Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 809: Cướp Vinh Quang (1)

Chương 809: Cướp Vinh Quang (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Câu đối thơ của cử nhân Phúc Kiến vừa đưa ra, tức thì được mọi người reo hò, nhưng Thẩm Mặc lại biến sắc, Từ Vị hỏi nhỏ:

- Làm sao thế?

- Không sao cả...

Thẩm Mặc lắc đầu, kỳ thực ở Dụ vương phủ, y từng đối qua câu có bảy tám phần tương tự, trong đó có mấy câu giống hoàn toàn, chẳng lẽ trên đời có chuyện trùng hợp như thế?

Lúc này Nam Trực Đãi cũng nghĩ ra:

- Ta phải có tất cả các số, đó là một tới mười, còn thêm vào trăm, ngàn, vạn. Nghe nhé --- bách xích lâu tiền trượng bát khê, tứ thanh khương địch lục kiều tây. Truyện thư vọng đoạn tam xuân nhạn, ỷ chẩm sầu văn ngũ dạ kê. Thất tịch nhất phùng ngưu nữ hội, thập niên không thuyết án mi tề. Vạn thiên tâm sự tràng hồi cửu, nhị nguyệt hoàng ly hướng khách đề.

Quả nhiên là cho tất cả mọi số vào không thiếu số nào.

Cử nhân Tứ Xuyên tính đủ mọi trò vẫn đành thất thểu lui xuống. Vì thế còn lại tứ đại cao thủ, lần này cử nhân Nam Trực Đãi ra đề, hắn nghĩ một lát rồi nói:

- Ta ra một vịnh xuân mười chữ, hoa chi lộng ảnh chiếu song sa ánh nhật tà, các vị có đói được không?

- Để ta trước.

Phúc Kiết đang chiến đấu hăng, không khiêm tốn nữa:

- Ta đối bằng mười chữ vịnh hạ, liên tân trường thủy thiếp thanh tiễn sổ điểm viên..

*

Cành hoa chiếu bòng rèm thưa dưới ánh chiều tà.

Sen mới chồi mặt nước phủ xanh mấy ao tròn.

- Mười chữ của ta là một bài thơ.

Nam Trực Đại nói:

- Hoa chi lộng ảnh chiếu song sa, ảnh chiếu song sa ánh nhật tà, tà nhật ánh sa song chiếu ảnh, sa song chiếu ảnh lộng chi hoa.

Câu đầu tiên là 7 chữ trước, câu thứ hai là 7 chữ sau, câu thứ ba đảo 7 chữ đầu, câu thứ tứ đảo bảy chữ sau, trong lần thi này, độ khó cao nhất.

- Kháo thật! Của ta cũng là một bài thơ.

Cử nhân Phúc kiến reo lên:

- Liên tân trường thủy thiếp thanh tiễn, thủy thiếp thanh tiễn sổ điểm viên, viên điểm sổ tiễn thanh thiếp thủy, tiễn thanh thiếp thủy trường tân liên.

Hoàn toàn phù hợp với Nam Trực Đãi, hiển nhiên là từng chơi loại thơ văn này.

Nam Trực Đãi ngạc nhiên nhìn Phúc Kiến:

- Lão huynh cũng quá là lợi hại đấy.

Phúc Kiến cười:

- Chẳng qua không gặp được địch thủ mạnh thôi.

Hắn nói làm người phía dưới tức điên, mọi người mặt đầu biến sắc.

Nhưng Chiết Giang và Hồ Quảng không để ý, bọn họ đang vã mồ hôi moi chữ trong bụng, để đắp thành một câu mưới chữ phù hợp.

Cử nhân Chiết Giang cao hơn một bậc, cao giọng nói:

- Ta cũng có rồi, ta dùng 10 chữ tả cảnh ngày thu. Du vân bạch nhạn qua nam lâu bán sắc thu.

*

Mây trôi nhạn trắng qua nam lâu nửa trời thu.

Liều có người học theo cách thức vừa rồi đọc:

- Du vân bạch nhạn quá nam lâu, nhạn quá nam lâu bán sắc thu, thu sắc bán lâu nam quá nhạn, lâu nam quá nhạn bạch vân du!

Tiếng reo hò vang dội.

Thế là ánh mắt đổ dồn về phía Hồ Quảng, hắn nghĩ một lúc nữa, cuối cùng lắc đầu:

- Vừa rồi mùa thu còn có chút ý tưởng, giờ tới mùa đông thì thực sự là quá sức.

Vì thế chắp tay, cúi đầu ủ rũ đi xuống.

Mọi người tiếc nuối cho hắn, rồi nhìn Phúc Kiến:

- Vậy ngươi có làm được bài cho mùa đông không?

- Điều này có gì mà khó.

Phúc Kiến ung dung cười:

- Các ngươi nghe đây này --- mai chi kỷ điểm tuyết hoa khai xuân tín lai.

Mai chi kỷ điểm tuyết hoa khai, điểm tuyết hoa khai xuân tín lai, lai tín xuân khai hoa tuyết điểm, khai hoa tuyết điểm kỷ chi mai.

*

Kìa mai điềm tuyết hoa nở báo xuân về.

Mọi người nghe xong, thấy hắn đúng là có vốn liếng cuồng ngạo, văn chương thực sự hơn người.

Còn lại ba người cuối cùng, lần này là cử nhân Chiết Giang ra đề:

- Ta có một câu đố, đó là một bài thơ, đáp án là bốn tên người, mời mỗi vị đoán hai cái tên, đoán ra được ta lui xuống, nếu không đoán ra, mời lui xuống.

- Ngươi nói đi!

Tới nước này rồi không ai chịu thua kém, hai người kia đồng thanh:

- Không đoán được là xuống ngay.

- Mời hai vị nghe rõ đây - Giai nhân dương túy tác nhân phù, lộ xuất hung tiền sương tuyết phu, tẩu nhập trướng trung tầm bất kiến, nhâm tha phong thủy mãn giang hồ.

Giai nhân vờ say nhờ người đỡ.

Lộ làn da tuyết trước ngực thơ.

Đi vào trong màn tìm không thấy.

Mặc cho phong thủy mãn giang hồ.

Vụ này đúng là có chút khó khăn, làm sảnh đường tức thì chìm vào yên tĩnh, Thẩm Mặc và Từ Vị nhíu chặt mày, cuối cùng Từ Vị nói nhỏ:

- Ta đoán ra rồi.

Thẩm Mặc gật đầu, bỉnh thản nói:

- Đừng nói ra, mất vui.

Nhưng cử nhân Phúc Kiến đoán ra cũng không chậm, có điều không biết hắn có mưu tình gì mà lại nhịn không nói ra. Điều này làm cho Nam Trực Đãi đợi đáp án để thuận dấu về tìm theo hết đường xoay xở, nín lặng hồi lâu cuối cùng phải nhận thua:

- Ta đoán không sai.

Nói rồi hỏi cử nhân Phúc Kiến:

- Lão huynh, đừng giấu nữa, nói ra để ngu đệ mở rộng tầm mắt nào.

Phúc Kiến lúc này mới ra vẻ mực thước:

- Ta cũng không không biết là mình đoán đúng hay không, giai nhân dương túy tác nhân phù, là "ngã vờ" tức Cổ Đảo, lộ xuất hung tiền sương tuyết phu, là trong trắng tức Lý Bạch.

- Vậy hai câu sau?

Mọi người giục:

- Ngươi nói hết ra đi, đừng để bọn này bị nghẹn.

- Tẩu nhập trướng trung tầm bất kiến, hẳn là La Ẩn, nhâm tha phong thủy mãn giang hồ, chắc là Phan Lãng, không biết tại hạ nói có đúng không?

- Đúng, quá đúng!

Mói người nghe vậy lòng trở nên sáng suốt, đều ồ lên, có có người rót rượu cho Phúc Kiến, mời cao thủ uống.

Chỉ còn lại hai vị cử nhân Chiết Giang và Phúc Kiến, quyền ra đề trong tay Phúc Kiến, hắn nhìn Chiết Giang đang có vẻ căng thẳng:

- Câu đó của lão đệ, chỉ e là không phải tự mình nghĩ ra.

- Đúng thế.

Chiết Giang thành thực gật đầu:

- Tại hạ xem được trên một cuốn sách cổ, nói là câu đố thời Đường, tới ngay không một ai đoán được.

Thời đại đó, trừ mấy thứ sách tứ thư ngũ kinh, chu cử ra thì những thư tịch khác có phạm vi lưu truyền rất hẹp, đại đa số là tàng thư tư nhân, vì thế mà cách tuyệt với nhau. Cho nên hắn lấy câu đố từ trong sách ra, cũng không sợ bị người ta chê cười.

- Hay lắm, vậy ta cũng lấy một câu xem từ trong sách ra, nếu như lão đệ có thể đối được thì là thắng. Nếu không đoán được thì cuộc tỷ thỉ này, người Phúc Kiến bọn ta thắng rồi.

- Lão huynh ra thượng liên đi.

Chiết Giang đồng ý, thầm nghĩ mình đối dù thế nào cũng giỏi hơn đoán đố nhiều.

- Cái ta có cũng chẳng phải là câu tuyệt đối, mà là một bài thơ, nghe cho ký nhé.

Phúc Kiến e hèm đọc:

- Tiêu diêu cận đạo biên, khế tức úy bại muộn. Tình huy thì hối minh, hước ngữ hài đảng luận. Thảo lai hoang mông lung, thất ốc ủng trần bộn. Đồng phó thị xướng trắc, kính vị thanh trọc hỗn!

Mọi người xôn xao, câu này quá khó, vừa chú ý tới nội dung chỉnh thế bài thơ vừa chú ý đối tới tám câu khác nhau, độ khó rất lớn, căn bản không thể nào mà đối được.

Chiết Giang chỉ nghĩ một lúc là bỏ, chuyện này đối với hắn thật quá khó, vẫn không phục:

- Ngươi đối được không?

- Ha ha ha, hiện giờ không phải là ta đối được hay không, mà là ngươi có đối được hay không.

Phúc Kiến nghiêm mặt hại:

- Nếu như ngươi nhận thua, ta sẽ nói cho ngươi đáp án.

- Nói như vậy là ngươi biết?

- Ngươi phải nhận thua đã ta mới trả lời.

Phúc Kiến khoanh tay trước ngực, nói rất đắc ý.

- Thua đi, thua đi, thua đi.

Đám cử nhân phúc kiến tức thì đồng thanh:

- Chiết không bằng Mân, Chiết không bằng Mân.

Trong tiếng cười đùa ngả ngớn đó, Chiết Giang mặt đỏ bừng, môi giật giật:

- Ta làm sao có thể đại biểu cho toàn Chiết. Chiết Giang còn nhiều người lợi hại hơn ta lắm, cho dù ta thua cũng không có nghĩa là đại biểu Chiết Giang không bằng Phúc Kiến.

Đây đúng là cưỡng từ đoạt lý, nhưng hắn dứt khoát không thể chịu kém, nếu không sẽ bị hương thân phụ lão nhổ nước bọt nhấn chìm.

- Vậy ai có thể đại biểu được?

Phúc Kiến cao ngạo nói:

- Trong phòng ai có thể đáp được, có thoải mái lên giúp hắn.

Đám đồng hương Phúc Kiến cùng hò hét:

- Sợ là chẳng ai giúp nổi.

Tức thì trong phong toàn tiếng Mân, đúng là đắc ý cực kỳ.

Chính lúc đó, đột nhiên vang lên một giọng Chiết Giang:

- Có gì mà khó...

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch