Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 61: Anh Gian Lận

Chương 61: Anh Gian Lận





- Anh là nhà cái, anh tới trước đi.

Địch Cửu gõ bàn, nói một câu.

Đổ trước thì làm sao? Cũng đâu thể thắng hoài được.

- Đã thế tôi đành bêu xấu vậy.

Thái độ Phùng Kỳ giống như chỉ cùng Địch Cửu bàn luận chứ không hề giống với hai người đem vài chục tỷ ra đánh cược với nhau.

Sau khi nói xong, gã vung tay một cái, ba viên xúc xắc lập tức liền bị thảy đến bên trong cái chụp.

Địch Cửu nhắm mắt lại, vào thời điểm người chia bài đổ xúc xắc trước đó, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng xúc xắc của đối phương, nhưng tới lúc Phùng Kỳ đổ xí ngầu, chớp mắt một cái, cảm giác của hắn liền bắt đầu mơ hồ.

Thật giống như có một lực lượng vô hình che chở cho ba viên xúc xắc ấy vậy, sau đó ba viên xúc xắc dựa vào lực lượng vô hình kia mà chuyển động không theo một quy tắc nào cả.

“Ba.”

Xúc xắc rơi lại trên bàn, Phùng Kỳ mỉm cười rồi nhìn Địch Cửu nói:

- Anh bạn, anh có thể đặt cược được rồi đấy.

- Giúp tôi đi đổi cái thẻ đánh bạc này thành mười cái mệnh giá một ngàn vạn đi.

Địch Cửu vừa nói vừa lấy ra một cái thẻ đánh bạc mệnh giá một trăm triệu.

Hắn căn bản không có nghe được chính xác kết quả lắc xúc xắc của Phùng Kỳ, lần này đặt cược hiển nhiên là mất tiền rồi. Thế nên Địch Cửu quyết định đi đổi một trăm triệu thành mười cái thẻ để “nộp học phí”, chỉ là học phí lần này có chút quá mắc mà thôi.

Ngữ khí Phùng Kỳ lạnh nhạt đáp:

- Xúc xắc do tôi đổ thì đặt cược thấp nhất là một trăm triệu một lần.

Bị khinh bỉ, Địch Cửu cũng không cảm thấy quá tức giận. Phải biết thời điểm ở Minh Châu thành, hắn còn không thèm khinh bỉ sòng bạc thì thôi, lúc nào thì đến phiên sòng bạc dám đắc tội với Địch lão Cửu hắn chứ? Nếu là ở nơi đó, tên chia bài nào dám khinh bỉ hắn thì tên đó đã sớm bị đánh không khác gì con chó rồi kéo ra ngoài đường cái vứt đi rồi. Nào có thể giống như bây giờ, nửa điểm tức giận đều không có. Hắn âm thầm thở dài một hơi, con người quả nhiên đều sẽ thay đổi.

Địch Cửu phất phất tay, để nhân viên phục vụ đang chuẩn bị tiến tới cầm thẻ đánh bạc lùi lại, trực tiếp vứt ra một thẻ đánh bạc một trăm triệu đặt ở bên 123.

Chung xúc xắc mở ra, không ngoài dự tính của Địch Cửu, hắn thua.

Lần thứ hai Địch Cửu dùng hết sức, tập trung lực chú ý, hai tai cũng chuyên chú lắng nghe âm thanh của xúc xắc.

Nhưng thủ đoạn của Phùng Kỳ so với người chia bài bình thường khác càng cao hơn không biết bao nhiêu lần, lần thứ hai này Địch Cửu vẫn không nghe ra được cái gì.

Lần thứ ba, lần thứ tư tiếp tục đi qua…

Vào ván cược thứ bảy này, sau khi mở chung, Địch Cửu mới phát hiện mười cái thẻ một trăm triệu của hắn đều bị thua sạch.

Mọi người xung quanh thổn thức không thôi, chưa đến ván thứ tám mà hắn đã hết tiền mất rồi.

- Anh có còn muốn đặt nữa không?

Gã mỉm cười quan sát Địch Cửu.

Địch Cửu cũng không thèm để ý đến Phùng Kỳ, chỉ thong thả lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho nhân viên phục vụ đang đứng kế bên, nói:

- Giúp tôi lấy thêm năm mươi cái thẻ đánh bạc một trăm triệu nữa tới đây.

- Anh bạn này, kỳ thật cá cược chủ yếu chỉ nên dùng để thư giãn một chút vào lúc mệt mỏi mà thôi, theo như kinh nghiệm của tôi mà nói, chưa có ai có thể dựa vào đánh bạc để làm giàu được cả. Mặc dù tôi cũng có chút khả năng, nhưng cũng chỉ là thắng thêm được một ít tiền tiêu vặt cho vui. Thua một trận là tôi rút ngay rồi.

Thanh niên tóc dài ngồi kế bên Địch Cửu trước đó trông thấy hắn tựa hồ muốn thua đến táng gia bại sản liền tốt bụng lên tiếng thuyết phục.

Địch Cửu hướng người thanh niên này nhẹ gật đầu:

- Anh nói không sai, nhưng tôi xác thực là một tên bại gia tử, cứ muốn đem tiền tiêu sạch như vậy đấy.

Địch Cửu so với thanh niên tóc dài càng hiểu rõ ràng hơn, cờ bạc có bao nhiêu đáng sợ. Lúc còn ở Minh Châu thành, hắn đã từng chứng kiến qua không ít người thua bài đến táng gia bại sản, sau đó đều là sống chết không rõ.

Nếu không phải hiện tại hắn đã đạt cảnh giới luyện khí tầng ba, vừa rồi trong lúc vô tình phát hiện được tinh thần lực của mình chỉ kém chút nữa là cảm nhận rõ ràng được kết quả xúc xắc bên trong cái chụp kia, hắn tuyệt đối cũng không tiếp tục chơi nữa. Bởi vì người thanh niên này nói rất đúng, từ xưa đến nay, chưa từng có người nào có thể dựa vào cờ bạc mà làm giàu được cả.

Chỉ cần dính vào, chắc chắn không ai là không chết trên bàn cược kia. Sau đó sẽ liên luỵ và hại chết cả nhà mình, đây là tiền nhân lưu truyền, từ xưa tới nay chưa bao giờ sai.

Mọi người trông thấy Địch Cửu một lần nữa tiếp tục chơi, cả tầng ba không ngừng sôi nổi hẳn lên.

Chỉ dựa vào việc mỗi lần hắn đều cược một trăm triệu, nhìn qua tuy là đơn điệu, nhưng đối với hết thảy những người ở tại nơi này mà nói đều là một trận cá cược cực kỳ đặc sắc rồi.

Phùng Kỳ vốn nổi danh là Đổ Vương số một trong trò đổ xúc xắc, đối đầu với một tên bại gia tử một lần cược là một trăm triệu trở lên, không chỉ như vậy, mà sau khi thua hết một tỷ liên minh tệ, Địch Cửu còn đổi thêm năm tỷ liên minh tệ thẻ đánh bạc nữa. Tuy chỉ là trò chơi đổ xúc xắc đơn thuần nhưng vẫn đủ để hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Thậm chí, khá nhiều người ở tầng một và tầng hai còn nghe danh mà cố ý đổi một ngàn vạn thẻ đánh bạc để kéo nhau lên trên này quan sát.

Địch Cửu vẫn tiếp tục thua hết một trăm triệu này đến một trăm triệu khác, tựa hồ thua đến chết lặng luôn rồi.

Tuy là có rất nhiều người đồng tình cùng Địch Cửu, nhưng cũng không có ai đứng ra khuyên can hắn. Thậm chí còn có một số ít mong đến khi Địch Cửu thua hết số thẻ lần này để xem phản ứng của hắn ra sao.

Mỗi một lần thua trận như vậy, Địch Cửu đã có thể cảm nhận ba viên xúc xắc kia rõ ràng thêm một chút. Đối với hắn mà nói, kỹ thuật đổ xúc xắc của Phùng Kỳ so với những người chia bài trước đó càng giúp hắn luyện tập khả năng cảm ứng nhuần nhuyễn hơn. Tiếp tục như vậy, Địch Cửu sẽ giống như mấy ván trước, một lần nữa thấy được kết quả của ba viên xúc xắc.

Cùng lúc, trước mắt Địch Cửu chỉ còn lại bảy cái thẻ một trăm triệu, tinh thần lực của hắn rốt cuộc cũng đột phá trở ngại từ tầng bảo vệ của đối phương, một lần nữa cảm nhận được tình cảnh không khác gì trước đó. Xúc xắc bên trong cái chụp của Phùng Kỳ mơ hồ hiện rõ ở trước mắt, hình thành một bản đồ lập thể bên trong ý thức của hắn.

416, Địch Cửu không chút do dự đem bảy cái thẻ cuối cùng của mình toàn bộ đều đặt tại ô này.

Hiện trường càng thêm kịch liệt, trước đó mỗi lần đặt của Địch Cửu đều chỉ tầm tầm một trăm triệu, đã liên tục thua hết. Mà lần này hắn thế nhưng dám một lúc quăng ra hết bảy cái thẻ ư?

Phùng Kỳ nhìn chằm chằm Địch Cửu rồi hướng xuống bàn đánh bạc, trong lòng không khỏi trầm xuống, so với bất luận kẻ nào gã càng rõ ràng hơn, lần này lắc ra chính xác là 416. Những người chia bài khác có lẽ sẽ không khẳng định được đúng tỷ lệ xúc xắc mình lắc ra, nhưng Phùng Kỳ gã thì khác, mỗi lần lắc xúc xắc, gã đều rõ ràng kết quả, nếu không gã cũng không dám nhận danh hiệu Đổ Vương kia.

- Đặt rồi thì lấy tay ra, mở đi, mau mở đi…

Những người đứng vây xem bên cạnh không nhịn được kêu lên.

Một lần duy nhất Địch Cửu đặt bảy thẻ, tổng cộng là bảy trăm triệu, bọn họ cũng muốn biết lần này nhà cái có thua hay không. Bằng không, vì cái gì hắn cứ như vậy mạnh mẽ đặt xuống bảy thẻ bài.

Địch Cửu vẫn như cũ không để ý đến xung quanh, nhìn chằm chằm vào cái chụp xúc xắc, giờ phút này đối với Địch Cửu mà nói đã không chỉ đơn giản là đánh cược nữa, mà là đang luyện tập tinh thần lực.

Vào thời điểm chụp xúc xắc lộ ra, bởi vì hắn quá mức chuyên chú mà thính lực cực kỳ nhạy cảm, có thể nghe được rõ ràng âm thanh “cồm cộp” như có như không.

Đây là tiếng xúc xắc bị tác động mà thay đổi mới có được.

Địch Cửu không cần nghĩ cũng hiểu, bởi vì ba số 415 trên bàn hiện ra quá mức rõ ràng. Hắn có thể khẳng định cảm ứng trước đó của mình tuyệt đối không sai. Hiện tại mở chung ra là 415 cùng với tiếng kêu cồm cộp vừa nghe được, cho dù hắn có ngớ ngẩn cũng biết Phùng Kỳ này là đang gian lận.

Từng đợt âm thanh thán phục cùng đáng tiếc truyền ra, đây là lần thứ hai xí ngầu được Địch Cửu đặt chênh lệch một số, tuy chỉ là một con số nhỏ nhưng cũng có thể thay đổi tất cả. Chỉ cần từ 5 biến thành 6, hắn đã có thể thắng được mấy trăm triệu liên minh tệ rồi.

Đừng nói là Địch Cửu, những người đứng xem cũng bắt đầu cảm thấy đáng tiếc thay hắn.

- Xem ra may mắn của tôi vẫn nhỉnh hơn một chút so với anh nhỉ.

Phùng Kỳ cười mỉm nhìn Địch Cửu nói.

Lần này Địch Cửu lại lạnh lùng nhìn chằm chằm gã bảo:

- Anh gian lận!

Phùng Kỳ sầm mặt lại:

- Tại Tiên Thiên Sòng Bạc này, chưa bao giờ có người nào nói bọn tôi gian lận. Nếu như mỗi người tới chơi đều giống như anh, thua mà không nhận thì cũng không cần tới nơi này đâu.

Một số ít người xung quanh không khỏi khinh bỉ nhìn Địch Cửu, không chơi nổi thì đến đây giả bộ giàu có làm cái gì.

Một trận lửa giận vọt tới mi tâm của Địch Cửu, thiếu chút nữa hắn đã nhịn không được mà ném vài cái hoả cầu vào Phùng Kỳ. Bất quá hắn lập tức từ bỏ hành động ngu xuẩn đó của mình, một khi hắn làm vậy, cho dù hắn có cầm được bao nhiêu tiền cũng không còn quan trọng nữa, bởi vì hắn sẽ mất đi tư cách tiến vào Hội đấu giá của Tiên Nữ Tinh. Càng quan trọng hơn, một cái hỏa cầu là quá tiện nghi cho cái tên gia hỏa này, nếu như không hủy được cái sòng bạc này của gã, trong lòng Địch Cửu liền không thoải mái.

Vào lúc này, không hiểu vì lý do gì, lửa giận đó thiêu đốt tại mi tâm của Địch Cửu kết hợp cùng với việc tinh thần lực trước đó của hắn vẫn còn đang tập trung cao độ, giờ phút này Địch Cửu cảm thấy dường như tại mi tâm có gì đó đang vỡ vụn, một tiếng tạch tạch rất nhỏ vang lên trong đầu hắn.

Địch Cửu nhắm mắt lại, khiếp sợ không thôi, ý thức của hắn vậy mà có thể xuyên qua cái chụp đựng xúc xắc kia, sau đó trông thấy rõ ràng tình huống bên trong đó. Trong lòng hắn không khỏi rung động một trận, chẳng lẽ việc này là do tinh thần lực của hắn đã tăng lên?

Trong một khoảng thời gian ngắn, một trận choáng váng liền truyền tới đại não của Địch Cửu, hắn tranh thủ thời gian thu hồi tinh thần lực. Sau đó lạnh lùng nhìn Phùng Kỳ rồi nói:

- Nếu như tôi thắng, chỉ sợ các người cũng nói tôi gian lận đi.

- Ha ha, Tiên Thiên Sòng Bạc của tôi chưa bao giờ nói khách gian lận. Cũng chưa từng có vị khách nào dám ở nơi này của tôi làm trò. Cứ coi như anh có năng lực, có thể gian lận ở trước mặt tôi mà không bị phát hiện, thì coi như anh thắng thôi.

- Như vậy thì tốt.

Địch Cửu lại một lần nữa lấy thẻ ngân hàng ra, đối với nhân viên đứng cạnh đó nói:

- Bên trong hẳn là còn năm tỷ, cô giúp tôi đổi toàn bộ thành thẻ đánh bạc đi.

----------

Nhóm dịch: Thiên Đình

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyeyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch