Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quang Âm Chi Ngoại

Chương 344: Ngươi mở được cái gì? (1)

Chương 344: Ngươi mở được cái gì? (1)




Thanh niên ngọn núi thứ nhất hơi sửng sốt một chút.

Gã cho rằng trình độ học vấn của bản thân coi như không tệ, ngày bình thường nói chuyện có thể thuận miệng thành thơ, nhưng vẫn bị nội dung trong ngọc giản này làm cho có chút mơ hồ, vì vậy phải nghiên cứu từng câu từng chữ bên trong.

Nhưng nghiên cứu xong vẫn còn có chút mờ mịt, vì vậy sau khi cẩn thận phân tích một phen, liền đứng ngốc ngay chỗ đó.

"Cho con nối dõi, làm sao cho? Cái này không phải là …là dành cho nữ tử sao."

Nửa ngày sau gã cúi đầu nhìn cái bình nhỏ kia một chút, bỗng nhiên như nghĩ tới cái gì, ánh mắt chợt trợn to.

"Không phải chứ."

Nhớ tới lúc trước mình còn ngửi ngửi cái này, cả người gã liền cảm thấy không tốt, nghiến răng thì thào.

"Thật quá đáng! !"

Sau đó theo bản năng định ném đi, nhưng lại có chút không nỡ, thầm nghĩ có lẽ cái này cũng coi như có nửa huyết mạch Cổ Hoàng rồi, vì vậy rất là xoắn xuýt giữ ở trong tay, suy nghĩ chẳng lẽ nam không thể nào dùng được sao.

Cùng lúc đó, Hứa Thanh ở trên Pháp Thuyền phía xa cũng mở mắt ra, nhìn thanh niên ngọn núi thứ nhất đang đứng trên đại kiếm ở sau lưng, đoán ra đối phương có lẽ đã mở ra cái hộp nguyện vọng gì đó rồi, đáy lòng cũng thấy hiếu kỳ.

"Ngươi mở được cái gì vậy?" Hứa Thanh hỏi tới một câu.

Lớp che đậy trên đại kiếm tiêu tán, thần sắc thanh niên ngọn núi thứ nhất hoảng hốt ngồi ở bên trong, sắc mặt có chút khó coi, sau đó không ngừng phun khí, hình như đang cố gắng tẩy rửa xoang mũi.

Thậm chí gã còn đưa pháp lực tràn vào trong lỗ mũi, mãi đến một lúc sau sắc mặt gã mới tốt hơn được một chút, nhìn về bầu trời mà không nói gì, về phần đồ trong hộp nguyện vọng thì đã bị gã lấy đi.

Mắt thấy như thế, đáy lòng Hứa Thanh liền có chỗ suy đoán, thu hồi ánh mắt không để ý tới nữa.

Cứ như vậy thời gian lần nữa trôi qua, hai người bọn họ cách Thất Huyết Đồng càng ngày càng gần, mà Hứa Thanh cũng đã có chút hiểu hơn về món pháp khí lông vũ kia.

Tác dụng của vật này là tăng tốc độ.

Khi mở ra pháp khí này có thể khiến cho tốc độ của bản thân lập tức bộc phát, khiến cho tốc độ bản thân nhanh hơn gấp mấy lần tốc độ cũ, nhưng cái này cũng có yêu cầu rất cao đối với thân thể.

Bởi vì bên cạnh đang có người ngoài, cho nên Hứa Thanh cũng không định thử nghiệm, nhưng sau khi hắn cảm thụ đã xác định, một khi mở pháp khí này ra, tốc độ của bản thân sẽ cực kỳ kinh người.

"Phải tìm một chỗ thử sử dụng một phen, để hiểu rõ cách vận dụng pháp khí này sau khi mở ra."

Hứa Thanh trầm ngâm, hắn chú ý thấy xa xa có Pháp Thuyền của ngọn núi thứ bảy xuất hiện.

Hầu như trong một cái chớp mắt khi Pháp Thuyền của ngọn núi thứ bảy xuất hiện, thanh niên ngọn núi thứ nhất từ khi mở ra hộp nguyện vọng, cả quãng đường liền biến thành dáng vẻ vô cùng buồn chán, nhưng giờ phút này gã lập tức ngẩng đầu, ngón tay khẽ vang, trên người trong nháy mắt liền nhiều hơn một bộ đạo bào mới.

Động tác vô cùng thuần thục, giống như đã luyện tập qua rất nhiều lần rồi vậy, thần sắc trên mặt cũng lộ ra vẻ lạnh lùng, tựa như hóa thành hàn băng, trên người cũng mơ hồ lượn lờ kiếm khí, thoạt nhìn giống như là cảnh giác, cũng giống như là cố ý làm vậy, đặc biệt còn có khiến kiếm khí vờn quanh thân thể, khiến cho mái tóc dài của gã lập tức tung bay, người ngoài vừa nhìn qua đều sẽ cảm giác được người này rất bất phàm.

Cho đến khi chiếc Pháp Thuyền của ngọn núi thứ bảy này đi xa, thanh niên ngọn núi thứ nhất này lại lần nữa trở thành uể oải.

Hành động như vậy, nhất là phương thức và tốc độ thay quần áo, làm cho Hứa Thanh cảm thấy tên này có chút kỳ dị.

Nhưng mà theo thời gian trôi qua, một đường cũng bắt đầu gặp phải đệ tử Thất Huyết Đồng nhiều hơn, sau khi đối phương mỗi một lần gặp người ngoài đều có hành động như thế, Hứa Thanh cũng đã dần dần quen, mà lão tổ Kim Cương Tông thì nắm lấy cơ hội, thấp giọng truyền âm cho Hứa Thanh.

"Chủ tử, ta thấy tiểu tử này rõ ràng đặc biệt chú ý hình tượng của bản thân với người ngoài, ta nghĩ rằng loại người này chúng ta không giết cũng được, chúng ta có thể dùng cái tính cách này của gã, khiến cho gã trở thành người hữu dụng cho chúng ta."

"Ví dụ như thời khắc mấu chốt, chủ tử ngươi có thể hơi thổi phồng gã lên một chút, dựa theo phán đoán của tiểu nhân trong miêu tả của những cuốn sách cổ, loại người này bên trong sách cổ thường thường đều là loại người sẽ vì mặt mũi mà sẵn sàng đổ máu. . ."

"Mặt khác, lúc trước tiểu nhân liền suy đoán gã là người cực kỳ coi trọng thể diện, cho nên đã sớm thi pháp, ghi lại hết tất cả những bộ dạng chật vật dọc theo con đường của gã lại rồi, còn có cảnh lén trộm đồ, cảnh lúc gã nói tiếng người cũng bị ta ghi lại, mặc kệ hữu dụng hay không, ít nhất thì đây cũng là phương pháp có thể nhằm vào tính cách của gã để uy hiếp."

"Mặt khác nếu như về sau có cơ hội, chủ tử có thể tạo ra một chút cục diện để cho người này càng mất mặt, ví dụ như khiến cho gã phải cầu xin tha thứ, hoặc như là đưa gã vào trong chỗ dơ bẩn..., tiểu nhân sẽ lưu hết hình ảnh lại, chuẩn bị bất cứ tình huống nào."

Lão tổ Kim Cương Tông nhanh chóng mở miệng, trong lời nói không hề nói một câu nào là mình hữu dụng như thế nào, nhưng nếu tổng hợp lại nghe, thì cái này giống như lão đang biểu lộ ra giá trị của mình với Hứa Thanh vậy.

"Kính xin chủ tử trách phạt, bởi vì ta phản ứng quá chậm, đối với chủ tử mà nói, những chuyện nhỏ nhặt này hẳn là có thể vừa nghĩ liền có thể nghĩ đến, nhưng tiểu nhân lại suy tư rất lâu rất lâu mới nghĩ ra được những thứ này, mời chủ tử trách phạt ta đi, ta quá ngu dốt rồi, so với chủ tử tài hoa thì đúng như là trời với vực thẳm vậy."

"Chủ tử, xin ngài cho ta một cơ hội nữa, tiểu nhân nhất định sẽ cố gắng, khẩn cầu ngài về sau cứ giao những chuyện nhỏ nhặt, những thứ công việc cực nhọc này cho ta đi, Du Linh Tử ta nhất định sẽ dùng hết khả năng để không phụ sự tín nhiệm của chủ tử."

Hứa Thanh liếc mắt quét qua que sắt màu đen bên người, nhàn nhạt mở miệng.

"Ba tháng sắp tới rồi, ta đồng ý cho ngươi nhiều hơn 1 tháng, về phần cái bóng thì vẫn như cũ."

Lão tổ Kim Cương Tông lập tức kích động, sau đó giả bộ như thờ ơ quét mắt qua cái bóng, mà cái bóng ở dưới thì bỗng run rẩy một chút, nhanh chóng tản ra, đưa một đầu của mình vào trên biển, điên cuồng hấp thu dị chất.

Hứa Thanh quét mắt liếc bọn họ, sau đó không thèm để ý nữa mà nhắm mắt đả tọa, tu hành Dưỡng Sinh Quyết.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch