Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 15: Ngang ngược

Chương 15: Ngang ngược





Người dân Thạch Thôn vội vã bỏ chạy, nhanh chóng vào sâu trong rừng. Đại thụ chọc trời ở đây đổ gẫy, dây leo ngàn năm bị hủy, còn có các loại máu thú, ngổn ngang tan tác.

Hai con dị thú từng chiến đấu kịch liệt ở đây, gây ra bạo loạn khiến vô số muông thú bị chết, cộng thêm người Bái Thôn chặn giết đám người Thạch Phi Giao, khiến nơi này càng thêm lăng loạn.

Đống xác thú cao như ngọn núi nhỏ đã bị người Bái Thôn đem đi, giờ trống không. Đám Thạch Lâm Hổ sau khi đuổi đến đây ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi, thực sự hiếp người quá đáng. Thú săn dân làng vất vả săn về lại cứ thế bị cướp đi.

"Đuổi theo!"

Họ không dừng lại lâu mà đuổi thẳng về phía Bái Thôn, đoán rằng những người đó mang theo cự thú nặng nề chưa thể đi xa được. Trong núi có dấu vết rõ ràng, lông mãnh thú, máu tươi, vảy, tất cả đều chỉ dẫn con đường người Bái Thôn rời đi.

"Cẩn thận!" Thạch Lâm Hổ chạy trước tiên xua tay bảo mọi người dừng lại, gạt mớ cỏ khô và lá mục trên mặt đất phía trước, lập tức lộ ra một cái hố đen ngòm cắm đầy dùi sắt chĩa thẳng lên trời, nếu rơi xuống hố chắn hắn sẽ bị chọc thành con nhím."

"Đám nhãi Bái Thôn này thật ác độc!"

Người Thạch Thôn càng thêm phẫn nộ, nơi này vẫn thuộc địa giới của họ, người Bái Thôn hành sự không biết kiêng dè, gài bẫy như thế này chắc chắn sẽ gây là bi kịch đẫm máu.

Chạy được khoảng tám chín dặm, chợt có một luồng kình phong lao tới cổ họng Thạch Lâm Hổ, ánh sáng lạnh lẽo âm u như đến từ địa ngục, chấn nhiếp tâm phách, nhanh hơn ánh chớp, có thể giết người trong nháy mắt.

Đây là một mũi tên sắt to dài cỡ một mét ba, sức mạnh và tốc độ đáng sợ này tuyệt đối có thể bắn xuyên qua lân giáp của voi sừng rồng, chả trách tại sao lại bắn thủng ba lớp áo giáp tinh cương của người Thạch Thôn, vô cùng đáng sợ.

Quá đột ngột, một mũi tên lạnh đáng sợ mức này bắn ra trong chốn rừng rậm, không kịp đề phòng, Thạch Lâm Hổ dũng mãnh hơn người , phản ứng nhanh nhạy, tức tốc nghiêng người né tránh.

Quá nguy hiểm, mũi tên sắt cứa qua cổ y kéo theo một tia máu phun dài, da cổ bị đầu mũi tên cứa rách một mảng, chỉ thiếu một chút là xuyên thủng yết hầu.

Đến tận lúc này, tiếng rít sắc nhọn mới truyền tới. Tiếng mũi tên rạch qua bầu trời chậm hơn nhiều so với bản thân mũi yên, đủ thấy tốc độ của nó đáng sợ tới mức nào.

"Keng!"

Mũi tên cắm vào một tảng đá núi phía xa, đâm thẳng vào trong, tiếng động vang giòn, ma sát ra ánh lửa, vô cùng khủng bố. Sức mạnh cùng mũi tên nặng thế này mấy ai dám chống đỡ? Nếu bị bắn trúng thì chắc sẽ xuyên tim!

Hiện trường im bặt, Thạch Lâm Hổ sờ lên miếng da rách trên cổ, ánh mắt lộ hàn quang, chỉ xém chút nữa thôi y đã bị người ta bắn chết.

Trong núi phía xa, một thiếu niên cầm cung đứng đó, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt lãnh khốc nhìn chăm chăm về phía này.

"Lại là thằng nhãi đó!" Đám người Thạch Phi Hổ lập tức thấy lửa giận phừng phừng, thiếu niên thần sắc lạnh nhạt này liên tục làm bị thương mấy người thanh niên trai tráng trong thôn.

Đây là một thiếu niên chừng mười bốn mười lăm tuổi, thân hình cao ráo, tóc đen mượt, da trắng trẻo, tổng thể rất tuấn mỹ, duy chỉ có đôi mắt rất lạnh làm hỏng cả mỹ cảm, khiến người ta thấy có một sự hoang dại và tàn khốc.

Sau lưng cậu ta là bảy tám chục người đang khiêng từng con cự thú di chuyển trên núi, vết máu nhỏ xuống, thảm cỏ cùng bụi gai đều bị đè gẫy.

"Thằng nhãi Bái Thôn, mày còn biết gì ngoài bắn mũi tên lạnh, có giỏi thì lại đây, tao đập một chưởng đứt đầu mày luôn!" Có người giận giữ gầm lên.

Thiếu niên tuấn tú kia ánh mắt lóe hào quang lạnh lẽo, trực tiếp giương cung ngắm chuẩn người này.

Thạch Lâm Hổ thấy vậy không nói lời nào, tay cầm một cây cung lớn màu đen cao quá nửa thân người, được làm từ sừng rồng, y nhanh chóng căng dây cung, lắp tên bắn tới.

"Phập!"

Hai mũi tên sắt to dài chạm vào nhau giữa không trung, ánh lửa tung tóe, tiếng động cực kì chói tai, cả hai cùng dừng lại và rơi xuống đất.

Mọi người há hốc miệng, tiễn pháp cùng lực cánh tay của thiếu niên kia quá kinh người, mới mười mấy tuổi đã có thể tranh tài cao thấp với Thạch Lâm Hổ - người cường tráng nhất Thạch Thôn.

"Keng, keng…"

Ánh lửa trong rừng lóe sáng, liên tiếp mười mấy mũi tên tằng cặp một va chạm với nhau rầm rầm như một vầng lưu tinh, rào rào rơi xuống, chấn động khiến màng nhĩ nhói đau.

Thần tiễn làm kinh động rừng hoang!

Thạch Lâm Hổ – người đàn ông cường tráng nhất Thạch Thôn cùng thiếu niên kia không phân cao thấp, điều này khiến mọi người ngạc nhiên. Thiếu niên này ít nhất có thể nâng được đỉnh đồng nặng năm sáu ngàn cân.

Mọi người thót bụng, một trang tuấn kiệt thật mạnh mẽ, một thằng nhóc hậu sinh, tuổi còn nhỏ thế mà đã có thần lực kinh người, khiến mọi người sợ hãi.

"Bằng hữu Thạch Thôn xin thứ lỗi, hiện giờ chúng tôi cần rất nhiều mãnh thú, vật săn lần này xin hãy nhường cho chúng tôi, sau này sẽ có hậu báo." Một người trung niên Bái Thôn ra mặt hô lớn, giọng nói vang rền.

"Để cướp đoạt vật săn của chúng ta, các người đã chặn giết người tộc ta ở giữa đường, ra tay ác độc, mũi tên nào cũng xuyên thấu nội tạng, khiến nhiều người trọng thương gần chết, còn đòi chúng ta thứ lỗi sao? Chuyên làm việc ác mà có thể thản nhiên như vậy, đây là đạo lý gì?" Thạch Lâm Hộ tức giận quát.

"Một khi tranh chấp, xảy ra xung đột đương nhiên sẽ không tránh khỏi đổ máy, đây là quy củ đàn ông trên Đại Hoang này ai cũng biết." Thủ lĩnh đội săn của Bái Thôn nói.

"Không phục thì cứ nhào vô!" Một gã tráng niên địa vị khá cao của Bái Thôn còn ngang ngược hơn.

Người Thạch Thôn sắp giận bể phổi, đã bị chặn giết, cướp vật săn, đối phương lại còn cường thế mức này, hoàn toàn không thể nói lý, thực sự không còn gì để nói. xem tại

"Vậy thì chiến thôi!" Thạch Phi Giao gầm lên giận dữ.

"Sợ gì các ngươi!" Thủ lĩnh đội săn Bái Thôn đáp trả, gã vô cùng vạm vỡ, cao tới hai mét bốn, có một thứ hơi thở đầy áp bức.

"Keng, Keng…."

Tiếng binh khí giao nhau không ngớt vang lên, rất nhiều người nâng thanh đại kiếm cao quá nửa thân người, hàn quang lấp loáng, sát khí dâng tràn, lực xung kích khiến lá rừng ào ào rụng xuống.

"Ta khuyên các ngươi từ đâu đến hãy quay về nơi đó, tiến thêm một bước, ta sẽ bắn chết từng người một, lần này tuyệt không lưu tình!" Thiếu niên tuấn tú Bái Thôn bỗng dưng lên tiếng, khẩu khí khiến người ta giận sôi gan, chỉ muốn bắn một mũi tên xuyên qua người hắn trước.

Thạch Lâm Hổ giận dữ nói: "Nhãi con, ngươi chưa trưởng thành đã có bản lĩnh lớn thế này, đích thực rất mạnh. Nhưng người quá hống hách, hành sự ác độc, ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu."

Cùng lúc đó, y giương cung lắp tên xông thẳng lên phía trước. Đã nói đến nước này còn làm gì được nữa? Chỉ có chiến đến cùng!

"Keng!"

Mũi tên sắt lại va chạm vào nhau, khiến cả khu rừng vang lên tiếng oong oong.

"Giết!"

Người Thạch Thôn kẻ giương cung lớn, người cầm đại kiếm, người múa Lang Nha Đại Bổng như mãnh thú sổ lồng, xông lên phía trước như một trận cuồng phong, khiến lá bay tít mù.

Còn người Bái Thôn, ai nấy cao to vạm vỡ rắn rỏi vô cùng, họ cũng xông tới, bắt đầu một trận hỗn chiến.

Đúng lúc này, một bóng người nhỏ bé như linh tước nhanh chóng xông lên phía trước, lớn tiếng trách mắng: "Các người cướp thức ăn nuôi sống chúng tôi, còn muốn giết các vị A Thúc, A Phúc thúc tốt như thế, lương thiện như thế mà suýt bị bắn chết, các người đều là kẻ ác!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thạch Hạo đỏ bừng lên vì kích động, đôi tay nhỏ bé nắm chặt, ánh mắt ngập tràn lửa giận. Nó từ nhỏ lớn lên ở Thạch Thôn, được trải nghiệm sự ấm áp ôn tồn, chưa bao giờ gặp phải những kẻ ngang ngược đến vậy.

Người Bái Thôn kinh ngạc, sau đó phá ra cười. Không ngờ ngoại trừ đám choai choai này, Thạch Thôn còn có một đứa nhóc tỳ theo đến, thế này khác nào chuốc thêm phiền toái cho tộc nhân của nó?

"Viu!"

Mũi tên sắt phá không, thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi của Bái Thôn vẻ mặt lạnh lùng giương cây cung lớn đáng sợ, muốn bắn chết nhóc tỳ.

Ánh mắt người Thạch Thôn như phun lửa, họ phẫn nộ tới cực điểm. Đó mới chỉ là một đứa trẻ, nhóc tỳ ngày thường ngoan ngoãn đáng yêu, đối phương không ngờ muốn hạ độc thủ với cả một đứa trẻ thơ, điều này thật đáng khinh bỉ.

Thạch Lâm Hổ giương cung lắp tên, định cứu viện phá mũi tên sắt của thiếu niên kia, nhưng sắc mặt y biến đổi trong nháy mắt.

Bởi vì lần này, thiếu niên đó bắn liền bốn mũi tên, bốn tia sáng lạnh lẽo bay đến như chớp, Thạch Lâm Hổ chỉ kịp phóng ra ba mũi, đối phương mạnh tới kinh người.

"Keng… keng"

Ba mũi tên va chạm vào nhau rơi xuống đất, vẫn còn một mũi tên to dài một mét ba đang lao về phía cổ họng nhóc tỳ, lạnh lẽo rợn người!

Nhóc tỳ dùng tay tóm lấy mũi tên, dân làng hoảng hốt kêu: "Mau tránh ra!"

Họ biết thiên phú dị bẩm của Thạch Hạo, nhưng dù sao nó mới chưa đầy bốn tuổi, tuy nâng được đỉnh đồng ngàn cân, nhưng đối phương còn lớn tuổi hơn, thần lực kinh người hơn, nâng được đỉnh nặng năm sáu ngàn cân, ngang cơ với Thạch Lâm Hổ.

"Ngươi ra tay cả với trẻ con sao?" Người Thạch Thôn như muốn nổ mắt.

"Keng."

Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên là tay trái của nhóc tỳ chém lên thân mũi tên, hất văng mũi tên ra. Tất cả mọi người trợn mắt há mồm, không nói lên lời.

Chỉ có số ít người trông thấy trong lòng bàn tay nó lấp lánh một kí tự, nhanh chóng lụi đi.

"Vút"

Nhóc tỳ nhảy lên, lao thẳng tới chỗ thiếu niên Bái Thôn kia!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch