Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1629: Dấu chân không cách nào vượt qua

Chương 1629: Dấu chân không cách nào vượt qua





Trên vùng đất cát, dấu chân rất nhạt, rất cạn, nhìn không rõ lắm, thế nhưng chắc chắn là dấu chân của sinh linh hình người lưu lại.



Sương trắng mỏng manh lượn lờ bay lên và tản ra ở phía trước, hơi chút mờ ảo, hơi chút thần bí, ngay cả Thiên Nhãn thông cũng không nhìn thấy phần cuối, chỉ có sương mù nhàn nhạt.



Nơi đó rất yên tĩnh, khác hoàn toàn vực sâu sấm chớp!



Bên này, từng trận sấm vang chớp giật không ngừng va chạm lung tung bên trong vực sâu, những tia chớp biến thành đại dương, sóng lớn ngập trời, bọt tung cuồn cuộn!



Mấy người Thạch Hạo đã đến biên giới sâu trong vực lôi điện, quay đầu nhìn lại con đường đá cuội nhỏ cùng với biển sấm chớp kia thì khiếp hãi không thôi, suýt nữa đã bị đánh chết trong đó.



Có thể đến đây thì tuyệt đối là nhờ may mắn.



"Nếu không có cái cây cổ thụ màu vàng kia che chở thì chúng ta đều đã chết ròi, Chí tôn có đến thì cũng phải hóa thành tro tàn!" Tam Tạng nói, điềm tĩnh như hắn cũng có chút nghĩ mà sợ.



Phía sau, sắc thái lôi điện kia rất sặc sỡ, khủng khiếp hơn lúc này không biết bao nhiêu lần, nếu là bị loại sóng biển kia đập trúng thì chắc chắn phải chết!



Cũng còn may là bọn họ đã chạy được tới đây!



Cứ như thế đã rời khỏi vực sâu lôi điện ư? Điều này làm cho bọn họ cảm thấy có chút không chân thực, rõ ràng rất khủng khiếp nhưng mà bọn họ tựa như lại xuyên qua rất dễ dàng.



Cho dù cũng đã bị thương nặng, thân thể mỗi người đều bị xuyên thủng, không ngừng nhỏ máu, thế nhưng đứng trước tuyệt địa cỡ này, có thể cứ thế tiến tới nơi đây thì cũng quá dễ dàng rồi!



"Cẩn thận một chút, đừng ngã vào bóng tối trước lúc bình minh!" Thần Minh nhắc nhở.



Quay đầu nhìn lại, mấy cái ao sấm chớp kia đang chìm nổi, rất mơ hồ như ẩn như hiện, thế nhưng lại khiến người ta có cảm giác rất ngột ngạt, cũng may chúng nó không nổ tung, nếu không thì không thể tưởng tượng được.



Đường đá cuội kéo dài, không bị hủy hoại trong lôi kiếp, vạn cổ bất hủ, không biết là do người nơi nào dựng lên.



Đây đến cùng là nơi nào? Nhân lúc sấm chớp thoáng buông lỏng, lúc con đường mòn lộ ra thì bọn họ cẩn thận nhìn kỹ, quay đầu lại quan sát.



Chung quanh con đường nhỏ có một vài bộ hài cốt không thể thấy hình thù gì, có điều cũng đoán được đó là cao thủ tuyệt thế thời đại kia, nhưng đều đã chết ở đây chứ không may mắn như ba người bọn họ.



"Con đường đá cuội nơi này là do người tế luyện ra ư?" Thần Minh suy đoán.



Nếu là do người thiết kế, thì điều đó rất kinh người, đến tột cùng là vì mục đích gì, nơi này là chỗ tập trung lôi điện vực sâu đấy, thế mà lại xây dựng một con đường nhỏ ở đây.



"Là để thu lấy lôi kiếp dịch sao?" Thạch Hạo có một suy đoán kinh người, thế nhưng suy đoán này cũng không khỏi quá đáng sợ rồi.



Ao sấm chớp là gì chứ, có mấy người có thể đạt được? Nhìn khắp cả thiên cổ, đều là nghe đồn, đương đại chỉ có mỗi mình Thạch Hạo mới hùng hổ lấy được một cái ở Đế quan thôi.



Nếu như có người vì muốn thu lấy lôi kiếp dịch mà làm ra vực sâu sấm chớp thì đó quả thật là không thể tưởng tượng được, khiến người ta rét run cả người.



"Cái thứ gọi là ao sấm chớp này tuyệt đối không thể khống chế, chắc không phải là để thu hoạch lôi kiếp dịch đâu, mà là để xuyên qua vực sâu sấm chớp, đi đến vùng đất cát phía bên trong thôi." Tam Tạng cho ra phán đoán.



Tổng hợp lại, hắn bổ sung thêm: "Các ngươi xem, nếu như không dọc theo con đường đá cuội nhỏ vừa nãy thì đám sấm chớp kia sẽ mãnh liệt hơn mấy chục lần đấy!"



Thạch Hạo gật đầu, quay đầu lại bọn họ mới phát hiện sấm sét trên con đường mòn nhỏ ngược lại nhỏ hơn rất nhiều, nếu không đi con đường đó thì sẽ khiếp người hơn.



"Đi thôi!"



Bọn họ tiếp tục đi, đã đến bên bờ vực sâu lôi điện, bước tới bước nữa sẽ chính là vùng đất cát rồi.



Tam Tạng giơ tay ra đưa về phía trước, cảm ứng một cách cẩn thận gì đó, khu vực này rất yên tĩnh, không có chút gợn sóng nào.



Khi hắn thử bước ra một bước thì dị biến xảy ra, trong tiếng vang ầm ầm là cuồn cuộn bụi vàng bên trong vùng đất cát, vô cùng hung mãnh, mặc dù là sương mù thế nhưng lại tựa như sấm sét.



Bàn chân của hắn lập tức rút về, gợn sóng bụi vàng kia vô cùng kịch liệt, lực sát thương kinh người đã làm cho đôi giày chiến trên bàn chân kia vỡ nát, da thịt cũng bong tróc, chảy máu.



Nên biết, thân thể của Táng sĩ hoàng kim đặc biệt mạnh mẽ, mà sương mù màu vàng nơi này lại có thể gây tổn thương cho chân thân của hắn.



"Không kém hơn lôi kiếp đâu!" Thần Minh thán phục.



Đây là một con đường khó vượt qua với rất nhiều nguy hiểm, sương mù màu vàng kia ẩn chứa thứ gì?



"Sát cơ thật đáng sợ!"



Vẻ mặt Tam Tạng âm u, bởi vì hắn cảm thấy dù cho có liều mạng nhưng cũng chưa chắc có thể vượt qua, có thể sẽ chết ở chỗ này.



Ầm!



Khi Thần Minh thăm dò, lấy ra một thanh binh khí thử nghiệm phóng qua bên kia thì kết quả cũng bị chặn lại, trên trời hạ xuống một đám sương mù mịt và quay cuồng, làm cho nơi này có thể so với việc vượt thiên kiếp, thanh binh khí kia nổ nát!



Nàng không thể không lui lại, sau đó con mắt loạn chuyển nhìn về phía Thạch Hạo, nói: "Cành cây trong tay người còn có tác dụng không?"



Một khúc cành cây mà Liễu Thần để lại dài hơn ba thước, xanh mơn mỡn, trước đó, mỗi một chiếc lá óng ánh như một mặt trời thu nhỏ, hiện giờ ánh sáng đã thu lại.



Tuy nhiên, phía mép mỗi chiếc lá đều có một vệt viền vàng, đó là nhờ hấp thu cổ thụ màu vàng mà có.



Thạch Hạo gật gật đầu, đưa cành liễu đang cầm trong tay về phía trước để thăm dò, trong tiếng ầm, mặt đất phóng lên sương mù màu vàng tựa như là bão táp đánh tới, ẩn chứa sức mạnh đáng sợ.



Thế nhưng, cành cây này phát sáng và chặn lại được, một màn sáng được tạo ra hình thành nên một vùng cực lạc làm cho xung quanh Thạch Hạo hoàn toàn yên tĩnh.



Cành cây mà Liễu Thần lưu lại có thể là để bảo vệ hắn.



"Đúng là có tác dụng, chúng ta tiến tới!" Thần Minh vui mừng.



Ba người tiếp tục tiến vào bên trong vùng đất cát, quả nhiên không bị tổn hại gì, đều là nhờ sự che chở của màn ánh sáng.



"Tại sao chúng ta không cách nào để lại dấu chân trên mặt cát?" Thần Minh kinh ngạc, mặt cát trông có vẻ mềm mịn thế nhưng khi đạp bên trên lại không có vết chân.



Ầm!



Thần Minh giậm mạnh chân một cái khiến Thạch Hạo và Tam Tạng phải giật mình, tuy có cành liễu bảo vệ thế nhưng vẫn sợ nàng dẫn đến tai họa.



Thế nhưng, sương mù màu vàng trong lòng đất vừa mới ló ra lại bị ánh sáng của cành liễu đè ép trở lại.



Chỉ là, trên mặt đất vẫn không lưu lại dấu chân của Thần Minh, chưa hề lay động mảy may.



Đây chính là đất cát, lại không thể lưu lại dấu vết, thật sự là có chút quái dị!



Ngay cả Tam Tạng, Thạch Hạo cũng không nhịn được, thử một hồi, kết quả vẫn như vậy.



Những vết chân nhàn nhạt trên cát này là của ai lưu lại, ít nhất cũng phải là Trường Sinh giả ư?



"Là Liễu Thần lưu lại ư?" Thạch Hạo khẽ nói.



Cứ đi như thế đến hơn ngàn trượng thì bên đường xuất hiện một tấm bia.



"Tiên văn cổ xưa nhất!" Thần Minh nói.



Trên tấm bia kia có một vài chữ, ghi lại một ít chuyện.



Đại ý là cảnh cáo người đến sau, nếu tiến sâu hơn nữa sẽ càng lúc càng nguy hiểm. Nơi đó không phải ai cũng có thể đến thử.



"Cái gì?"



Khi đọc đến chữ cuối cùng thì Tam Tạng luôn luôn trầm ổn vẫn phải thất thanh la lên, sau đó cúi đầu nhìn về phía một đám dấu chân nhợt nhạt kia.



"Tất cả mọi người đều là dọc theo dấu chân nhàn nhạt đi tới, người đến sau, không ai có thể lưu lại dấu chân trên cát, truy tìm con đường chập chờn sáng tối kia, muốn tìm hiểu cặn kẽ." Tam Tạng nói ra ý tứ đại khái.



Thạch Hạo khiếp sợ, đây là chuyện kinh người cỡ nào?



Vạn cổ tới nay, toàn bộ người đến sau đều không có người nào lưu lại vết chân sao, đều chỉ đi dọc theo con đường cổ xưa này, muốn tra xét gì đây?



Đây là vết chân người nào để lại, tồn tại mấy kỷ nguyên rồi!?



Tuyệt đối là cao thủ cái thế, là tồn tại vang dội cổ kim lưu lại!



Có điều đã quá cổ xưa, không người nào biết, chỉ có thể đi dọc theo vết chân của hắn, muốn tiếp tục đuổi theo!



Con đường này rất yên tĩnh, ngay cả tiếng sấm phía sau đều đã không nghe được nữa. Nên biết mới đi được không bao xa mà lại quỷ dị như vậy.



Dọc đường cũng rất yên tĩnh, tựa như nhìn thấy được rất nhiều tiên hiền đi dọc theo con đường này, cuối cùng đều đã ngã phía trước.



Sau đó không lâu, trên mặt cát vàng xuất hiện một vài hòn đá, tiếp đó, màu sắc ở phía trước thay đổi, đó là mặt cát màu đỏ thẫm.



Khi mấy người Thạch Hạo đặt chân nơi này thì lập tức có sương máu bốc lên, tiếng ầm ầm vang lên, kèm với đó là ánh máu, uy năng kinh người, nổ vang ở đây.



"Thật là đáng sợ, nếu như không có cành liễu này ở đây thì dù thực lực của chúng ta có mạnh mẽ thêm gấp mười lần thì cũng phải chết ở chỗ này." Sắc mặt Thần Minh thay đổi.



Đương nhiên, đáng sợ nhất chính là ở phía sau truyền đến chấn động kịch liệt, có ánh chớp hiện ra phóng về phía này!



"Ầm ầm!"



Nơi này trở nên kinh khủng hơn, thần uy kinh thế!



"Sấm chớp đang hướng về phía sương máu, tựa hồ như là đang làm sạch thứ chẳng lành nào đó!" Tam Tạng nói.



Quả nhiên, sương máu tuôn ra sẽ có sấm chớp bổ tới.



"Sự tồn tại của vực sâu sấm sét là để trấn áp những vật chất như sương máu ở nơi này ư?" Bọn họ suy nghĩ.



"Liễu Thần muốn đi đâu? Con đường này thật đáng sợ!" Thạch Hạo trầm giọng nói.



Cứ thế, bọn họ lại tiến thêm một khoảng cách, sấm sét liên hồi, đinh tai nhức óc.



Cuối cùng, bọn họ cũng ra khỏi phạm vi đất cát màu đỏ thẫm đến một mảnh đất bình thường, là đất trồng.



Nơi này, không có ánh chớp, cũng không có sương mù, rất là yên tĩnh.



Đồng thời, cành cây Liễu Thần không còn phát sáng nữa, mà sáng mà nó tạo ra cũng thu lại, rõ ràng nơi này đã không còn nguy hiểm nữa.



"Đó là cái gì?"



Thần Minh thốt lên đầy kinh ngạc, hơi chút khiếp sợ.



Trước vùng đất này, một chỗ rất xa có một bờ đê nằm ở nơi đó, có một sinh linh như là vừa bò lên từ một bên khác của bờ đê, nửa thân dưới vô lực rủ xuống ở phía bờ đê này.



Hắn đã chết rồi, không biết đã héo khô bao nhiêu vạn năm, thế nhưng trên mặt đất cùng với trên bờ đê còn có một vài giọt máu đang phát sáng, hơn nữa vẫn còn chưa khô.



Giọt máu kia lượn lờ tiên khí, óng ánh mà xán lạn!



Khi mấy người Thạch Hạo thử đến gần thì toàn thân đau nhức, da thịt phun máu, xương cốt như muốn đứt rời, cả người sắp nổ tung rồi!



Đó là máu của Chân Tiên, đến nay vẫn còn có sức mạnh không có biến mất.



Còn cách rất xa, khi bọn họn thử tiến lên như vậy mà thân thể liền sắp nát tan, đó là một nguồn sức mạnh đáng sợ biết bao? Là Tiên huyết phát ra!



Bọn họ lảo đảo rút lui, khóe miệng chảy máu!



Đồng thời, một ít máu tươi còn sót lại này có một loại uy nghiêm lớn lao, càng muốn cho người phải quỳ bái, phải dập đầu xuống!



Điều này khiến người ta chấn động!



Cành cây Liễu Thần phát sáng, ngăn cản lại tất cả những thứ kia, bọn họ mới thở phào một hơi, vừa nãy đã quá khó chịu rồi, mi tâm đều sắp nứt ra, sắp nổ tung rồi.



Ba người không thể không nhanh chóng rút lui, mãi đến tận khi ánh sáng của cành cây thu lại.



"Thi thể kia đã khô héo, uy năng chỉ còn lại một phần ít trong vũng máu chảy ra kia, nếu không, thi thể mà cũng có tinh khí tiết ra ngoài thì hậu quả kia sẽ kinh khủng hơn, uy năng của phần Tiên huyết phân tán như thế sẽ nghiền nát tất cả!" Tam Tạng trầm giọng nói.



"Có tinh hài!" Thần Minh ra hiệu.



Ở phía bên kia bờ đê có một vài ngôi sao chết rơi xuống nơi đó, vô cùng khổng lồ, cực kỳ khủng bố.



Có điều, tuy chúng nó rất lớn nhưng trước đó lại dễ dàng khiến người ta bỏ qua, ánh mắt đều sẽ bị Tiên huyết hấp dẫn, giọt máu kia có ma lực kỳ dị.



"Khi sinh linh này chết, những ngôi sao vỡ ra và rơi xuống nơi này, để lại những tinh hài này ư?" Tam Tạng cực kỳ nghiêm túc.



Sau đó, bọn họ không tiến thêm mà là di chuyển sang ngang, cẩn thận quan sát.



"Thi hài của Bất hủ, đã chết từ vạn cổ, thân thể vẫn còn, mấy giọt máu kia là của Bất hủ!" Thân Mình cũng trở nên nghiêm túc.



Bởi vì, ở trên bờ đê cách đó không xa lại xuất hiện một bộ thi thể, đoán chừng cũng là từ bên kia bờ đê bò lên, đã chết từ vô tận năm tháng, nửa đoạn trên thi thể rủ xuống ở phía bờ đê bên này.



Điều này khiến người ta sởn cả tóc gáy, đây là nơi nào?



Liễu Thần đi tới phía bên kia bờ đê ư? Bây giờ thế nào rồi?



Trong lòng Thạch Hạo nổi sóng chập chùng, đây là một vùng đất cổ xưa thế nào, quá kinh người mà.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch