Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1226: Đường ở đâu?

Chương 1226: Đường ở đâu?





Giới phần, tàn tạ thê lương.



Rất nhiều ngôi sao điêu tàn sứt mẻ không thể tả, còn có vô biên vô tận đại lục bên trong rất nhiều thế giới tựa như từng chịu phải sự xung kích đầy mãnh liệt khiến nó thủng trăm ngàn lỗ.



Tốc độ của chiến hạm màu bạc cực kỳ nhanh, xuyên qua những vùng đất cổ xưa tả tơi, lướt qua những khu vực sương mù tối tăm, nhìn thấy rất nhiều thi hài nằm dày đặc trong hư không, mọi người cứ tiếp tục con đường trở về.



"Ầm!"



Đột nhiên có một bàn tay chém xuống, nó mang theo bóng tối vô tận, rất nhiều ngôi sao lớn rì rào run rẩy theo sự chuyển động của bàn tay ấy!



Bàn tay lớn đen kịt như mực bao trùm cả bầu trời, ép thẳng về phía chiến hạm màu bạc, xuất thủ dứt khoát khiến những ngôi sao chung quanh lờ mờ và nổ tung, cảnh tượng khủng khiếp đáng sợ.



"Không xong, có người tấn công!" Đừng nói là học sinh của Thư viện Thiên Thần, ngay cả các trưởng lão đều lớn tiếng hét lên, loại sức mạnh này cùng với cảnh tượng này thật sự quá đáng sợ.



Chuyện này như đẩy người khác vào con đường tuyệt vọng, sức mạnh của một cá nhân quá mức nhỏ bé khi đứng đôi diện với bàn tay lớn này, người nọ tuyệt đối có thể bắt trăng hái sao, kéo mặt trời xuống dưới.



Màu đen của bàn tay nọ tới mức khiếp người, che ngập bầu trời, cứ thế phủ xuống khiến hư không xung quanh không ngừng vỡ nát, những khe lớn đáng sợ lan tràn, đâu đâu cũng có.



Chiến hạm màu bạc lắc lư gần như vỡ vụn đến nơi, nếu không có các loại cốt văn đan xen, có trận pháp mạnh mẽ bảo vệ thì nó đã sớm hóa thành tro tàn rồi.



Đây tuyệt không phải là sức người có thể làm ra, vượt xa tưởng tượng của mọi người.



"Lên!" Nhị trưởng lão quát lớn, đồng thời lấy ra một bức bảo đồ lưu động khí hỗn độn, bùng phát ra ánh sáng ngút trời, nó vút ngang qua hư không ngăn cản bàn tay lớn này lại.



"Ầm!"



Bàn tay lớn bị bảo đồ cản lại thì ánh sáng hỗn độn tung toé khắp nơi, chung quanh, những ngôi sao tàn tạ, những đại lục cổ xưa nổi lơ lửng nhanh chóng rạn nứt, trong tiếng vang ầm ầm thật lớn thì nơi này bị thần quang nhấn chìm.



Đây là một luồng sức mạnh mang tính hủy diệt, khiến chân tay người ta run rẩy, nơm nớp lo sợ.



Mọi người kinh hãi, lúc này đã không nhìn thấy được gì nữa rồi, chiến thuyền phát ra những tiếng kẽo cà kẽo kẹt, lúc nào cũng có thể sẽ nổ tung.



"Tiếc thật!" Lời nói ấy tràn ngập vẻ tiếc nuối, đó là một tồn tại cổ xưa, bàn tay lớn là hình chiếu của hắn, một khi đã không thể tóm được chiến hạm màu bạc kia thì rất khó để công kích ra đòn thứ hai nữa.



Thập Giới đồ chính là bí bảo Tiên đạo, có thể đối kháng với túi Càn Khôn chân chính. Nhị trưởng lão đã mang theo để đề phòng, và nó đã phát huy tác dụng bảo vệ toàn bộ học sinh.



Nếu không, tất cả mọi người trên thuyền đều sẽ chết ở ngay nơi này, suýt nữa bị diệt toàn quân!



Chiến hạm tựa như mũi tên rời khỏi dây cung nhanh chóng đi xa, Nhị trưởng lão thu hồi Thập Giới đồ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phế tích thiên địa mênh mông phía sau.



"Là người kia!"



Trước kia, lúc bọn họ vừa tiến vào Giới phần thì đã từng nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ vô cùng đáng sợ, hắn mang theo ác ý nặng nề, hồi nãy lại ra tay công kích về phía mọi người.



"Hắn đã bị phong ấn rồi, chỉ là hình chiếu hiện ra mà thôi!"



Chỉ là một hình chiếu thôi mà đã có uy lưc đáng sợ như thế, làm người sợ hãi.



Mọi người biết, vừa rồi chắc chắn đã ngang qua chỗ phong ấn hắn, hắn chỉ tùy tiện ra tay mà suýt nữa đã dấy lên cuộc đại hủy diệt rồi.



"Lẽ nào người này cũng là Hoàng tộc dị vực bị phong ấn ở đây sao?"



Mọi người lòng mang nghi ngờ cùng chiến thuyền rời khỏi Giới phần, tốc độ của nó càng lúc càng nhanh, cuối cùng từ từ mơ hồ, tiếp đó một tế đàn bằng xương được mấy vị trưởng lão lấy ra, nó xé mở hư không, bắt đầu vượt qua càn khôn.



Vù!



Trung tâm Thư viện Thiên Thần, ánh sáng màu bạc lóng lánh, trải qua một chặng đường gian nguy thì cuối cùng mọi người cũng trở về đến nơi an toàn.



Lần này, tuy rằng thu hoạch không nhỏ, tất cả mọi người đều đạt được đạo chủng cho riêng mình, cũng xem như là thắng lợi trở về, thế nhưng vẫn có chút tổn thất.



Không thiếu những người rất mạnh, những cao thủ đã chết đi, nên biết bọn họ đều là những tinh anh trong lớp thiên tài, nếu không thì làm sao dám bước lên con đường tu Cổ pháp chứ?



"Dư Minh đã chết, Hoắc Mông biến mất..." Mỗi một cái tên đọc lên thì mọi người càng cảnh giác thêm một phần, có thể sống sót trở về thật sự không dễ.



Đặc biệt khi bàn chân đạp lên mặt đất của Thư viện Thiên Thần thì loại thể ngộ này càng rõ ràng hơn, sống sót tốt hơn tất cả mọi thứ.



Trong Thư viện, từng ngọn thần sơn có thác nước màu bạc buông xuống, khí tím dày đặc. Đây là vùng đất thần thánh yên tĩnh và an lành, khuất xa tranh đấu khiến thân thể và linh hồn của người ta đều được thả lỏng.



"Muốn bảo vệ vùng đất an lành này thì tương lai sau này đều cần sự chiến đấu của toàn bộ các ngươi, nếu như muốn con cháu các ngươi rời xa giết chóc, không trải qua máu và lửa, các ngươi chỉ có cách chiến đấu dẹp yên thiên hạ, chiến thắng ác địch ở thời đại này mới được!" Một vị trưởng lão nói.



"Lần này mới chỉ chết đi mười mấy người thôi, so với tương lai thì bé nhỏ không đáng kể, có lúc các ngươi sẽ hiểu cái gì mới là đại thế thê lương, cái gì mới là máu cao hơn trời, vì sống sót, các ngươi nhất định phải phấn đấu, phải thật sự nắm giữ được vận mạng của mình, nếu không đều trở thành tro tàn!" Một vị trưởng lão nghiêm túc nói.



Tất cả mọi người đều biết, đó đều là sự thật.



"Nếu đã đạt được hạt giống thì chúng ta đi bế quan, bắt đầu sự lột xác, hướng đến đỉnh cao nhất ở đời này!"



"Hạt giống đã tới tay, có thể dung hợp rồi, có thể tu luyện cổ kinh Tiên đạo rồi!"



Tất cả mọi người đều phấn chấn, muốn nhanh chóng đột phá, đi tới con đường huy hoàng của bản thân, bởi vì thời gian rất cấp bách, cơ hội cho bọn họ không nhiều.



"Đáng tiếc, không thể tìm được hạt giống hoàn mỹ!" Có người than nhẹ đầy mất mát và không cam lòng, những lời này đương nhiên là xuất ra từ miệng của những chí tôn trẻ tuổi nắm giữ ba luồng tiên khí.



Thạch Hạo cũng chỉ biết im lặng, chuyến đi lần này không thể lấy được một hạt giống hoàn mỹ hoàn hảo cũng khiến hắn tiếc nuối không thôi.



Ai cũng biết, loại vật này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, muốn được một hạt có khi còn khó khăn hơn cả việc tu ra ba luồng tiên khí, từ xưa đến nay tổng cộng có được bao nhiêu hạt như vậy?



"À, trong các ngươi, có người nắm giữ cây non Thế Giới thụ, có người nắm giữ Âm Dương chủng thì cũng xem như không tầm thường rồi." Nhị trưởng lão nói.



Lời như vậy vừa ra đã gợi lên từng tiếng thán phục, sau đó là bàn tán xôn xao, cực kỳ ầm ĩ, lại còn có người nắm giữ được Âm Dương chủng?



Biến hóa âm dương, nghiên cứu huyền bí chí cao trong thiên địa, bất kỳ cái gì cũng có thể dùng âm dương để giải thích, đây là hai mặt của Đạo, là thể hiện của sự đối lập và thống nhất.



Âm Dương chủng là kết quả của âm dương khi kết hợp tới cực hạn, là hạt giống được đất trời sinh ra, là sự thể hiện của Đạo, hầu như chưa ai từng thấy, thế nhưng bây giờ lại có người đạt được.



Không thể nghi ngờ, đó là một hạt giống vô thượng quý giá!



Trong số bọn hắn lại còn có một người như vậy, nắm giữ hạt giống tuyệt thế.



Mọi người bàn tán sôi nổi, đều đang suy đoán người kia là ai? Tất cả đều vừa đố kị vừa lại ước ao.



Thạch Hạo thở dài, trong lòng hơi chút mất mát, không cam tâm sẽ bước ra bước kia như thế này, nếu vậy sẽ ảnh hưởng đến đạo quả đời này, hắn rất cần một hạt thiên chủng.



Đợi khi đám người tản đi, Thạch Hạo tiến lên hỏi thăm Nhị trưởng lão, nói: "Một người có thể dung hợp nhiều Thiên chủng không ạ?"



"Đó là đường chết, không thông, tiền nhân đã từng thử qua!" Nhị trưởng lão lắc đầu, hắn đương nhiên biết tâm tư của thiếu niên trước mắt này, muốn lấy lượng lớn hạt giống để đền bù sự kém cỏi ban đầu.



Đáng tiếc, bảo chủng vô thượng thật sự chỉ có vài hạt như vậy. Thiếu niên này không lấy được quả thực rất đáng tiếc, Nhị trưởng lão cũng hết sức coi trọng tiềm lực của Thạch Hạo.



"Thật sự không còn cơ hội khác hay sao?" Thạch Hạo hỏi, có chút thất vọng, nếu như bởi vì thiếu một hạt giống mà không thể tiến vào võ đạo vô thượng thì chuyện đó quá tiếc nuối.



Hắn đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu, cũng thật sự tin tưởng bản thân sẽ có loại tiềm năng đó, có thể quật khởi, khi loạn lạc ở thời này kéo đến thì có thể bay vút lên trời, chỉ là hiện giờ con đường phía trước đã bị cụt đoạn



Hắn biết rõ, đại chiến trong tương lai chắc chắn rất tàn khốc, máu chảy thành sông, cửu Thiên thập Địa đâu đâu cũng có chinh phạt, đâu đâu cũng có tu sĩ điêu linh, lẽ nào hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác đi tranh đấu ư?



Không trở thành một thành viên mạnh nhất thì chỉ có thể bị trở thành người ngước nhìn, sinh mệnh có thể kéo dài được hay không lại quyết định bởi sự chiến đấu thắng bại của người khác. Hắn không cam lòng!



"Đường là người tạo ra, đạo pháp cũng là người xưa sáng tạo, ai có thể nói đó là điểm cuối, không có hạt giống mạnh nhất cũng không hẳn không thể bước ra con đường mạnh nhất." Nhị trưởng lão an ủi.



"Cứ như Đương Thế pháp, khi tất cả mọi người đều cho rằng đã đến phần cuối thì chẳng phải đã xuất hiện Thánh viện à, bắt đầu đột phá cực hạn và bước lên con đường cao nhất." Nhị trưởng lão bổ sung.



Đương nhiên, những lời này cũng chỉ là an ủi, hắn không cảm thấy dựa vào một người lại có thể tái tạo đỉnh cao. Muống khai thông ngõ cụt chắc chắn phải cần rất nhiều đời người cùng nhau nỗ lực mới được.



Thạch Hạo trầm mặc bước về phía xa, Thanh Y đuổi theo, sóng vai đi cùng với hắn, an ủi: "Không hẳn là không có cách nào."



Phía sau, Nhị trưởng lão như là nhớ ra cái gì đó, nói: "Có thể còn có một vài biện pháp, trong Tiên viện có thể còn cất giữ bảo chủng vô thượng!"



"Hả?" Thạch Hạo xoay người, lần thứ hai nhìn về phía người này.



"Hạt giống mạnh nhất rất khó bị hủy diệt, trời khó diệt, đất khó chôn, cho dù đã từng dung hợp cùng người khác nhưng sau khi người kia chết đi, nó cũng sẽ ngưng tụ lại lần nữa." Nhị trưởng lão nói.



Theo suy đoán của ông, Tiên viện có thể còn giữ lại loại "cổ chủng" vô thượng này, bởi vì bọn họ khai quật được rất nhiều di tích Tiên cổ, đó đều là những động phủ được lưu lại sau trận đại chiến Tiên cổ.



"Có thể có biện pháp bù đắp rồi!" Thanh Y lộ ra ý cười, khuyên Thạch Hạo trước tiên không nên gấp gáp bế quan dung hợp hạt giống.



"Dù sao cũng là hạt giống của người ta, sao vô duyên vô cớ đưa cho ta được chứ." Thạch Hạo nói, bởi vì hắn biết đệ tử của Tiên viện đều là học sinh của một đám lão quái vật, mỗi người tự mình dạy bảo, chứ không giống đa số những người nắm giữ tiên khí như Thư viện Thiên Thần, cùng nhau dạy dỗ. Nếu như có bảo chủng lưu lại thì chắc chắn cũng sẽ ban tặng cho đệ tử thân truyền của bọn họ.



"Chưa chắc, nếu như ngươi đủ kinh diễm, nói không chừng những lão quái vật kia sẽ ban tặng hạt cổ chủng vô thượng đã cất giữ cũng nên!" Nhị trưởng lão nói.



Nói đến đây, hắn hơi dừng lại, càng nghĩ càng thấy rất có khả năng.



Sau đó, Nhị trưởng lão truyền âm báo cho mấy vị chí tôn trẻ tuổi nắm giữ ba luồng tiên khí trong thư viện, bảo bọn họ tạm thời không nên bế quan dung hợp đạo chủng, chờ đợi cơ duyên.



Nếu Tiên viện thật sự có cổ chủng thì sự cạnh tranh sẽ rất kịch liệt, vì để cho công bằng, vì để cho mỗi người đều có cơ hội nên hắn chỉ báo cho mấy người có tiềm lực nhất.



Đám người Vương Hi, Lục Đà, Yêu Nguyệt vốn là đều đang trầm mặc, vô cùng không cam lòng, giờ khắc này nghe được truyền âm về quy tắc này thì tự nhiên kích động, cũng bắt đầu chờ đợi cơ duyên mới.



Trên thực tế, người Tiên viện đến còn nhanh hơn tưởng tượng, chỉ hai ngày sau đã đến rồi.



"Tất cả mọi người dung hợp hạt giống mau dừng lại!" Giữa bầu trời truyền đến âm thanh như thế, chấn động toàn bộ Thư viện Thiên Thần.



Đó là một quái vật khổng lồ, hắn che khuất ánh mắt trời, hùng vĩ vô biên, đánh tan toàn bộ các đám mây, khí thế rộng lớn.



Nó không phải là chiến thuyền, cũng không phải là pháp khí phi hành bình thường, mà là một ngôi sao, chất liệu trông giống như đá, to lớn vô ngần, từ trên trời hạ xuống.



Tất cả mọi người đều sững sờ, dùng một hành tinh làm pháp thuyền, vượt qua tinh không, chuyện này cũng thật khó tin.



Rất rõ ràng, bên trong tinh thể bằng đá chắc chắn có khắc vô số phù văn, đây là một chiếc chiến thuyền bí mật, chắc chắn kinh khủng hơn mọi loại bảo cụ, tuyệt đối có được lực công kích dũng mãnh.



Người của Tiên viện đến rồi, mang theo con cháu tinh anh của bọn họ ghé thăm Thư viện Thiên Thần.



Cùng một ngày, người của Thánh viện cũng đã đến, đồng dạng cũng mang theo một nhóm đệ tử mạnh nhất hạ xuống Thư viện Thiên Thần.



Trước kia từng có nghe đồn, nhân kiệt của hai viện sẽ đến Thư viện Thiên Thần giao lưu nhưng không nghĩ lại đến trong cùng một ngày.



"Tiểu Thiên Vương của Tiên viên đến rồi."



"Tiểu Thánh của Thánh viện cũng đến rồi!"



Nhân tài của hai viện lập tức truyền ra tin tức như thế, quả nhiên là toàn bộ đệ tử mạnh nhất đều đến đây, anh tài hội tụ.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch