Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Bị Zombie Cắn

Chương 576:

Chương 576

Châu chấu và nô lệ

sharedby: truyendichgiare.com


Không có công nghiệp cùng môi trường ô nhiễm phá hư.

Nước bên trong suối trong vắt, nhìn bên trong những chiếc thùng chiếc chậu , cùng lưới đầy cá tôm.

Mặc dù trong suối tôm cá cũng không lớn lắm, nhưng tốn rất ít thời gian thu hoạch lại cao.

Sau đó, Trương Thành liền cùng mọi người đi xem những chiếc bẫy đã đặt, cảm giác thần may mắn vẫn đang mỉm cười với bọn họ, bẫy đã được kích hoạt bên trong bẫy là một đầu chuột tre.

Loại này là loại chuột hoang dã của trung quốc, ước chừng nặng khoảng 5 kg, hơn nữa vẫn còn rất khỏe.

Mặc dù là nằm bên trong bẫy, nhưng khi Trương Thành đtiếp cận, nó vẫn phát ra những tiếng kêu chí chóe đe dọa mọi người.

"Nó vẫn còn sống."

"Đợi chút nữa làm món thịt chuột kho tàu!"

Dương Hiểu Hồng cùng Phan Xảo Xảo hai cô bé nghịch ngợm này đang bàn luận về món ăn.

Trương Thành rút đao ra, xử lý con chuột tre tại chỗ, sau đó liền đưa cho Phan Xảo Xảo mang theo.

Phan Xảo Xảo liền nhận lấy chuột tre, làm bộ thèm thuồng nuốt nước bọt cái ực.

Cô bé này, thật sự nghịch ngợm.

Trương Thành lắc đầu, mắt nhìn đồng hồ, đã đến lúc trở lại căn cứ.

Trong nông trại, đám nữ nô lệ cũng đã cất các nông cụ, sau đó đi đến giếng nước tẩy sạch bùn đất.

Lý Thanh cùng Diêu Linh gặp nhau ở giếng nước, hai bên chào hỏi nhau một câu

Mặc dù các nàng trước đây cùng một đoàn đội, nhưng khi tiến vào căn cứ đệ tứ, liền bị chia rẽ, chia thành các tiểu đội khác nhau, bình th không có nhiều thời gian gặp gỡ nhau.

"Thanh tỷ, cho ngươi thứ này để tăng chút đạm, thứ này còn tốt hơn thịt."

Diêu Linh liền đưa một sâu châu chấu cho nàng.

Côn trùng là loại thực phẩm dinh dưỡng, có thể bổ sung protein mà cơ thể cần.

Mà trong khi lao động dưới ruộng, lại rất dễ dàng bắt được.

Đối với chuyện côn trùng này của đám nữ nô, Trương Thành cũng không có can thiệp, mà đám nữ nô lệ bắt được côn trùng sau khi chế biến thành món ăn, ví dụ như nướng lên xoa thêm chút muối ăn cũng rất ngon.

"Cảm ơn."

Lúc nà lượng nữ nô đi đến giếng nước khá nhiều, Lý Thanh cùng Diêu Linh liền tách ra, các nàng đều có tiểu đội của riêng mình, cần phải về căn cứ để chuẩn bị đồ ăn.

Cùng lúc đó, Nghiêm Thải và Từ Mỹ Kỳ cũng trở về bên trong căn cứ, bọn họ hiện tại muốn đến phòng ăn, để chuẩn bị cơm trưa cho mình.

"Thải nhi, nhìn ta bắt được cái gì này?" Nghiêm Thải vừa mới bỏ xuống giỏ trúc, liền nghe một giọng nói truyền đến sau lưng.

Từ Mỹ Kỳ cũng nhìn về phía phát ra tiếng nói, là một nữ nhân xinh đẹp. Nghiêm Thải vừa cười vừa nói: "Nhược Vân tỷ, lại phát tài nha."

"Nhai nhai nhai." Vương Nhược Vân lấy ra một hộp giữ tươi, bên trong hộp có một chút đồ ăn liền nói: "Cho các ngươi để bổ sung điểm dinh dưỡng."

một hộp đầy châu chấu, đã đã nướng chín, còn rắc lên chút muối ăn, cùng hạt tiêu, hơn nữa xếp gọn gàng bên trong hộp giữ tươi, hiển nhiên là rất để tâm chuẩn bị.

"Được rồi, các ngươi đang bận bịu, ta đi về đây."

Vương Nhược Vân hướng về Nghiêm Thải cùng Từ Mỹ Kỳ phất tay chào, liền quay người rời đi.

Tiếp theo, lại có nữ nô lệ đến tặng đồ cho Nghiêm Thải cùng Từ Mỹ Kỳ .

Người thì đưa khoai sọ, người thì châu chấu, người thì đưa rau lang , đều tìm được trên đồng ruộng

Nghiêm Thải nhún nhún vai nói : "Xem ra ta được hưởng ké từ ngươi rồi."

Bất kể là Vương Nhược Vân, hay những nô lệ khác, các nàng đều rất hiểu rõ sự quan trọng của Từ Mỹ Kỳ .

Căn cứ có quy định rõ ràng, xem bệnh phải tốn 1000 điểm tích lũy ( tích phân).

Mà nữ nô lệ LV0 không có khả năng kiếm đươc điểm tích lũy

Nếu như ngã bệnh, vậy chỉ có thể đến tìm Nghiêm Thải, Nghiêm Thải bằng các triệu chứng bệnh của các nàng, dựa theo kinh nghiệm cho các nàng thuốc uống.

Đôi khi đúng bệnh thuốc tốt, đôi khi không phải vậy.

Dù sao Nghiêm Thải cũng không phải bác sĩ

Nhưng mà Từ Mỹ Kỳ lại khác biệt, nàng được đào tạo từ trường trung y, hiểu bắt mạch, xem bệnh rất chuyên nghiệp.

Hơn nữa, hôm qua còn cho Vương Lệ một toa thuốc, so với Nghiêm Thải đáng tin cậy hơn nhiều.

Từ Mỹ Kỳ liền mỉm cười, cũng không nói gì thêm.

Trên mặt bàn có không ít châu chấu, khi ăn rất giòn, ngon

Cơm trưa xong liền đi nghỉ ngơi.

Trong phòng sinh hoạt đám nữ nô lệ, nói chuyện phiếm, đợi đến giờ làm việc, chiều thường làm việc bên trong căn cứ, những việc như đào rãnh, lót dây điện…...

Mà Nghiêm Thải sau khi ăn cơm trưa, liền tìm một lý do, tách ra khỏi Từ Mỹ Kỳ .

Từ Mỹ Kỳ cũng không cô đơn, bởi vì nô lệ nữ bên trong căn cứ muốn tiếp cận nàng rất nhiều, trong đó bao gồm cả Vương Nhược Vân người đã đưa châu chấu.

Nghiêm Thải đi tới phòng sinh hoạt của nữ binh.

Cửa phòng hiện tại đang khép.

Lúc này, đám Mã Trân Trân cùng Dương Phân đang ăn mì bên trong.

Trương Thành trở về liền cho các nàng một ít cá tôm.

Mặc dù không nhiều, chỉ một ít cá, to bằng đầu ngón tay, nhưng dùng để nấu mì thì thơm đừng hỏi.

Mã Trân Trân làm cho Nghiêm Thải một tô mì, rồi hỏi; "Moi ra cái gì sao?"

Nghiêm Thải nuốt nước miếng một cái, không vội vã ăn, sau đó nói lại sự tình lúc sáng cho các nàng nghe.

Dương Phân nói : "Không muốn nhắc tới người nhà, hơn nữa từ người nhà rất mẫn cảm đúng không."

"Ân." Nghiêm Thải gật đầu, lúc này, nàng đang vục đầu ăn bát mì tôm cùng cá.

Thật tươi ngươi!

Cả con cá đều bỏ vào miệng, ăn cả xương không bỏ thừa chút nào.

Mã Trân Trân thầm nói: "Tận lực giấu diếm từng ở căn cứ người sống sót khác, lại không muốn nhắc tới người nhà, xem ra lai lịch của nàng khẳng định có vấn đề."

Dương Phân nói : "Ta đi báo cáo chủ nhân."

Mã Trân Trân cũng nhanh chóng đứng lên nói: "Cùng đi."

Nghiêm Thải nhìn hai người rời đi, liền cầm đũa lên, lặng lẽ gắp thêm 2 con tôm cùng một đầu cá nhỏ . . .



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch