Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàn Bào

Chương 247: Gieo Gió Gặt Bão

Chương 247: Gieo Gió Gặt Bão





Tả Đăng Phong nói xong, tên phụ trách đào bới càng thêm ra sức, Tả Đăng Phong nói với Ngưu Đại Toàn một tiếng rồi mang theo rương gỗ đi về phía tường vây ở phía Nam.

Tất cả mọi người đều cho rằng Tả Đăng Phong đi canh gác nhưng mà sau khi lên tường thì Tả Đăng Phong liền ngủ, trách nhiệm canh gác giao lại cho Thập Tam.

Ngủ không được bao lâu thì Tả Đăng Phong bừng tỉnh vì tiếng kêu của Thập Tam, Tả Đăng Phong mở mắt to nhìn về phía Tây, phát hiện có mấy người từ trong rừng cây đang ngụy trang đến gần, rất có thể đây là toán bộ đội tập kích của địch.

- Giết chết bọn hắn đi.

Tả Đăng Phong khoát tay áo với Thập Tam.

Thập Tam nghe thế liền nhảy ra bên ngoài.

Tả Đăng Phong tin vào năng lực của Thập Tam cho nên sau khi Thập Tam đi thì hắn liền nhắm mắt lại, qua một lát thì Thập Tam trở về.

Tả Đăng Phong ngủ một giấc đến trưa, trong khoảng thời gian này không có xảy ra tình huống nghiêm trọng nào.

Công việc đào bới vẫn thực hiện một cách thuận lợi, phần mộ ở phía Bắc đã được đào thành một hố sâu khoảng mười mấy thước.

- Đại ca, anh muốn vào đó tìm cái gì?

Từ khi đi theo Tả Đăng Phong, Ngưu Đại Toàn liền thay đổi cách xưng hô.

- Thứ tôi cần tìm không nhất định ở bên trong.

Tả Đăng Phong không có trả lời thẳng vấn đề. Đằng Khi đưa bản đồ, phạm vi đại khái là nằm khoảng chỗ này, cũng không nói lên bên trong có con Địa chi nào. Mà 4 Địa chi Thổ chúc chỉ còn một Âm Chúc Thổ Ngưu và Dương Chúc Thổ Long.

- Đđại ca, anh hãy suy nghĩ lại về lời đề nghị của em, hiện tại lính NB đang xâm lấn nước ta, 2 Đảng chúng ta lại không hợp, thiên hạ đã rối loạn, loạn thế xuất anh hùng, anh có một thân Đạo thuật như thế, không đi tranh thiên hạ thật sự là đáng tiếc.

Ngưu Đại Toàn lại tiếp tục khuyên nhủ Tả Đăng Phong.

- Không dối gì cậy, tôi không có hứng thú với chuyện thiên hạ, chuyện tôi làm bây giờ là vì một nữ nhân.

Tả Đăng Phong cười cười.

- 2 cái này cũng không xung đột gì nhau, để giang sơn xuống, anh muốn làm gì thì làm.

Ngưu Đại Toàn lại nói.

- Mùa Thu sang năm tôi đã đi rồi, có giang sơn thì có ích gì?

Tả Đăng Phong cười.

- Vậy nữ nhân thì có ích gì?

Ngưu Đại Toàn nghe vậy tỏ ra ngạc nhiên, tuy rằng Tả Đăng Phong đang cười nhưng mà hắn nhận ra được sự bi thương trong người Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong nghe vậy lắc đầu cười khổ, vấn đề này hắn đã sớm nghĩ tới rồi, cho dù cứu được vtn, tuổi thọ của hắn cũng sẽ đến cuối cùng rồi, bi kịch là rõ ràng nhưng mà hắn vẫn cố gắng hết sức để làm. Để cho có được một cái kết đẹp, có thể gặp nhau là tốt, 1h cũng được, nghe được vtn nói một câu cũng đã đủ rồi.

- Mau đào đi, hiện tại tin tức đã truyền ra ngoài, chẳng mấy chốc sẽ có người đến, chuyện phiền toái còn ở phía sau.

Tả Đăng Phong thu hồi lại nụ cười, trầm giọng mở miệng.

Ngưu Đại Toàn thấy sắc mặt Tả Đăng Phong biến đổi, không dám lắm miệng, đi thúc giục mọi người đào nhanh hơn.

Tả Đăng Phong mang theo Thập Tam trở lại tường vây phía Nam, uống Bạch Cửu như có suy nghĩ gì.

2h chiều, có tầm mười mấy người mặc đạo bào xuất hiện trước tầm mắt Tả Đăng Phong, dựa theo thân pháp của những người này thì có thể thấy bên trong đại đa số đề là cao thủ độ qua Thiên kiếp.

Tả Đăng Phong thấy thế, nhảy xuống, đứng ở bên ngoài đợi đối phương đến. Sau khi thấy Tả Đăng Phong, đám người kia liền tăng tốc, lát sau đã đến trước Tả Đăng Phong.

- Tả Đăng Phong, ngươi dám đến đào Chu Lăng, ngươi cho rằng Thiểm Tây Đạo môn không có gì sao?

Một lão giả mặc đạo bào màu xanh giận dữ hỏi.

Tả Đăng Phong nghe vậy cười cười, cũng không trả lời.

- Ta chỉ hỏi một câu, các ngươi là đến ngăn cản ta sao?

Tả Đăng Phong mở miệng.

- Đó là tự nhiên…A…

-

Tả Đăng Phong nghe vậy không đợi đối phương nói hết liền tiến lên ra tay, chốc lát sau hơn 10 người đều ngã xuống đất, không một nhân chứng sống.

Giết người xong, Tả Đăng Phong trở lại tường vây.

- Thiêu thân lao vào lửa, đừng trách ta vô tình.

Một lát sau, Tả Đăng Phong lầm bầm hừ lạnh một tiếng.

Nhưng vào lúc này, một tiếng vang lớn từ phía Tây truyền đến, Tả Đăng Phong nghe tiếng liền nhìn về phía Tây, đợi hắn lăng không đến nơi thì chỗ đào bới đã vang lên một tiếng nổ mạnh làm cho mấy người thương vong.

- Đậu xanh rau má, dám lấy pháo oanh sao?

Tả Đăng Phong nổi giận mắng, đồng thời nhìn Thập Tam, Thập Tam lập tức nhảy lên vai hắn.

- Không phải sợ, đợi ta đi giết bọn họ.

Vừa lướt, Tả Đăng Phong vừa nói để mọi người yên lòng.

Xuyên qua rừng tùng phía Tây, Tả Đăng Phong liền thấy được có không ít binh lính đang nhét đạn vài pháo.

Một màn này làm cho Tả Đăng Phong tức giận, trước đó hắn cho rằng đối phương không biết cách sử dụng phá, bởi vì Chu Lăng là phần mộ tổ tiên của TQ, ở hắn xem ra đám binh lính sẽ ném chuột sợ vỡ bình nhưng mà lúc này….

Có người phát hiện Tả Đăng Phong lướt tới vì thế nổ súng, Tả Đăng Phong liền liên tục thay đổi phương vị để né tránh đạn của đối phương.

Chốc lát sau, Tả Đăng Phong đã bắt đầu ra tay giết chóc, vừa giết vừa hô lớn:

- Tại sao bọn mày không sợ tao, bây giờ sợ chưa, sợ chưa?

Có tổng cộng 6 chiếc địa pháo, đều có bánh xe, có trên 100 tên pháo binh, sau một lúc Tả Đăng Phong đã giết chết bọn chúng, chỉ để lại một tên quan quân.

Làm xong mọi chuyện, Tả Đăng Phong trở lại Chu Lăng, bởi vì bị oanh pháo nên binh lính trong Chu Lăng mất đi mười mấy người, Tả Đăng Phong thấy thế liền lấy vàng ra đưa cho những người này.

- Ta sẽ không làm khó ngươi, nói cho ta biết, ai phái các ngươi đến đây?

Tả Đăng Phong nhìn vào tên thượng úy kia.

- Phì.

Tên thượng úy kia không trả lời Tả Đăng Phong mà phun một ngụm nước miếng vào Tả Đăng Phong.

- Không nói thì ta sẽ thiế ngươi.

Tả Đăng Phong nghiêng người né tránh, lên tiếng hù dọa.

- Mệnh lệnh của thượng cấp.

Tên thượng úy tỏ ra sợ hãi.

- Các người cứ tiếp tục đào đi, ta đi giết bọn hắn, 20’ sau sẽ trở về.

Tả Đăng Phong phân phó đám người Ngưu Đại Toàn.

Tả Đăng Phong liền để Thập Tam ở lại trấn thủ, mang theo tên thượng úy kia trở về căn cứ của bọn hắn.

Đi tới doanh trại của bọn hắn, Tả Đăng Phong liền ném tên thượng úy kia vào, lúc này đám quan quân trong doanh trại đang họp, nhìn thấy Tả Đăng Phong tiến đến liền nhắm súng ngay vào hắn.

- Là ngươi ra lệnh bắn pháo sao?

Tả Đăng Phong nhìn vào tên thượng tá ngồi ở phía Bắc.

Đối phương vẫn còn kinh ngạc, nghe vậy vẫn chưa trả lời, Tả Đăng Phong liền ra tay, 2 cổ Huyền Âm Chân khí phóng ra làm cho 2 bên đóng băng hết, chỉ còn lại tên thượng tá kia.

- Các ngươi gọi điện cho cấp trên, nói cho hắn biết, nếu còn dám phái binh quấy rối ta, ta sẽ trực tiếp giết hắn.

Tả Đăng Phong hừ lạnh một tiếng rồi trở về Chu Lăng.

Sau khi trở lại Chu Lăng, Tả Đăng Phong liền phát hiện ở phía Nam có một đám người, những người này không có tu vi linh khí, thân mặc trường bào, có một số ít đệ tử trẻ tuổi, bọn hắn vừa đi vừa cầm biểu ngữ: Trung hiếu làm gốc, nhân nghĩa làm đầu, lên án công khai hành động ác đức của Tả Đăng Phong.

Đám người kia xuất hiện làm cho Tả Đăng Phong nổi giận. Mặc dù Tả Đăng Phong xuất thân từ văn nhân nhưng mà hắn lại rất ghét văn nhân, bởi vì văn nhân am hiểu nhất là càn quấy, quan trọng hơn là bọn hắn dễ bị người khác kích động lừa gạt, khi bị lừa gạt bọn hắn sẽ nóng máu mà xung phong lên trước, cũng không nghĩ mình chết đi thì ai sẽ nuôi sống cha mẹ mình.

Nghĩ đến đây, không đợi bọn hắn đến gần, Tả Đăng Phong liền lắc ra ngoài, một trận tay đấm chân đá đám đông. Cùng mãng phu nói rõ lí lẽ, cùng văn nhân động thủ, đây là sách lượt sáng suốt nhất.

Từ nay đến tận khuya cũng không có ai đến gây rối nữa.

11h đêm, Tả Đăng Phong tìm được nơi yên lặng để nghỉ ngươi, khiến cho hắn không nghĩ tới là hắn đã ngủ nhưng lại còn năm mơ. Cho dù là ở trong mộng nhưng Tả Đăng Phong vẫn thanh tỉnh, từ lúc tu Đạo đến giờ Tả Đăng Phong vẫn chưa bao giờ nằm mơ, lúc này cũng không phải là mơ, ngay tại khi Tả Đăng Phong muốn bằng vào ý chi của mình để thoát khỏi giấc mơ thì có một lão giả từ từ xa xa đi về phía hắn.



------oOo------




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch