Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 729: Hung Thủ ... (2)

Chương 729: Hung Thủ ... (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Thẩm Mặc nói được là được, ngày hôm sau liền tới Tây Uyển, tìm Mã Toàn đòi người. Mã Toàn biết Gia Tĩnh đế quan tâm tới việc này, cũng biết Trần Hồng có hiềm nghi, nhưng đành chịu:

- Hai chúng tôi tuy cùng là bình bút thái giám, nhưng Trần công công là đứng đầu, nô gia chẳng quản nổi hắn, nếu không... Hay địa nhân đi tìm hoàng thượng.

- Không cần.

Thẩm Mặc lắc đầu cười khổ, vừa vuốt chìm râu chỉnh tề, vừa nói:

- Hoàng thượng trước kia truyền thánh dụ cho hạ qua, còn là do công công chuyển lời, vậy tức là ý gì? Chẳng phải bảo hạ quan không nên tìm lão nhân gia gây phiền phức sao? Cho nên tất cả mọi vấn đề, hạ quan phải tự giải quyết...

- Vậy có cần nô gia giúp gì không?

Mã Toàn hỏi xong lại sợ y đòi hỏi nhiều, vội bổ xung một câu:

- Việc lớn không được, chứ việc nhỏ thì không có vấn đề gì.

- Đúng là có chuyển muốn nhờ công công. Xin công công phái người dẫn hạ quan đi tìm Trần Hồng.

- Điều này thì không vấn đề gì.. Mặc dù Trần công công đang bị nhốt giam, song đại nhân có thánh chỉ, có thể gặp được hắn.

Mã Toán thở phào:

- Để nô gia dẫn đại nhân đi.

- Làm phiền công công rồi.

Thẩm Mặc theo Mã Toàn đi rất xa, cho tới tận chỗ tĩnh lặng trong cung, có một căn nhà nhỏ lắp song sắt.

Mã Toàn dừng chân nhìn Thẩm Mặc nói:

- Đây là chỗ ở của Trần công công, có cần nô gia vào thông báo một tiếng cho đại nhân không?

Thẩm Mặc nhìn dáng vẻ rất miễn cưỡng của hắn, cười nói:

- Không cần đâu, tự hạ quan vào là được.

- Vậy thì đại nhân cẩn thận nhé.

Mã Toàn chẳng khắc khí với y, không đi vào thêm nữa.

- Yên tâm đi, hạ quan lấy lý phục người mà.

Thẩm Mặc liền một mình đi tới, ghé vào song sắt nhìn, liền thấy gian phòng này nhỏ kinh người. So với kích cỡ lều trong trường thi thì cao dài không khác là bao, nhưng rộng thì hơn một chút, có thể chứa được một cái giường đơn, một cái ghế, với cả một cái bô nhỏ.

Trần Hồng nằm úp mặt trên giường, mặc dù có đắp chăn trên người, nhưng vẫn có thể nhìn thấy trên lưng hắn có lớp băng dầy... Hắn là người phương bắc, dáng cao, chân dài, cho nên lúc này chỉ có thể đem đầu nhét vào khe hở song sắt, hai chân vì bởi vì vướng không cử động được, cho nên đành gác lên tường sau, trông dáng hết sức tức cười.

- Đặt cơm ở trên mặt đất, sau đó hát một khúc cho ta.

Thẩm Mặc đan thưởng thức phong cách tạo hành độc đáo của Trần Hồng thì nghe hắn nói đầy tức giận:

- Nhanh lên! Nếu không ta ra ngoài sẽ chơi chết ngươi.

Xem ra bị nhốt vào cái lồng nhỏ lâu ngày, thái giám cũng sẽ biết thành nam nhân.

- Ha ha ha, Trần công công còn có sở thích đó kia à?

Thẩm Mặc không nhịn nổi cười:

- Công công muốn nghe gì? Mất Nhai Đình hay là Chém Mã Tốc?

- Là ngươi..

Trần Hồng nhận ra giọng của y, giọng nói tức thì trở nên lạnh lẽo:

- Ngươi muốn làm cái gì?

Thẩm Mặc ngồi xuống, vừa vặn ngang với tầm mắt của Trần Hồng, nét mặt cũng trở nên nghiêm túc:

- Phụng chỉ phá án, tới hỏi Trần công công.

- Ta từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào của ngươi.

Trần Hồng quay đầu sang một bên.

Lại nghe Thẩm Mặc ung dung nói:

- Ghi vào... Thủ tịch bình bút ti lễ giám Trần Hồng, từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào.

Trần Hồng nghe vậy nhìn sang bên cạnh y, không ngờ thấy tên gia hỏa này mang theo cả thư lại tới, không kìm nổi giận dữ:

- Ngươi mang thư lại tới làm gì?

- Nếu không lời nói gió bay thì làm sao định tội ngươi được?

Thẩm Mặc cười nhạt:

- À, đoạn này đừng ghi nhé.

- Định tội ta, ta có tội gì?

Trần Hồng trừng mắt lên đầy vẻ không phục.

- Ngươi không cần trừng mắt lên, trừng đến thể nào cũng chẳng to bằng mắt trâu.

Thẩm Mặc chọc tức xong rồi nghiêm nghị nói:

- Bản quan hiện đang hoài nghi ngươi có ý đồ giết vua...

- Đừng có ngậm máu phun người.

Trần Hồng tức thì nổi giận:

- Chớ cho rằng ta bị nhốt vào cái phòng nhỏ này thì có thể khi dễ được, sớm muộn ta cũng có ngày ra ngoài.

Do quá khích động, hắn bật dậy, chạm vào vết thương, đau đớn rú lên nằm bẹp xuống.

- Bản quan không ngậm máu phun người.

Thẩm Mặc cười lạnh:

- Ngươi tự nghĩ mà xem, hộp Long Hổ đan mà Lục thái bảo uống, vốn là dùng để cho ai?

Mặc dù là giữa mùa đông, nhưng nghe lời Thẩm Mặc nói, Trần Hồng tức thì mồ hôi đầm đìa, ngay cả đau đớn trên người cũng quên mất.

Hắn làm sao mà quên được, nếu chẳng phải Lý Phương lấy cớ hoàng thượng mới khỏi bệnh ngăn cản thì hộp t huốc kia nhất định là đã vào bụng Gia Tĩnh đế rồi.

Mặc dù hắn dám khắc định hộp đan dược đó vô độc, nhưng ý kiến của hắn không quan trọng. Quan trọng là sau khi trải qua chuyện kia, một khi hoàng để nổi lòng nghi ngờ, bản thân hắn không thể nói rõ ràng được.

- Hiện giờ hiềm nghi của đám đạo sĩ đã bị bài trừ, ngươi nói xem nếu như hoàng thượng hoài nghi người bảo quan và đưa thuốc có vấn đề...

Thấy Trần Hồng bị câu nói của mình làm choáng váng, Thẩm Mặc được thể tiến tới:

- Ngươi biết đấy, gần đây tâm tình của hoàng không tốt.

Trần Hồng tuy bị dọa, nhưng dù sao hắn là thái giám số một số hái, đầu óc linh hoát lắm, biết rằng Thẩm Mặc chẳng phải tới để trêu đùa hắn, liền đổi sang khuôn mặt tươi cười:

- Thẩm đại nhân, ngài đừng dọa nô tài nữa, có chuyện gì ngài cứ nói thẳng ra đi.

Làm thái giám sợ nhất là mất đi thiện cảm của hoàng đế, càng khỏi nhắc tới làm hoàng đế hoài đi, đó dứt khoát là con đường chết. Thẩm Mặc xem như đã nắm được điểm yếu của Trần Hồng.

Phán ứng thần tốc của hắn không làm Thẩm Mặc kinh ngạc, đó là tố chất mà một đại thái giám, một xưởng đốc Đông Xưởng phải có. Hiện giờ không phải là thời Đường, thời đại hoàng kim mà thái giám có thể quyết định hoàng vị thuộc về ai, tùy ý hãm hại thậm sát hại hoàng đế.

Giờ thái giám chẳng qua chỉ là một con chó do hoàng đế nuôi, cho dù có bạo ngược như Lưu Cẩn, cũng bị một tờ giấy của hoàng đế hoàng đường Chính Đức không lý tới chính sự làm lộ nguyên hình.

Trong thời đại như thế, một thái giám hành thích vua, bất kể có thành hay không, đều bị hoàng đế hoặc hoàng đề kế nhiệm lăng trì xử tử, không còn đường khác.

Gia Tĩnh đế sẽ không tin Trần Hồng cả gan giết vua, thậm chí không tin hắn có thể phản bội mình. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu tất cả chứng cứ đều bất lợi cho Trần Hồng, Gia Tĩnh sẽ không phí công giúp hắn thoát tội, cực có khả năng đích thân xử tử hắn. Cho nên Trần Hồng phán đoán, Thẩm Mặc đang uy hiếp mình, tực là nói lên có đất để đàm phán.

Nhìn nụ cười cứng đờ của Trần Hồng, Thẩm Mặc mỉm cười:

- Kỳ thực bản quan cũng không tin công công có thể đại nghịch bất đạo như thế.

- Đó là điều hiển nhiên.

Trần Hồng cao giọng nói:

- Đại nhân tới điều tra Lục gia, nhất định trong nhà bọn họ xuất hiện nội tặc.

Thẩm Mặc mắt sáng lên, tiếc rằng Trần Hồng không nhìn thấy, chỉ nghe được y thong thả nói"

- Nhưng người ta là đại hào môn tam công kiêm tam cô, cả nhà là quý nhân, lại đang trong tang lễ, nghĩa tử là nghĩa tận, không nắm chắc được mười phần, ai dám tới nhà bọn họ gây sóng gây gió?

- Làm sao mới có thể nắm chắc được cả mười phần?

Trần Hồng gìm giọng hỏi, hắn có sự tự giác của kẻ bị đe dọa.

- Trừ người nhà bọn họ ra, còn có hai nhóm hiềm nghi nữa, công công và các đạo sĩ.

Thẩm Mặc đưa ngón tay chỏ và ngón giữ ra:

- Hiện giờ các đạo sĩ đã bài trừ.

Gập ngón tay chỏ lại, đưa ngón giữa tới trước mặt Trần Hồng:

- Phải bài trừ hiềm nghi của công công, nếu không ta không thể tới Lục gia bắt nội tặc.

Trần Hồng không hiểu hàm nghĩa của ngón giữa dựng thẳng kia, nhưng có thể cảm nhận được sự khiêu khích cùng khinh miệt từ dấu hiệu đó, hận không thể cắn đứt ngón giữa của y, nhưng cách chấn song sắt, hắn chỉ đành từ bỏ. Trầm tư hồi lâu, hắn rốt cuộc cũng gật đầu:

- Được rồi, đại nhân muốn thế nào ta cũng phối hợp.

Trần Hồng nói là làm, thái độ cực kỳ phối hợp bảo với Thẩm Mặc:

- Ngày hôm đó đưa đan dược là đích thân nô gia đi, do tùy đường thái giám ôm trong lòng cả chặng đường, không có người thứ ba.

- Vậy trong quá trình cất giữ, có ai tiếp xúc được với nó không?

- Vẫn là thái giám tùy đường Phương Thạch Đầu của nô gia. Nhưng mỗi hộp đều có niêm phong, hơn nữa chỉ có một mình ta mới biết cơ quan ngầm, chạm nhầm một cái là hỏng. Cái hộp đó người bình thường nhìn không thấy manh mối gì, nhưng nô gia không lấy ra để tự hại mình.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Phương Thạch Đầu ta phải dẫn về tra hỏi, còn cả loại hộp và ngươi nói, ta cũng muốn kiềm tra.

- Được.

Im lặng rất lâu Trần Hồng mới hạ quyết tâm:

- Ta viết giấy cho đại nhân, cầm lấy nó đi tìm hắn.

Trần Hồng tốn sức lắm mới cầm được bút viết giấy cho Thẩm Mặc, ngẩng đầu lên nhìn y:

- Hắn cũng là người bên cạnh hoàng thượng, đừng để lại thương tích cho hắn.

Thẩm Mặc cầm lấy tờ giấy, vỗ mạnh lên lưng Trần Hồng, cười sảng khoái:

- Không vấn đề gì.

Sau đó Trần Hồng liền ngất xỉu, đau quá nên ngất.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch