Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 685: Chân Tướng Và Huyết Thư (1)

Chương 685: Chân Tướng Và Huyết Thư (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Tiếng quát này như sấm nổ giữa trời quang, làm Đường Nhữ Tiếp ngã ngay ra đất, hắn dập đầu lạy Thẩm Mặc:

- Chuyết Ngôn huynh, ta có lỗi với huynh.

Rồi tát mình một cái:

- Ta có lỗi với huynh.

Chuyển tay kia tát cái nữa, sau đó cứ một tiếng xin lỗi lại tát một cái, không bao lâu tát mặt mình sưng lên như cái đầu lợn.

Thẩm Mặc cầm chén trà, mặt lạnh tanh nhìn Đường Nhữ Tiếp quỳ ở đó tát vào mặt mình, mặc dù mặt trên gia hỏa đó đã sưng vù lên, nhưng y vẫn không quát dừng, bởi vì có giết chết hắn cũng không hả giận.

Từ khi bị hại ngầm ở thi Hương, thiếu chút nữa thân bại danh liệt, Thẩm Mặc bắt đầu bí mật điều tra kẻ nào khởi sướng sau lưng. Đương nhiên, năng lực của y có hạn, điều tra thực sự phải dựa vào Bắc trấn phủ ti của Lục Bỉnh để làm.

Sau khi tiếp nhận được nhiệm vụ, Bắc trấn phủ ti trước tiên tra khảo mấy tên khảo sinh gian lận, từ trong lời khai của bọn chúng, phát hiện ra mua được đề thi từ trong một hiệu sách chuyên bán tài liệu thi cử.

Vì thời đại đó con người ta cuồng khoa cử, nên hiệu sách như vậy trải khắp toàn thành, mỗi khi tới kỳ thi, liền xuất hiện rất nhiều loại sách tham khảo như "danh sư dự đoán" hoặc là "trạng nguyên đoán đề".

Cùng với việc kinh doanh chân chính, những hiệu sách đó còn làm những việc không thể lộ ra ngoài, ví dụ như bán công cụ gian lận, mới người thi hộ cho khảo sinh, thậm chí liên hệ với khảo sinh, binh sĩ trong trường thi...

Binh sĩ giám khảo thì có thể nhận ra người mang ám hiệu để coi lỏng hơn, khảo quan dựa vào ám hiệu trong bài thi để chọn khảo sinh được đỗ.

Khoa cử đã có nghìn năm, tương ứng là gian lận cũng phát triển thành nghề nghiệp có phân công hợp tác rõ ràng.

Nhưng khảo sinh gian lận này, gần như đều là khách quen của hiệu sách, từng rộng rãi tiêu tiền, mua vô số các sách dự đoán, hi vọng may mắn đỗ đạt. Trong lần mua tài liệu thi cử cuối cùng, bọn chúng được dẫn vào phòng kín, do lão bản đích thân giới thiệu, có dự đoán đáng tin cậy nhất trước khi thi, ba trăm lượng một bản, đảm bảo trúng hết.

Chúng ta đã nói rồi, người đọc sách đại đa số gia cảnh dư dả, có thể bỏ ra 300 lượng bạc này rất là nhiều, nhưng con mọt sách không phải là kẻ ngốc, không thể bằng vào lời nói gió bay mà ngoan ngoãn bỏ ra một khoản tiền lớn.

Nhưng lão bản hiệu sách đã có chuẩn bị, không ngờ đưa ra thư đảm bảo, những khảo sinh kia cầm lấy xem, chỉ thấy bên trên đã viểt rất rõ ràng:" Hôm nay nhận 300 lượng bạc, lấy giấy này làm chứng, sau này nếu như không được thỏa nguyện, có thể mang thư tới lấy tiền về.." Bên dưới còn có con ấn của cửa hiệu, xem ra là không có vấn đề gì.

Đám khảo sinh thầm nghĩ:" Cái cửa hiệu này có lâu đời rồi, không thể vì chút bạc mà dọn tiệm bỏ chạy." Liền đều bỏ tiền mua tài liệu, còn uy hiếp lão bản:" Chẳng may đây là hàng giả lừa người, tới khi đó ta tới nhà tính sổ, đừng trách không nể mặt."

Lão bản vỗ ngực nói:" Nh ta làm cái nghề này trăm năm rồi, sai sót thì có, nhưng tín nghĩa thì chưa bao giờ tổn hại chút nào! Ngài cứ yên tâm, đây là hàng thật giá thật."

Vì thế đám khảo sinh mua đề thi, mời người làm sẵn bài, sau đó mang vào trường thi, nhưng bị tinh thần trách nhiệm cao độ của Thẩm Mặc và con mắt ưng của Chu Cửu bắt ngay tại chỗ.

Mục tiêu khóa chặt hiệu sách kia, nhưng lại không thể trực tiếp bắt người, vì Gia Tĩnh sớm đã hạ lệnh, âm thầm điều tra, không thể làm lộ. Nhưng chẳng thể làm khó được Cẩm Y Vệ lịch sử lâu đời. Không thể không cảm thán năng lực không chế kinh thành khủng khiếp của bọn họ, thực là tới mức làm người ta sởn gai ốc.

Bọn họ có thể là hàng xóm lâu năm của ngươi, có thể là nô bộc già một lòng trung thành của ngươi, bọn họ không đâu không có, không đâu không xâm nhập được, bọn họ làm ngươi không thể đề phòng, không thể nhận ra.

Rất nhanh những đường dây ngầm báo lên, những tin tức đề thi kia có được từ phủ Bình An hầu và Thái Bình hầu.

Ai ai cũng biết Bình An hầu và Thái Bình hầu là bạn chơi đùa hợp cạ với Nghiêm Thế Phiên, cả ba tên thân thiết tới mới dùng chung một nữ nhân rồi. Chuyện này điều tra với lễ bộ cũng đã có kết quả, Ngô Sơn thừa nhận, là mình đem đề thi cấp cho Nghiêm Thế Phiên. Liên hệ hai đằng tựa hồ có thể kết án... Là Nghiêm Thế Phiên đưa cho Bình An hầu và Thái Bình hầu, sau đó hai người kia tiết lộ cho hiệu sách.

Nhưng Lục Bỉnh nhãn quang sắc bén, đồng thời hiểu rõ đương sự, ông ta không tin Nghiêm Thế Phiên vì chút tiền mà gây ra họa lớn như vậy. Cho nên ông ta lấy cớ mời hai vị hầu gia đi săn, lừa bọn họ ra ngoài thành, dọa dẫm một phen liền biết chân tướng sự việc.

Thì ra đúng là do hai người đó làm, trước kỳ thi vài ngày, bọn chúng nhận được thư của Nghiêm Thế Phiên, nói đã có đề thi hương năm nay, mời mới hai tên đó tiêu thụ hộ, đem tiền thu được gửi vào tài khoản chỉ định trong "hối thông liên" v..v..v..

Hai tên đó xem thư, thấy phía sau quả nhiên là ba đề thi, thầm nghĩ "cơ hội phát tài tới rồi." Đám con cháu công thần ỷ và công lao tổ tiên, xưa nay hành hành ngang ngược, làm việc không suy nghĩ hậu quả, liền đem đề thi phát tán đi, cuối cùng dẫn tới vụ án trường thi kia.

Lục Bỉnh có được phong thư và bản đề thi bị lộ nguyên thủy kia, xem kỹ bức thư một lượt, ông ta liền xác định, không phải do Nghiêm Thế Phiên viết. Mặc dù bút tích thì không sai biệt gì, nhưng Nghiêm Thế Phiên xưa nay luôn gọi thằng tên người ta. Tuyệt đối không xưng là huynh gì gì đó. Cho dù là viết thư cũng vậy, cuồng ngạo vô cùng, còn bức thư này thì chua không thể tả, hiển nhiên là có kẻ ngụy tạo chữ viết của Nghiêm Thế Phiên.

Nghiêm Thế Phiên chẳng phải là danh gia thư pháp gì, nên chẳng có thư họa lưu truyền ở trên đời, cho nên Lục Bỉnh đoán, có thể quen thuộc chữ viết của hắn, đồng thời mô phỏng lưu loát như vậy, chắc chắn là người bên cạnh, hơn nữa địa vị không thấp.

Thế là Cẩm Y Vệ hùng mạnh lại lần nữa phát động, mau chóng có được bút tích của những người bên cạnh Nghiêm Thế Phiên, do chuyên gia giám định trong nghề phân biết, kết quả làm Lục Bỉnh thất vọng. Bức thư giả kia không phải do những người bên cạnh Nghiêm Thế Phiên viết.

Mang theo hi vọng cuối cùng, ông ta mở rộng phạm vi ra thành cả những người từng thân cận bên cạnh Nghiêm Thế Phiên, tìm kiếm bút tích của bọn họ tiếp tục phân biệt.

Lần này cuối cùng cũng có kết quả, mấy chuyên gia giám định đều nhất trí, kẻ ngụy tạo thư tín của Nghiêm Thế Phiên chính là Đường Nhữ Tiếp, thế giao với Nghiêm gia, hiện giờ là thị giảng của Cảnh vương phủ.

Vụ án có đột phá trọng đại, chỉ cần thuận theo manh mối Đường Nhữ Tiếp điều tra, tin rằng cách chân tướng không xa nữa. Nhưng Lục Bỉnh ngừng điều tra, thu quân hết cả về... Vì chẳng may tra ra Cảnh vương thì ông ta cưỡi ngựa khó xuống rồi.

Hiện giờ Dụ vương không con thừa tự, hoàng tôn duy nhất của Gia Tĩnh đế là con trai của Cảnh vương, chỉ cần cục diện này không thay đổi, Cảnh vương sẽ vững như núi thái sơn. Vì hoàng đế không thể lựa chọn kẻ kế thừa không có hậu đại, lặp lại bi kịch của Chính Đức đế, cho nên sợ là Cảnh vương làm việc gì quá đáng, chỉ cần không muốn thí quân soán ngôi. Gia Tĩnh đế tuyệt đối không đụng vào hắn.

Lục Bỉnh thì phải nghĩ cho tương lai, một khi chọc việc này ra là hoàn toàn đắc đội với Cảnh vương rồi, chẳng may tương lai Cảnh vương leo lên bảo tọa thật thì Lục gia gặp thảm họa.. Cho nên ông ta không muốn tra nữa.

Đại đô đốc hạ lệnh một cái, vụ án tức thì lâm vào đình trệ. Thẩm Mặc hết sức quan tâm tới việc này, tới phủ hỏi thăm kết quả, Lục Bỉnh không giấu diếm y, có sao nói hết ra, còn áy náy bảo:

- Chuyện này liên quan tới hoàng gia, đám thần tử chúng ta không tiện tra nữa, huynh đệ thông cảm cho lão ca ca nhé.

Lục Bỉnh biết Thẩm Mặc rất đáng tin, cho nên không sợ y không giữ được mồm mép.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch