Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 80: Phú Quý Trong Nguy Hiểm

Chương 80: Phú Quý Trong Nguy Hiểm





- Địch Cửu, chúng mình cõng Hà Thai cùng nhau trở về Trụ sở trước đi. Với thực lực của hai người chúng ta mà tiếp tục tiến hành thí luyện thì chả khác gì đưa đồ ăn vào miệng bọn yêu thú kia cả.

Bàng Phàm cũng rất bất đắc dĩ, ai bảo thực lực cậu thấp như vậy, mà tính tình còn trung thực quá mức nữa.

Nói xong, Bàng Phàm liền khom người chuẩn bị cõng Hà Thai lên.

Thế nhưng Địch Cửu lại kéo cậu ta ra xa rồi nói:

- Với bộ dạng này của cậu, tôi đoán chừng còn chưa đi được nửa đường đã bị yêu thú từ đâu nhảy tới ăn sạch sẽ rồi.

- Sẽ không đâu, thầy Vương đã nói rồi, từ chỗ này đi tới Trụ sở rất an toàn.

Bàng Phàm lắc đầu, sau đó nhìn nhìn trường đao đang cầm một chút. Tiếc nuối duy nhất của cậu ta chính là không có cơ hội sử dụng thanh đao ây, chưa kịp làm gì đã phải tay không trở về Trụ sở rồi.

Địch Cửu cười lạnh:

- Cậu thật là ngốc, cậu thực sự không hiểu được ý tứ của Võ Thừa à? Thí luyện kể từ giây phút này trở đi chính là sử dụng luật rừng mà tiến hành, chỉ kẻ nào có đủ thực lực mới có tư cách sống sót mà thôi. Tôi hoàn toàn không tin tưởng câu nói an toàn đó của Vương Truyền Thiên. Nếu cậu tin thầy Vương như vậy thì đảm bảo cầm chắc cái chết trong tay rồi.

Không đem theo người, khả năng Bàng Phàm có thể an toàn đi về Trụ sở là khá cao. Thế nhưng bây giờ còn có thêm một cái gánh nặng, một khi gặp phải yêu thú, với thực lực của Bàng Phàm thì sợ là ngay cả cơ hội chạy vài bước cũng không kịp nữa là.

- Hả? Ý cậu là sao?

Bàng Phàm có chút không dám tin nhìn Địch Cửu. Cậu ta không có nhiều giao tình với thầy Vương, thế nhưng cô Du tuyệt đối sẽ không có khả năng để cậu đi chịu chết đâu nhỉ.

- Tôi chỉ là nói nếu như thôi, hoặc xem như anh ta nói đúng đi nữa thì yêu thú bây giờ đã có thể tới gần khu vực an toàn rồi, vậy thì bất cứ chuyện gì cũng có khả năng xảy ra hết.

Địch Cửu trông thấy Bàng Phàm có chút ngờ nghệch đành phải an ủi một câu.

- Vậy bọn mình mau chóng lên đường đi!

Cậu ta cảm thấy Địch Cửu nói rất có lý, vả lại nếu cứ tiếp tục dậm chân tại chỗ này cũng không phải biện pháp hay.

Địch Cửu kéo Bàng Phàm qua một bên, đưa tay lấy hai bình thuốc từ trong túi ra đưa cho cậu ta rồi nói:

- Trước tiên cậu hãy uống một bình đi, cái còn lại thì cứ giữ lấy, tôi đến xem xem Hà Thai còn có thể cứu chữa được không.

- Đây là thuốc gì vậy?

Bàng Phàm trực tiếp bỏ qua câu thứ hai của Địch Cửu, nhận lấy hai bình thuốc, tò mò hỏi.

- Là thuốc tăng cường khí lực gia truyền của dòng họ tôi, hiệu quả cũng không tệ lắm. Nói không chừng sau khi uống xong cậu còn có thể bước vào cảnh giác Hoàng cấp Hậu kỳ nữa đấy, cậu cứ thử dùng một lọ trước xem sao.

Loại thuốc ấy đã không còn tác dụng gì với Địch Cửu, hiện giờ ở chốn rừng hoang vắng vẻ như vậy, cho dù có đem thứ thuốc này lộ ra ngoài thì hắn cũng chẳng tin có người có đủ khả năng cướp đồ từ tay hắn.

- Cái gì? Hoàng cấp Hậu kỳ ư?

Bàng Phàm nghe thấy bốn chữ đó bèn nhanh chóng cất một bình thuốc vào trong túi áo, rồi đem chai còn lại trực tiếp đổ hết vào miệng.

Tiến vào cảnh giới Hoàng cấp Hậu kỳ chính là chấp niệm bao lâu nay của cậu, thiên phú về võ đạo của Bàng Phàm không tệ, đã bước vào Hoàng cấp sớm hơn rất nhiều so với người cùng lứa, sau đó tiếp tục tiến tới Hoàng cấp Trung kỳ, thế nên mới có thể trở thành học sinh của lớp tinh anh.

Những học sinh nằm trong lớp tinh anh mặc dù là những thành phần ưu tú được lựa từ những lớp thường, thế nhưng bọn họ không bị yêu cầu là học sinh của Võ đạo Học viện trong bao lâu, điều kiện duy nhất chỉ cần là đã bước vào Hoàng cấp Trung kỳ mà thôi.

Đáng tiếc, tuy Bàng Phàm có đủ tư chất nhưng từ sau khi bước vào lớp tinh anh lại không khác gì người thường. Học sinh trong lớp ai ai cũng ngày một tiến bộ, người kém nhất lúc này đã là Hoàng cấp Hậu kỳ rồi, thế mà cậu ta từ đầu đến cuối vẫn không có gì thay đổi, cứ mãi dừng lại ở Hoàng cấp Trung kỳ.

Cho nên khi nghe Địch Cửu bảo thứ thuốc này có thể khiến mình bước vào cảnh giới Hoàng cấp Hậu kỳ, Bàng Phàm làm thế nào mà nhịn được.

Trông thấy Bàng Phàm tiến hành tu luyện, Địch Cửu mới đi tới bên người Hà Thai, lấy viên thuốc giải độc từ trong túi ra nhét vào trong miệng anh ta, sau đó tiện tay điểm mấy chục huyệt vị trên người Hà Thai một lượt.

Hà Thai trúng độc chỉ mới vài giờ mà thôi, Địch Cửu muốn cứu là điều quá sức dễ dàng với hắn.

Người bị Võ Thừa mười phút trước tuyên bố là không còn cách gì sống lại, bây giờ đã mở mắt, điên cuồng thổ huyết.

Một đống chất dịch tanh hôi bị phun ra, Hà Thai lau lau miệng còn đang dính bẩn, trực tiếp tiến tới trước mặt Địch Cửu quỳ rạp xuống.

- Cám ơn, xin cám ơn…

Bất luận nói thế nào cũng không thể diễn tả đủ lòng biết ơn của Hà Thai bây giờ.

Bản thân anh ta tuy nằm hôn mê bất tỉnh, mất hết khả năng cử động cùng nói chuyện, thế nhưng những lời Võ Thừa cùng Vương Truyền Thiên nói anh ta đều nghe được rõ ràng. Thậm chí vào lúc Địch Cửu tới xem xét thể trạng rồi cho mình ăn một viên thuốc, điểm vào mấy chục huyệt vị trên người thì Hà Thai đều có thể cảm nhận được hết.

Cho nên sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên mà Hà Thai muốn làm đó chính là quỳ xuống tạ ơn ân nhân. Trong mắt những người khác, cái mạng nhỏ này của anh ta không đáng một xu, thế nhưng với bản thân Hà Thai, thứ đáng quý nhất của anh ta chính là cái mạng không đáng một xu đó.

Tướng mạo Hà Thai không phải dạng tầm thường có thể so sánh được, trên gương mặt có vài nét hao hao giống như minh tinh quốc tế, sóng mũi cao thẳng, thân hình to lớn. Năm nay anh ta lại vừa mới bước vào cảnh giới Huyền cấp Sơ kỳ, cố gắng hết sức để có thể tới Võ đạo Học viện Tiên Nữ Tinh học tập, tiền đồ tốt đẹp trước mắt vẫn đang chờ anh ta, Hà Thai làm sao mà nguyện ý từ bỏ tất cả dễ dàng như vậy?

Chỉ tiếc đến ngay cả Võ viện phó cũng nói không cứu được, Hà Thai cũng không có cái năng lực từ dưới đất vùng lên rồi nói bản thân mình chưa muốn chết.

- Cậu không cần khách khí, tôi chỉ học được một chút ít y thuật mà thôi.

Địch Cửu kéo Hà Thai đứng dậy.

- Ngay cả Võ viện còn nói không có cách cứu chữa, nếu như không có cậu, tôi khẳng định đã chết rồi.

Trong mắt Hà Thai không có một chút gì giả tạo, hoàn toàn đều là cảm kích từ tận đáy lòng.

- Bản lĩnh của tôi so với bọn họ lớn hơn nên mới có thể cứu được cậu thôi.

Địch Cửu không có nửa phần khiêm tốn trả lời.

Hà Thai vỗ nhẹ vào mặt mình mấy cái:

- Buồn cười, tôi cùng những người kia là cùng nhau lớn lên, còn tưởng cậu chỉ là một tên chết tiệt nào đó không cần bận tâm tới, thật không ngờ, nguyên lai cậu lại lợi hại như vậy.

Ý của Hà Thai không phải nói là võ đạo của Địch Cửu lợi hại, mà là y thuật của hắn quá lợi hại.

Địch Cửu cũng không nói tiếp, hắn cảm nhận được không khí xung quanh di động không ngừng, đây là biểu hiện Bàng Phàm đang chuẩn bị đột phá.

Sắc mặt cậu ta càng ngày càng đỏ, tư thế tay không ngừng biến hoá. Mà Hà Thai đã từng trải qua tình huống như vậy nên có thể dễ dàng đoán được đây là biểu hiện cho điều gì, gương mặt anh ta tràn đầy nét cả kinh.

Bàng Phàm là một người thần kinh thô, làm sao có thể từ địa phương này mà đột phá được chứ?

Quả nhiên, tầm mười phút sau, khí thế trên thân Bàng Phàm đột nhiên tăng lên không ít, cậu ta đột ngột mở mắt ra, cười ha ha nói:

- Địch Cửu, tôi đột phá đến Hoàng cấp Hậu kỳ… Hả, Hà Thai, làm sao cậu sống lại được vậy?

Hà Thai rất muốn đánh người, chẳng lẽ cậu rất muốn tôi chết à?

Thế nhưng anh ta biết rõ quan hệ của Địch Cửu cùng anh chàng thần kinh thô này không mỏng, đành phải nhịn xuống đáp:

- Là Địch Cửu đã cứu tôi, nếu như không có cậu ấy, có lẽ lần này tôi chết chắc rồi.

- Địch Cửu, cậu là bác sĩ sao?

Bàng Phàm dường như quên mất bản thân vừa tiến vào Hoàng cấp Hậu kỳ đã hưng phấn như thế nào, cậu ta nhớ lại, hình như trước đó Địch Cửu có nói muốn xem xem tình trạng của Hà Thai có còn cứu được nữa hay không.

- Bình thường thôi mà, y thuật của tôi ở trên Địa cầu đoán chừng hẳn không có ai vượt qua nổi đâu. Mà mặc kệ mấy cái vấn đề này đi. Hiện tại điều chúng ta cần làm đó là đi tìm kiếm bảo vật cùng cơ duyên tại nơi đây đấy.

Địch Cửu không có hứng thú bàn luận về y thuật với hai người này. Đối với Địch Cửu, học y thật sự không phải là cái gì đáng để kiêu ngạo. Hắn nói như vậy chỉ là để nhắc nhở Bàng Phàm, không muốn cậu ta đem sự tình về hai lọ thuốc truyền ra ngoài.

Cũng may, Bàng Phàm vẫn chưa ngốc tới mức không hiểu, cậu ta nhớ tới lúc trước Địch Cửu đã kéo mình ra một góc khuất rồi mới lấy thuốc đưa cho mình, cùng với việc Địch Cửu nói không muốn bàn luận tiếp nữa, Bàng Phàm liền hiểu rõ Địch Cửu muốn cậu ta giữ bí mật về thứ thuốc thần kỳ kia.

- Địch Cửu, hiện giờ cậu chính là đại ca kiêm Nhóm trưởng của tôi. Cậu quả thật là anh minh thần võ quá mà, ngay cả Hà Thai mà cũng có thể cứu sống được. Tôi có thiên phú luyện võ, cùng với y thuật của cậu, chúng mình có thể tung hoành ngang dọc trên Tiên Nữ Tinh này rồi.

Sau khi lên tới Hoàng cấp Hậu kỳ, hùng tâm tráng khí của cậu ta tăng có vẻ còn nhiều hơn so với tu vi nữa.

Trong lòng Bàng Phàm, lớp trưởng lớp tinh anh là người giỏi nhất. Chỉ tiếc, lúc đầu cái tên kia chả thèm để ý đến tu vi hạng chót của cậu ta.

- Tôi cũng muốn gia nhập, nếu không ba người chúng ta hợp lại thành một đội nhé.

Sau khi nói xong, Hà Thai có chút khẩn trương nhìn Địch Cửu một cái.

Anh ta cũng không phải người vô tư như Bàng Phàm, Bàng Phàm trước giờ vẫn luôn dậm chân tại Hoàng cấp Trung kỳ, vậy mà mới chỉ đi theo Địch Cửu có mấy ngày đã có thể đột phá lên cảnh giới Hoàng cấp Hậu kỳ. Còn có chất độc của anh ta nữa, ngay cả Võ viện cũng lắc đầu nói không thể cứu, vậy mà Địch Cửu vừa ra tay đã nhặt về cái mạng nhỏ này.

Suy nghĩ kỹ về những chuyện vừa xảy ra, Hà Thai chắc chắn Địch Cửu không phải là người vô dụng như bọn họ vẫn tưởng, chỉ đơn giản là cậu ấy thâm tàng bất lộ mà thôi.

- Rống!

Lại một tiếng gào thét nữa truyền đến, Bàng Phàm nhận ra được đây chính là tiếng gầm rú của con yêu thú khi nãy làm bọn họ chạy trối chết. Mọi người sở dĩ có thể chạy sai hướng đến chỗ này cũng đều là do con yêu thú này gây ra.

- Yêu thú lại đến nữa rồi, chúng ta nhanh chân chạy trốn thôi.

Bàng Phàm lo lắng hô to.

Lúc trước còn có Tiên Thiên cường giả là Võ Thừa trấn trụ tại đây, tuy không có trực diện đánh nhau với yêu thú mà cả đám chỉ toàn vắt giò lên cổ mà chạy, nhưng có Võ viện phó vẫn đủ để khiến cậu ta yên tâm. Bây giờ Võ Thừa đã đi mất, trong lòng Bàng Phàm như thiếu mất một trụ cột tinh thần chống đỡ bèn cực kỳ hoảng loạn.

- Tôi nghe theo lão đại.

Hà Thai không khác gì Bàng Phàm, bắt đầu gọi Địch Cửu là Nhóm trưởng. Trốn thì nhất định là phải trốn rồi, chỉ là bây giờ nên chạy về hướng nào đây.

Địch Cửu thấy thế, do dự một lúc rồi nói:

- Kỳ thật tôi muốn đi qua đó nhìn một chút, nếu như các cậu muốn chạy trốn, không bằng cứ đến Trụ sở mà tiếp tục tu luyện đi thôi.

- Cậu muốn đến xem Yêu thú tranh đoạt à?

Bàng Phàm cùng Hà Thai trăm miệng một lời la toáng lên.

Địch Cửu gật đầu, nghiêm túc bảo:

- Trước đó các cậu cũng đã nghe qua suy nghĩ của Võ viện rồi đúng không, chỉ có kẻ sử dụng luật rừng mới phù hợp sinh tồn ở nơi đây. Tuy đạo lý của ông ấy có chút khuyết thiếu tình người, nhét chúng ta vào nơi này tự lo liệu mọi thứ. Thế nhưng trên thực tế, điều đó là hoàn toàn chính xác.

- Lão đại à, việc này cùng việc chúng ta chạy trốn thì có liên quan gì đến nhau?

Bàng Phàm không hiểu được ý tứ của Địch Cửu bèn hỏi lại.

Lấy máy định vị ra, hắn tiếp tục nói:

- Các cậu nhìn một chút đi, bên trong vòng dây đỏ là phạm vi tương đối an toàn trong lần thí luyện này, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đi đến đó. Tôi cảm thấy vận khí của chúng ta không có khả năng sẽ tốt hơn những người khác đâu, bọn họ không tìm được thì làm sao chúng ta tìm được cơ chứ. Thế nhưng ở cái chỗ Yêu thú tranh đoạt kia rất có thể có vật gì đó tốt, tục ngữ có câu “Phú quý trong nguy hiểm”, càng là chỗ có nguy cơ tử vong cao thì sẽ càng có nhiều đồ tốt. Mặc kệ các cậu có đi hay không, tôi đi là cái chắc rồi.

Địch Cửu vốn dự định đi qua bên đó quan sát một lúc, chỉ là trước đó có Tiên Thiên cao thủ Võ Thừa ở chung, hắn đơn độc chạy đi thì quá mức lộ liễu rồi. Hiện tại có cơ hội tốt, đương nhiên Địch Cửu sẽ không tiếp tục trốn trốn tránh tránh nữa.

--------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch