Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 969: Thùy Chi Quá (1)

Chương 969: Thùy Chi Quá (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Quý danh của A Cát gọi Thẩm Chí Khanh, quý danh của Thập Phân gọi Ân Sĩ Khanh. Tuy nhiên Ngụy tiên sinh cứ cảm thấy hài tử do một cha mẹ nuôi thì nên có họ như nhau, cho nên cứ gọi cả hai đứa một họ Thẩm.

Hai đứa hài tử chủ nhân này thật sự là một đôi tiểu ma vương, trời không sợ, đất không sợ, trong đầu toàn là ý nghĩ kỳ quái, luôn luôn gây họa, xảy ra sự tình thì tìm hai đứa nó thì chỉ có chuẩn chứ không sai.

Nghe được tiên sinh gọi, hai đứa hài tử lắc đầu, biểu thị vô tội nói:

- Dạ không có, tiên sinh.

- Không có? - Tiên sinh nhìn Thiết Đan còn đang gạt lệ nói: - Vậy sao nó khóc?

- Hắn đau lòng ạ...

A Cát nói.

- Vâng ạ,

Thập Phân nói tiếp:

- Đại Bạch nhà hắn chết rồi.

- Cái gì? Đại bá đã qua đời?

Phương ngôn Bắc Kinh "bá" cũng đọc là "bạch", nhưng làm Ngụy tiên sinh sợ hãi, liền nói:

- Thiết Đan, trò không cần kiên trì đi học nữa, mau về nhà chịu tang đi...

Dẫn tới tụi tiểu học sinh cười ha ha lên, khiến cho tiên sinh chẳng biết tại sao:

- Sao các trò lại máu lạnh vậy hả, bá phụ người khác qua đời, không an ủi thì thôi, cớ sao còn cười, thật là tội lỗi!

- Tiên sinh. - Các học sinh nhao nhao lên cười nói: - Đại Bạch là tên con chó nhà Thiết Đan ạ!

Ngụy tiên sinh trợn tròn mắt, chỉ tay vào hai đứa A Cát và Thập Phân, nhưng lại không nói được một lời...Loại cảm giác có hỏa không phát được này làm cho người ta nghẹn rất khó chịu, hơn nửa ngày mới tiêu hóa được.

- Bắt đầu học thuộc lòng...

Trừng mắt dữ tợn với đám tiểu quỷ còn đang nhe răng cười, Ngụy tiên sinh nghiến răng nghiến lợi nói:

- Sau nửa canh giờ bắt đầu kiểm tra, nếu như còn chưa thuộc...thì chờ ăn hèo đi!

Các học sinh thoáng cái cười không nổi nữa rồi, vội vàng mở sách ra đọc thuộc lòng "nhân chi sơ, tính bản thiện..."

Thấy A Cát và Thập Phân cũng bắt đầu đọc, trong lòng Ngụy tiên sinh thoáng hòa hoãn hơn: "Xem ra vẫn là chiêu này có thể trị được tụi nó...", hắn bắt đầu đọc sách của mình, đều là một số giảng chương cao cấp, văn mẫu của danh gia, chuẩn bị cho cuộc thi khóa tới... Loại tiên sinh dạy vỡ lòng như hắn có một công danh tú tài đã rất hiếm thấy rồi, thường đều là lão đồng sinh nhiều lần thi không đạt nên mới có thể làm loại dạy học tối cơ sở dạy hài tử biết chữ này, tiền học phí tự nhiên cũng cực thấp.

Ngụy tiên sinh có thân phận sinh viên, mặc dù thấy khoản tiền học phí của Thẩm gia trả khá là hậu hĩnh nên bằng lòng ở chỗ này dạy vỡ lòng cho tiểu hài tử, nhưng hắn còn chưa quên khoa cử, nắm chặt tất cả thời gian xem giảng chương, hi vọng có thể bảng vàng đề tên, lúc đó sẽ phát đạt, chí ít không còn làm cái nghề dạy học không được người ta thích này.

Gật gù đắc ý xem sách một hồi, Ngụy tiên sinh thầm nghĩ: "Văn chương này còn chưa bằng mình, thế mà cũng được đứng đầu danh sách, thăng quan tiến chức vùn vụt nữa chứ, mà ta ngay cả cử nhân cũng thi không hơn được?" Hắn càng nghĩ càng bất bình, càng cảm thấy trong lòng uất ức, theo thường lệ đưa tay chấm một chút bột thuốc đưa lên mũi hít một hơi, muốn thoải mái một chút.

Ai ngờ vừa ngửi sâu một hơi, liền cảm thấy một cỗ cay xè thiêu đốt ruột gan, thông mũi mà đến, trên gương mặt trắng nõn chốc lát đã căng lên đỏ bừng, rốt cuộc nhịn không được hắt xì một cái rõ to, vả lại còn không ngừng, ngửa tới ngửa lui, nước mũi, nước mắt cứ thế chảy xuống.

Các học sinh vỗ bàn đập ghế cười ha ha.

Lúc này, Nhu Nương đi đã quay lại rồi, nghe được thanh âm bèn đi vào, vội vàng múc nước cầm khăn mặt cho Ngụy tiên sinh:

- Tiên sinh bị làm sao vậy?

Ngụy tiên sinh cố chà lau, thiếu chút nữa đã chà rách cả mũi, lúc này mới ngừng hắt xì, cầm khăn lau mặt, chỉ vào bột thuốc ở trên bàn rồi nói với Nhu Nương:

- Nhị phu nhân tự mình ngửi thử xem...

Nhu Nương hồ nghi bưng đĩa thuốc lên, đầu tiên là nhìn một cái, sau đó giật mình đưa lên mủi ngửi ngửi, không khỏi thất thanh nói:

- Hồ tiêu!

- Không chỉ hồ tiêu đâu, còn có mù tạc nữa!

Ngụy tiên sinh ở trước mặt mỹ nữ từ trước đến nay đều bảo trì nhã nhặn, nhưng lần này thực sự đã bị chọc tức rồi, hắn vỗ bàn nói:

- Thật là không ra thể thống gì, sư đạo có còn nữa không?

Nhu Nương trừng mắt một cái với A Cát và Thập Phân đang cười to, lại quay đầu nhận lỗi với Ngụy tiên sinh:

- Tiểu hài tử bướng bỉnh, tiên sinh dạy bảo tụi nó là được mà!

Ngụy tiên sinh hầm hừ thu dọn đồ:

- Ta mà không dạy được, tiểu gia nhà các người ai cũng không dạy được!

Rồi nói với Nhu Nương:

- Tháng này đã dạy được hơn nửa tháng rồi, phiền nhị phụ nhân nói một tiếng với đại thái thái, tiền công tháng này ta không cần, các người mời cao minh khác đi!

- Vậy, chí ít tiên sinh cũng nên đợi thêm một lúc, - Nhu Nương năn nỉ: - Để ta bẩm báo cho lão gia phu nhân trước một tiếng được không?

~~

Khi Nhu Nương vội vã dẫn Thẩm Mặc và Nhược Hạm đi tới học quán, các học sinh đã chim thú tứ tán rồi, chỉ có Ngụy tiên sinh còn đang ở trong phòng ngủ của hắn, mặt mày xanh xám đang thu dọn đồ.

Hai phu thê Thẩm Mặc xấu hổ đứng ở cửa, dưới ánh mắt ai oán của Ngụy tiên sinh tiến cũng không được, không tiến cũng không được, thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào... Hai người họ là nhân vật cỡ nào, lúc này lại cảm thấy mặt nóng như lửa đốt, mất tự nhiên cực kỳ.

Nhược Hạm len lén dùng khuỷu tay hẩy Thẩm Mặc, ý là, lão gia không lên thì ai lên?

Thẩm Mặc đành phải khẽ ho một tiếng, chắp tay nói:

- Tiên sinh.

Ngụy tiên sinh liếc y một cái, miễn cưỡng ôm quyền hoàn lễ:

- Học sinh bái kiến Thẩm học sĩ.

- Ha ha, nghe nói quý phủ có tới vị Ngụy tiên sinh, dạy học rất hay. - Thẩm Mặc thân thiết cười nói: - Tại hạ đã sớm nghĩ đến bái hội rồi.

- Đúng vậy, lúc nãy lão gia còn nói có từ phía nam mang về Đoan nghiễn, Huy mặc, Hồ bút, Tuyên chỉ. Còn bảo ta chuẩn bị cho tiên sinh một phần nữa đó. - Nhược Hạm tiếp lời, cười nói: - Đợi lát nữa sẽ bảo tụi nó đưa tới cho tiên sinh.

- Đại phu nhân không cần tốn kém thế đâu. - Ngụy tiên sinh bất vi sở động nói: - Học sinh tài sơ học thiển, không thể đảm nhiệm được thục sư của quý gia, nhị vị nên mời cao minh khác đi.

- Không cần không cần, - Thẩm Mặc lắc đầu cười nói: - Tiên sinh là tốt nhất rồi, người khác nhất định không bằng tiên sinh đây.

- Đúng vậy, - Nhược Hạm nói: - Nếu các học sinh chọc tiên sinh tức giận, tiên sinh cứ đánh tụi nó một trận là được, có đánh thế nào cũng tính là của chúng tôi, tiên sinh nhất thiết đừng khác khí.

Thẩm Mặc nghe xong nhìn Nhược Hạm một cái, chỉ cười gật đầu không lên tiếng phụ họa.

- Ài, nhị vị đều là người tri thư đạt lý, mỹ danh tôn sư trọng đạo của Thẩm học sĩ lại càng truyền xa.

Thấy hai người họ đã xuống nước nhận lỗi thế rồi, cơn giận của Ngụy tiên sinh cũng tiêu tan không ít, thở dài nói:

- Mà sao lại có hai đứa trẻ...điên như thế chứ?

- Điên?

Thẩm Mặc không khỏi nghẹn lời, y tuyệt đối không nghĩ tới hài tử sáu bảy tuổi lại có thể dùng từ này để liên hệ, lẽ nào con trai của mình là Tế công hạ phàm?

Càng không chấp nhận được chính là Nhược Hạm, nàng không nghĩ tới hài tử của mình và Thẩm Mặc lại có được một lời bình như vậy. Cho dù là "không ngoan", "chọc người ghét" "quậy phá" các loại cũng tốt hơn từ...điên này nhiều. Bởi vì từ này nói thẳng đầu óc của hài tử có vấn đề rồi...

~~

Nhược Hạm lại len lén hẩy Thẩm Mặc một cái, Thẩm Mặc vội vàng lên tiếng:

- Không nghiêm trọng như vậy mà, trẻ con mới sáu bảy tuổi, điên là điên một lần, đâu phải là điên hết thuốc chữa đâu?

- Ta thấy chắc là điên không nhẹ đâu.

Ngụy tiên sinh đô nói với Thẩm Mặc:

- Thẩm tiên sinh, nếu chuyện đã đến nước này, học sinh cũng nói thật với ngài thôi. Sở dĩ học sinh không muốn dạy, cái khác đều là thứ yếu.

Rồi chỉ tay vào đầu mình nói:

- Then chốt là tụi nó ở đây quá kỳ lạ, những gì học sinh dạy tụi nó cứ thích phản bác lại, cũng không biết lấy mấy ý nghĩ cổ quái đó ở đâu, làm cho học sinh cảm giác rất bất lực...Học sinh nghĩ mấy vị tiên sinh trước đây cũng không ngoài như thế đâu.

Thẩm Mặc nghe ra chút căn nguyên rồi, bình tĩnh nói:

- Mời tiên sinh nói tường tận chút.

- Được thôi, - Ngụy tiên sinh suy nghĩ một chút nói: - Tỷ như nói, học sinh giảng cho tụi nó cố sự lôi công điện mẫu, thưởng thiện phạt ác, đứa khác đều sợ đến run lên, nhưng tụi nó chỉ cười, nói lôi điện cũng như trời mưa nổi gió, đều là cái gì...hiện tượng tự nhiên, căn bản không cần sợ.

Nhược Hạm nghe xong, như có sở ngộ nhìn Thẩm Mặc một cái, nàng rốt cuộc tìm được đầu sỏ gây nên ở đâu rồi.

Nhưng Ngụy tiên sinh đã lên tiếng thì phải thoả thích nói cho hết:

- Ta giảng "Thiên viên Địa phương"(trời tròn đất vuông), tụi nó lại nói đại địa là một hình cầu treo ở trên không trung.

Rồi lắc đầu cười nói:

- Cũng không biết ai dạy tụi nó cái tà thuyết ngụy biện này, nếu như nói vậy, người còn có thể đứng vững được sao? Người ở phía dưới cầu không phải là rớt đến bầu trời rồi?

- Ta giảng Nữ Oa tạo người, tụi nó lại nói người là khỉ biến thành, ta giảng "tam quang nhật nguyệt tinh", lớn nhất chính là mặt trời, nhỏ nhất là sao, tụi nó lại cười, nói kỳ thật ánh trăng nhỏ nhất, rất nhiều vì sao còn lớn hơn cả mặt trời, chẳng qua là cách chúng ta quá xa nên mới thấy nhỏ mà thôi.

Ngụy tiên sinh lải nhải nói:

- Nếu như chỉ có thế thì ta cũng chỉ coi là tụi nhỏ nói bậy, cũng không chấp nhặt với tụi nó làm gì.

- Hả, còn có chuyện càng nghiêm trọng hơn? - Nhược Hạm và Thẩm Mặc đồng thời lên tiếng.

- Ừm, thậm chí tụi nó ngay cả luân lý cương thường cũng muốn nghi vấn. - Ngụy tiên sinh vẻ mặt nghiêm trọng nói: - Ta giảng cho tụi nó "Quách Cự chôn nhi phụng thân". Tụi nó nghe xong thì lại run rẩy nói: "Không muốn phụ thân là một hiếu tử..."

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch