Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quang Âm Chi Ngoại

Chương 167: Nổi danh không dễ dàng (2)

Chương 167: Nổi danh không dễ dàng (2)




Hứa Thanh liếc mắt nhìn Chu Thanh Bằng, nhìn ra đối phương đang thăm dò, trên thực tế hắn cảm thấy ba người đồng môn này, ở trên tâm tính cũng rất tốt, không có quá nhiều ý nghĩ xấu, đây cũng là một trong những nguyên nhân ngoại trừ Quỷ Dục Hấu khiến cho hắn nguyện ý tới đây một chuyến.

Vì vậy hắn nhẹ gật đầu, không nói chuyện.

"Bộ Hung ti của ngọn núi thứ bảy cũng tương tự với Hải Phòng ti chúng ta, bên trong đều đông đảo mãnh nhân. Đúng rồi, Hứa Thanh sư đệ, nghe nói hành động lần này của Bộ Hung ti các ngươi xuất hiện một nhân vật khó lường."

"Hình như là bên trong bộ chữ Huyền của Bộ Hung ti các ngươi có một mãnh nhân, tên gọi là gì thì ta không biết, nhưng nghe nói người này có thể giết chết đầu sỏ Ngưng Khí đại viên mãn của bên địch, là một người duy nhất không phải đội trưởng nhưng lại có thể chém giết được đầu sỏ bên địch trong lần hành động lần này, nghĩ đến có lẽ cũng phải tu luyện Hóa Hải Kinh đạt đến đỉnh phong mới có thể làm được, công lao như vậy, nghe nói sẽ được đề bạt."

Chu Thanh Bằng cảm khái, trong mắt tràn đầy hâm mộ, những lời này không còn thăm dò nữa, mà thật sự là hâm mộ.

Trong nhận thức của y, chuyện này không thể nào có liên quan Hứa Thanh được, Hứa Thanh mặc dù luyện thể rất mạnh, có khí huyết hóa ảnh, nhưng sau khi tu hành Hóa Hải Kinh, Chu Thanh Bằng đã ý thức được, thuật pháp của Hóa Hải Kinh rất sắc bén, có thể dễ dàng chém giết luyện thể, nhất là trong Bộ Hung ti có rất nhiều cường giả.

Cho dù lúc trước Chu Thanh Bằng có phát giác được chấn động linh năng Hóa Hải Kinh của Hứa Thanh cũng rất mạnh khi ở trong tiệm thuốc, nhưng y vẫn như trước không thể liên tưởng tới việc Hứa Thanh có thể trổ hết tài năng từ trong nơi có cường giả như rừng như Bộ Hung ti, sau đó còn có thể chém giết tên đầu sỏ Ngưng Khí đại viên mãn bên địch.

"Ta cũng nghe nói chuyện này, mấy ngày nay chuyện này được truyền vô cùng nhiều, hình như là ở đội 6 phân bộ chữ Huyền." Từ Tiểu Tuệ ở bên cạnh, gắp đồ ăn cho Hứa Thanh và Chu Thanh Bằng, cười mở miệng.

Đúng là những đệ tử các ngành trong mấy ngày nay đều đang đàm luận về hành động thu lưới bắt Dạ Cưu của Bộ Hung ti, nhất là chuyện về người nổi bật trong hành động lần này, phần lớn mọi người đều từng thảo luận qua việc này.

Hứa Thanh có chút ngoài ý muốn, trọng điểm mấy ngày nay của hắn đặt vào trên việc tìm kiếm thời cơ đánh chết tên thiếu niên nhân ngư tộc, không có chú ý những chuyện này, bây giờ hắn mới lần đầu tiên biết được lời đồn đại bên ngoài, cũng lần đầu tiên nghe nói mình sẽ được đề bạt.

"Chuyện này không liên quan với chúng ta, đối với chúng ta mà nói... Sống sót mới là quan trọng."

Chu Thanh Bằng thổn thức, sờ lên chân của mình, chỗ đó có một vết sẹo còn không có hoàn toàn khép lại, sau đó y ngẩng đầu nhìn Hứa Thanh một mực im lặng, thật tâm nói.

"Hứa Thanh sư đệ, ngươi cũng không nên cứ quái gở như thế này mãi, tính cách này của ngươi phải sửa lại đi, phải học được cách biến hóa linh hoạt, ví như đối với cấp trên mà nói, nên tặng chút lễ vật gì đó, như vậy mới có cơ hội nhận được sự che chở, mới có thể sống tốt hơn."

Hứa Thanh nghe vậy nhẹ gật đầu, hắn không giỏi ăn nói, cũng không biết nên nói cái gì, vì vậy bữa cơm này, đa số thời gian đều là ngồi nghe, mà Chu Thanh Bằng cũng chầm chậm khôi phục thần thái khi chưa đi vào tông môn, khi thì tươi cười nâng chén, chi phối bầu không khí trong phòng.

Lúc này rõ ràng Chu Thanh Bằng đã uống nhiều quá, bắt đầu khoe khoang một chút thành tích của bản thân.

Ví dụ như y có quan hệ hòa hợp như thế nào với cấp trên ở bên trong Hải Phòng ti, ví dụ như bây giờ y nhận thức và quen biết được bao nhiêu bằng hữu ở trong Hải Phòng ti, đã lấy được lợi ích gì, thậm chí còn đảm nhiệm việc giúp cho Từ Tiểu Tuệ tăng phạm vi quan hệ lên.

Đương nhiên y cũng nhiều lần khuyên bảo Hứa Thanh phải sửa lại tính tình, đối với bên Lý Tử Mai thì y cũng hứa sẽ hỏi bên Hải Phòng ti còn cần tạp dịch hay không, nếu có sẽ đề cử nàng tới.

"Lão đại của ta hứa hẹn, chỉ cần lần này thành tích khảo hạch của ta tốt hơn một chút, liền dẫn tiến cho ta gặp Đinh Tiêu Hải sư huynh, các ngươi biết Đinh sư huynh không, đó là người được xưng là Luyện Khí đệ nhất nhân của ngọn núi thứ bảy chúng ta." Đáy lòng Chu Thanh Bằng rất là đắc ý, Từ Tiểu Tuệ ở một bên cũng phối hợp tươi cười nịnh nọt, khiến cho bầu không khí trong phòng càng ngày càng hòa hợp.

Hứa Thanh cũng cười, nâng chén chúc mừng.

Hắn không ghét Chu Thanh Bằng, mỗi người đều có phong cách sống của mình, Từ Tiểu Tuệ có thể nhanh như vậy thu được Pháp Chu, có nghĩa nàng cũng có bổn sự của riêng mình. Về phần Lý Tử Mai, Hứa Thanh vốn cũng không giỏi câu thông, nhưng hắn cảm thấy người có thể lần đầu tiên nhìn liền nhận ra mình, sức quan sát của đối phương nhất định cực kỳ nhạy cảm.

Bữa cơm này, đã ăn được một canh giờ rồi.

Rượu cũng đã uống qua ba tuần, bên ngoài đã là đêm khuya, men say trên người Chu Thanh Bằng càng đậm, mọi người kết thúc, lúc này Chu Thanh Bằng giao Quỷ Dục Hấu cho Hứa Thanh, cũng không đợi Hứa Thanh trả thù lao, Chu Thanh Bằng liền khoát tay chặn lại.

"Trong nhà của ta vẫn còn, chút này đã là thứ gì, coi như là lễ vật giữa bằng hữu đi."

Hứa Thanh nhìn cái túi chứa Quỷ Dục Hấu, lại chú ý thần sắc đầy thành ý trên mặt Chu Thanh Bằng, y thật sự có dự định tặng cho mình, vì vậy hắn suy nghĩ một chút, cũng không cưỡng ép trả thù lao, ôm quyền nói cảm tạ.

Giờ phút này bốn người đi ra khỏi phòng, khi đi đến cửa quán ăn, Chu Thanh Bằng nhìn Hứa Thanh, cười mở miệng.

"Hứa Thanh sư đệ, ta ở Hải Phòng ti bộ Khôn, còn không biết ngươi ở bộ phận nào trong Bộ Hung ti, về sau mọi người qua lại nhiều chút, lúc nhàn hạ ta cũng sẽ đi tìm ngươi ôn chuyện, chúng ta là người cùng nhập môn, nhất định phải qua lại nhiều chút, bên trong cái tông môn lạnh lùng này, chúng ta có thể...tín nhiệm lẫn nhau, mọi người cùng hợp thành một đoàn đi về phía trước."

Hứa Thanh nghe vậy nhẹ gật đầu.

"Ta ở bộ Huyền."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch