiền đồ địa vị của mình, đã quên trung hiếu tiết nghĩa. Cho nên thấy hoàng đế si mê đan đạo, nghe không lọt tai lời phản đối, họ liền cất minh bạch giả bộ hồ đồ, người người hiểu nhưng người người không dám nói, chỉ sợ sẽ làm đế tâm tức giận, gây họa cho mình!

- Nói như thế, đám thái y cũng thật đáng chết! - Lý Phương tức giận nói.

Lý Thời Trân lại cười lạnh nói:

- Lẽ nào chỉ là trách nhiệm của thái y thôi sao? đại thần cả triều, còn có nhiều danh thần lấy lý học tự cư thì không ai dám đứng ra nói, không ai đi khuyên hoàng thượng rời xa phương sĩ tà thuật. Từ Đại học sĩ trở xuống, tất cả đều vì tư lợi bản thân mà bỡ đỡ bên trên, tiếp tay cho cái xấu! Ta thấy khí số của Đại Minh triều đã sắp hết rồi đấy.

Thẩm Mặc thật vuốt mồ hôi thay cho Lý Thời Trân, thầm nghĩ đây là chỗ để nói thật à? nhưng cũng chỉ người có tính cách như Lý Thời Trân mới dám nói, những lời này không nói ra hắn sẽ bị nghẹn chết mất!

Lý Phương lúng túng rồi. Cũng may hắn biết Lý Thời Trân chỉ là một thầy thuốc, liền giả bộ như không nghe thấy đoạn sau. Nhưng ý định bảo Lý Thời Trân giúp đỡ khuyên nhủ hoàng đế của hắn cũng triệt để từ bỏ luôn.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch