Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 681: Mỹ Nhân Nói Đỡ (1)

Chương 681: Mỹ Nhân Nói Đỡ (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Ăn tạm một bữa cơm ở quán bên đường, buổi chiều Thẩm Mặc còn phải đi bái phỏng tiếp. Còn cách nào đâu, ai bảo trong kinh thành thần tiên nhiều, đắc tội với ai cũng không được.

Mục đích của y là Dụ vương phủ, kết quả đình nghị buổi sáng đã truyền với Dụ vương phủ, hẳn đã gây nên sóng gió, nếu không kịp thời vỗ về, chỉ e sẽ ảnh hưởng tới quan hệ của y và Dụ vương.

Sự thực đúng với dự liệu của y, đình thôi kết thúc không lâu, Phùng Bào liền đem tin tức về vương phủ. Dụ vương vừa nhận được tin này, tức thì ngồi ngây ra tại chỗ, khuôn mặt vốn điều dưỡng có chút khởi sắc cũng trở nên trắng bệch.

Khi đó Ân Sĩ Chiêm và Trần Dĩ Cẩn cũng có mặt, hai người nghe tin tức xong cũng chấn kinh, trải qua ngạc nhiên ban đầu, Trần Dĩ Cần lớn tiếng nói:

- Ta đã sớm biết tên Thẩm Mặc này có vấn đề mà! Nhìn đi, tới thời khắc quan trọng không phải y phản rồi sao?

Ân Sĩ Chiêm có sự trung hậu của người Sơn Đông, nghe thế lắc đầu:

- Nói không chừng... Thẩm đại nhân có nỗi khổ trong lòng.

Thực ra hắn cũng đã cho rằng Thẩm Mặc trở cờ rồi.

- Khổ cái gì mà khổ?

Trần Dĩ Cần lớn tiếng:

- Chẳng qua là bị người ta mua chuộc, người Chiết Giang không đáng tin.

- Không thể vơ đũa cả nắm thế được.

Ân Sĩ Chiêm lắc đầu.

Dụ vương ngồi ngây ra đó, căn bản không nghe thấy hai người đó ồn ào cái gì, chỉ thấy hắn mắt nhắm nghiền, tay đặt trên bàn lúc nắm chặt lúc thả ra, hiển nhiên nội tâm vô cùng thống khổ.

Trần Dĩ Cần nói một hồi, thấy vương gia mãi chẳng lên tiếng, mất hứng ngậm miệng lại. Ân Sĩ Chiêm quan tâm hỏi:

- Vương gia, ngài có chỗ nào không khỏe à? Hay là truyền thái y?

Dụ vương lắc đầu, cười gượng nói:

- Không sao đâu, có thể là tối qua nghỉ ngơi không tốt, cô về ngủ một lúc là ổn.

- Vương gia mau nghỉ đi.

Ân Sĩ Chiêm giục Phùng Bào:

- Mau đỡ vương gia về tẩm cung nghỉ ngơi.

Phùng Bảo tới trước một bước, nhưng Dụ vương lắc đầu, vịn vào bàn chầm chậm đứng dậy:

- Vậy tiểu vương thất lễ, không giữ hai vị tiên sinh ở lại ăn cơm nữa.

- Mời vương gia đi nghỉ.

Hai vị thị giảng đứng dậy thi lễ.

Du vương liền từ từ đi khỏi thư phỏng, tới tẩm cung hậu viện, chỉ thấy hai bên cây cối trơ trọi, xấu xí vô cùng, mặt đất đành lá rụng, dẫm lên phát ra nhưng tiếng lạo xạo.

Trong tầm mắt đầy cảnh tượng tiêu điều cuối thu, chẳng có lấy chút sức sống nào, làm tâm tình khổ sở của hắn lại càng thêm nặng nề. Vốn định mau chóng rời đi, nhưng lại nghe bên ao sen sâu trong vường, truyền tới tiếng đàn trầm bổng.

Dụ vương không giỏi âm luật cho nên không để ý mấy, vừa định đi tới trước thì nghe bên trong rõ ràng vang lên tiếng ca của Lý thị. Hắn dừng chân lại, nín thở nghe cho kỹ, từng chữ rơi vào tai không sót chút nào, lời ca là:

- Nguyên lai xá tử yên hồng khai biến, tự giá bàn đô phó dữ đoạn tỉnh đồi viên...

Dụ vương gia nghe thế không khỏi lấy làm lạ, Lý thị xuất thân tiểu hộ, gia cảnh bần hàn, mặc dù thông minh sáng dạ, nhưng cầm kỳ thi họa không giỏi, nên xấu hổ không chạm vào, sao bây giờ lại có tâm tình luyện tập?

Đúng là luyện tập vì tiếng đàn đứt quãng, lời ca cũng ngập ngừng, thực sự hết sức ngượng nghịu, điều duy nhất đáng khen là giọng ca xem như trong trẻo.

Dụ vương vốn muốn tìm Lý thị để kiếm chút an ủi, tất nhiên theo tiếng đàn đi tới bên ao sen, lúc này nghe nàng hát tiếp:

- Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên, thưởng tâm nhạc sự thùy gia viện...

Dụ vương nghe vậy cũng hết sức cảm khái, không kìm được vỗ tay cười:

- Lời ca hay, có tiềm lực.

Lý thị đang tự ngây ngất say sưa, nghe tiếng động vội dừng tay, đứng dậy quay lại thi lễ. Đỏ mặt nói:

- Làm vương gia chê cười rồi.

Trong lòng thầm nghĩ:" May quá, may quá, nếu để vương gia nghe được đoạn ‘tắc vi nhĩ như hoa mỹ quyến, tự thủy lưu niên ’ hoặc là ‘nhĩ tại u khuê tự liên ’, thì sợ rằng mình không giải thích được.

*

Đây là bài Thẩm Mặc dạy Tô Tuyết.

Lúc này Dụ vương tò mò hỏi nàng:

- Đây là khúc từ của ai, sao cô chưa nghe thấy bao giờ?

- Mấy ngày trước vương phi mời người tới hát.

Lý thị nhẹ nhàng đáp:

- Thần thiếp nghe thấy hay hay, mấy ngày qua lại cứ vang vọng trong lòng, nên nên...

Tới đó nàng cúi đầu xuống, không nói ra được nữa.

Dụ vương cười nói tiếp hộ nàng:

- Cho nên tự đem ra luyện? Sao không luyện trong phòng.

Lý thị mặt càng đỏ hơn, lí nhí nói:

- Thần thiếp còn chưa thạo lắm, nên mới len lén trốn ra đây, không ngờ vẫn để vương gia nghe được.

-Ha ha ha.

Dáng vẻ nữ nhi đáng yêu của nàng làm u uất trong lòng Dụ vương giảm bớt, cười hỏi:

- Khúc từ này do ai làm thế? Ta rất muốn gặp được người đó.

- Người khác mốn gặp không dễ.

Lý thị mắt sáng lên:

- Vương gia thì có thể gặp bất kỳ lúc nào.

- Chẳng lẽ là mấy vị sư phụ làm?

Dụ vương hỏi, cơ bản những khúc từ hay đều do văn nhân mặc khách làm, sau đó truyền cho ca nữ nhạc cơ hát.

- Vương gia đoán không sai.

Lý thị quay mặt sang nhìn ao sen, trong đầu hiện lên nam tử áo trắng phong độ lỗi lạc kia, gò má bất giác nóng ran, ấp úng nói:

- Chính là... của Thẩm sư phụ.

- Y?

Sắc mặt Dụ vương tức thì biến đổi, hừ lạnh một tiếng:

- Sau này không cho phép hát nó nữa.

Lý thị tưởng rằng tâm sự thầm kín bị phát hiện, mặt hoa biến sắc, quỳ xuống dưới đất, không dám nói gì.

Dụ vương thấy nàng như thế, thở dài:

- Làm nàng phải sợ hãi rồi, mau đứng lên đi, không liên quan gì tới nàng cả.

Lý thị lúc này mới thở phào, lại nghe Dụ vương nói:

- Đều tại tên Thẩm Chuyết Ngôn đó, làm ta tức chết thôi.

Lý thị tim lại giật thon thót, quan tâm hỏi:

- Thẩm tiên sinh sao lại chọc giận ngài rồi? Chẳng phải vương gia suốt ngày khen ngợi Thẩm tiên sinh hay sao?

- Than ôi, cổ nhân nói không sai, lòng người như nước.

Dụ vương than xong liền kể chuyện xảy ra hôm nay cho nàng nghe, lại thở dại:

- Ta luốn cho rằng y toàn tâm toàn ý nghĩ cho ta cơ.

Mắt hắn đỏ hoe:

- Nhưng, nhưng... Sao y lại làm như thế.

Hắn cúi gục mặt xuống thở hổn hển, nói không ra lời nữa.

Lý thị uyển chuyển đứng dậy, nhẹ nhàng nói:

- Vương gia, thần thiếp thấy ngài không thể gặp chuyện là nghĩ ngay tới điều xấu được.

- Sự thực chứng minh tất cả, ta làm sao nghĩ tốt cho y được chứ?

Dụ vương lắc đầu:

- Đường xa hay sức ngựa, lâu ngày hiểu nhân tâm, uổng cho cô vương tín nhiệm y như thế, còn không giữ được trái tim của y...

Thực chất hắn không giữ được là trái tim của người khác, Lý thị kiên trì khuyên:

- Vương gia nói kkhông sai, lâu ngày mới hiểu nhân tâm, nhưng ngài không nghĩ thử xem, Thẩm tiên sinh tới vương phủ chúng ta làm những gì? Mang tới cho vương phủ chúng ta những gì?

Nghe thấy Ân Sĩ Chiêm và Trần Dĩ Cần nói xấu Thẩm Mặc, Lý thị giận không sao chịu nổi, nàng cười lạnh:

- Không phải thần thiếp nói xấu mấy vị sư phụ khác, những điều bọn họ làm mấy năm qua cộng lại cũng không bằng một mình Thẩm tiên sinh làm nửa năm qua, bọn họ có tư cách gì mà nói xấu Thẩm tiên sinh?

- Điều nàng nói cô cũng biết chứ.

Dụ vương khổ sở lắc đầu:

- Y có bản lĩnh, hiểu đời, giúp đỡ cho cuộc sống của cô rất nhiều, làm cho ta không quẫn bách nữa. Y có học thức, giảng bài thâm thúy mà dễ hiểu, dạy ta rất nhiều thứ, làm ta không còn u mê nữa. Y tính cách phong phú hài hước, bình thường có thể nói cười với cô, làm ta không còn buồn chán nữa. Cô rất cảm kích y... Kỳ thực trong lòng cô, y là vị sư phụ đặc biết nhất trong mấy vị sư phụ... Giống, giống như một bằng hữu của cô vậy.

Tới đó thống khổ nhắm mắt lại:

- Nhưng càng như thế, ta càng không thể chấp nhận sự phản bội của y.

- Vương gia.

Lý thị thường ngày nhút nhát chỉ biết nghe lời Dụ vương, không hiểu sao lúc này lấy đâu ra dũng khí, ra sức tranh biện cho Thẩm Mặc.:

- Thứ cho thần thiếp nói thẳng, Thẩm sư phụ tới khi ngài ở đường cùng, khi vương phủ chúng ta u ám nhất. Khi đó Cảnh vương gia như mặt trời chính ngọ, có khả năng lớn vào đông cung. Thẩm sư phụ một lòng một ý phò trợ ngài, một lòng một ý bảo vệ ngài. Hiện giờ tình thế của ngài tốt lên rất nhiều, sao Thẩm sự phụ lại bỏ ngài mà đi?

Dụ vương nghe thế thì sửng sốt:

- Đúng là có hơi kỳ quái.

- Thần thiếp khi ở dân gian có nghe một câu nói, đừng nên thấy gió là bảo có mưa. Vương gia, gặp phải chuyện thì nên tin tưởng người bên mình, không thể nghe những chuyện chưa có căn cứ mà phế mất cánh tay phải của mình được.

Dụ vương suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nở nụ cười:

- Đúng thế, thế nào cũng phải nghe Thẩm sư phụ tự nói đã chứ.

Hắn nhìn Lý Thị khen:

- Nàng thật hiền thục.

- Thần thiếp không dám nhận.

Khuyên được Dụ vương, Lý thị thầm thở phào, vội cười nói.

Dụ vương tâm tình tốt hơn rất nhiều, nhìn chiếc cổ cầm bày trước mắt nói:

- Nghe khúc từ nàng hát, cô hơi tò mò rồi, hôm nào đó hát nguyên bài cho cô nghe, để cô thỏa lòng chứ?

- Nghe nói cô nương hát hôm đó kể, trong ngó Đinh Hương có vị Tô đại gia tới từ Giang Nam... Nghe nói khúc từ này do Thẩm sư phụ sáng tác vì nàng ấy.

Lý thị mắt ánh lên vẻ mê say:

- Hẳn là nàng ấy hát hay nhất.

- A, còn là hồng nhan tri kỷ của Thẩm sư phụ à?

Dụ vương tức thì hứng thú nói:

- Vậy thì càng phải gặp rồi.

Nghe nói vương gia muốn mời Tô đại gia tới, Lý thị hân hoan reo lên:

- Hay quá, thần thiếp chính đang muốn thỉnh giáo làm sao có thể đàn tốt khúc từ này đây...

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch